Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 30: 30: Người Giám Hộ






Đi được một đoạn, khi đã tiến vào một đoạn hành lang tối mịt, Dunkel đột nhiên dừng bước, cậu với tay bắt lấy một thanh Ying-yan Swordgun rồi vung ra phía sau người, gần như đồng thời, một bóng đen bất thình lình lao ra từ góc khuất của những bức tường đổ sụp, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, nhằm thẳng vào lưng cậu.

Hai lưỡi dao giao nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên đầy lạnh lẽo và rồi một trong hai đứt đoạn, Ying-Yan Swordgun thừa thế tiếp tục chém xéo lên trên, không ngờ tới chuyện sẽ diễn biến theo hướng này, bóng đen hốt hoảng giẫm chân xuống đất nhảy lùi ra sau, suýt soát để mũi của con dao hình thù kỳ lạ trên tay thiếu niên tóc trắng lia qua sóng mũi.
Hắn còn chưa kịp ổn định thân người thì mũi dao đã theo sát không rời, chuyển hướng từ trên đâm xuống, sau lưng là vách tường, không còn nơi để lùi, bóng đen chỉ có thể bắt chéo hai tay lên đầu, chặn ngang cổ tay đang cầm dao lại, hy vọng cản được thế công.

Nhưng chuyện hắn không ngờ tới lại xảy ra lần nữa, cánh tay thon dài trông như chẳng có chút lực nào lại ẩn chứa một thứ sức mạnh kinh người, bóng đen lập tức bị ép phải quỳ sụp xuống đất, đau đớn rên rỉ một tiếng.

Nhưng ít nhất thì hắn cũng đã thành công, mũi dao chỉ còn cách đỉnh đầu vài phân thì dừng lại.
Hoặc chỉ là do hắn nghĩ thế mà thôi.
Mũi dao dừng lại nhưng thiếu niên tóc trắng kia đã tung ra một đòn tấn công khác, cậu co chân đá thẳng vào lồng ngực bóng đen.

Ăn trọn cú đá chứa đựng sức mạnh to lớn ấy, cơ thể hắn nặng nề đập mạnh vào bức tường phía sau, khiến cho nó vỡ tan tành.

Dù đã có bức tường cản bớt chút dư lực nhưng bóng đen vẫn bị đá bay ra xa chừng mười mấy mét, ọc cả máu mồm.

Hắn lồm cồm bò dậy, thở dốc liên tục, mắt đầy cảnh giác.
Trong ánh trăng mờ nhạt, hình dạng của bóng đen cũng thấp thoáng hiện rõ.

Đó là một thanh niên loài người cao gầy, nét mặt hằn đầy sự khắc khổ, trên mắt trái của hắn còn có một vết sẹo chạy dài trừ trán xuống má, càng tăng thêm phần dữ tợn.
Giao chiến chỉ mới vẻn vẹn vài giây, nhưng thanh niên đã ý thức được một chuyện, đó là thiếu niên tóc trắng trông có vẻ yếu ớt đằng kia không phải đối thủ mà hắn có thể chống lại.

Nhưng vào lúc này, bỏ chạy không phải là một sự lựa chọn, hắn cố hết sức gồng người đứng lên, trong đôi mắt hiện lên một thứ cảm xúc gọi là quyết tâm.
Hắn hét lớn một tiếng, vừa để át đi nổi sợ, cũng vừa để cổ vũ chính mình, rồi lại lao lên lần nữa.

"Phiền phức thật đấy."
Dunkel cau mày lẩm bẩm, bởi vì không thấy sát khí từ người này, ngay cả đòn tấn công đầu tiên của hắn cũng chỉ nhắm vào lưng thay vì vào cổ nhằm khiến cậu bị thương chứ cũng chẳng có ý muốn giết nên nãy giờ cậu mới nhẹ tay như vậy.

Nhưng có lẽ cái tên này không biết nặng nhẹ là gì, thôi thì phế luôn một hai chi của hắn vậy.

Dunkel xoay tay cầm của Ying-Yan Swordgun xuống một góc 75°, con dao hình thù kỳ lạ liền biến thành một khẩu súng.

Ngay lúc đó thanh niên cũng đã vượt qua một nửa quãng đường, tới gần cậu trong phạm vi 10 mét, cậu hướng họng súng vào chân hắn, chuẩn bị bóp cò.
"Khoan đã!"
Nhưng đúng vào lúc đó, một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên nhảy vào giữa hai người, hét lớn lên.
"Đừng đánh nhau!"
Là Lamm, với giọng điệu run rẩy và hoảng loạn, cô bé vội vàng nói.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ mới có mấy giây, khi cô bé kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì thanh niên đã bị đánh cho ói máu rồi.

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Lamm liền nhảy vào chắn giữa cả hai, không muốn trận chiến này tiếp diễn.
"Tránh ra Lamm! Tên đó nguy hiểm lắm!"
Bóng đen thấy vậy thì gấp giọng kêu lớn lên.
Nhưng Lamm chỉ đứng yên một chỗ, vẫn đứng chắn trước người Dunkel, giang hai tay ra mà lắc đầu.
"Có giỏi thì bước ra đây, dụ dỗ con nít thì hay ho gì?"
Hành động của cô bé khiến bóng đen trở nên có chút hoảng, ngập tràn lo lắng.
Vừa nãy khi phát hiện Lamm mang theo một người lạ mặt trở về, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn chính là cô bé bị lừa.

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên chuyện tương tự như vậy xảy ra, bọn họ đã phải khổ sở chuyển nơi ở nhiều lần chỉ vì đã trót đặt niềm tin vào kẻ khác.


Con người sẽ không đối xử tốt với Á Nhân, nếu có thì đó là lừa gạt nhằm thỏa mãn khoái cảm biến thái của bọn họ.

Đây là những điều mà thanh niên rút ra được trong suốt những năm qua.

Thậm chí chính hắn cũng đã từng có một thời như thế, ghê tởm, xem thường, bài trừ bọn họ.

Nếu không phải mạng sống của mình từng được một Á Nhân cưu mang, có thể hiện tại hắn vẫn còn là một trong số những kẻ đó.
Đây là tư tưởng đã ăn sâu vào tiềm thức, khó mà thay đổi được.
Trong lúc hắn đang do dự có nên tiếp tục lao lên hay không khi mà Lamm đang ở gần người kia như vậy thì thiếu niên tóc trắng đã rút vũ khí về.
"Người quen?"
Giắt Yin-Yang Swordgun về chỗ cũ, Dunkel đặt tay lên đầu Lamm, nhẹ giọng hỏi.
"Ưm, anh ấy là người chăm sóc bọn em."
Lamm gật mạnh đầu một cái, thấy Dunkel không còn định đánh nhau nữa, cô bé cũng hạ tay xuống.
"Này cái tên bên kia, ta bỏ qua cho việc ngươi tấn công ta đấy, bớt đề phòng đi."
Dunkel nghe Lamm xác nhận thì khoanh tay lại, hướng mắt về phía thanh niên, lên tiếng yêu cầu.

Dựa vào thái độ của những người mà cậu đã gặp khi nãy đối với Lamm, nếu thanh niên này thật sự là người chăm sóc cho cô bé thì việc hắn hành động như vậy hoàn toàn có thể hiểu được.
Nhưng chỉ với một câu nói mà muốn người thanh niên này buông bỏ đề phòng là chuyện không thể nào.

"Ngươi nói cái gì? Bỏ qua cho ta? Ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi đây! Ngươi lừa con bé để làm gì? Muốn tìm chỗ ở của con bé và bạn mình để hốt gọn một bầy, hành hạ cho thoải mái sao?"
Hắn trợn mắt nói.
"Hành hạ cho thỏa mãn, ta đâu có biến thái tới vậy, người với người tin tưởng nhau một chút được không?"
Dunkel gãi gãi đầu, trong những lúc thế này, muốn giải thích rõ ràng thì phải tốn không ít nước bọt, mà có tốn cũng chưa chắc người ta chịu tin.

"Tin tưởng ngươi? Dựa vào cái gì để ta tin tưởng ngươi đây? Vì ngươi ta đều là người chắc? Cho xin đi, là con người thì ngươi phải biết thái độ của con người với Á Nhân thế nào rồi chứ!"
Đấy, biết ngay mà, thanh niên này chắc hẳn là thuộc loại sau rồi.

Nghĩ vậy, Dunkel cũng dẹp việc chỉ dùng miệng lưỡi qua một bên.
Khi lời nói trở nên bất lực, thì bạo lực sẽ là giải pháp.
Thân người cậu lóe lên một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt tên thanh niên, giơ tay lên búng vào trán hắn, khiến hắn bay ngược ra sau, ôm đầu lăn lốc.
"Bởi vì nếu ta có ý xấu thì ngươi có đề phòng cũng vô dụng, hiểu chưa?"
Miễn miễn cưỡng cưỡng, thanh niên tạm thời tin tưởng Dunkel không lừa gạt Lamm, nhưng hắn vẫn chưa hết đề phòng cậu mà kéo Lamm sang một bên với mình, không để cô bé đi quá gần Dunkel.

Dunkel cũng không thèm để ý mấy chi tiết này, cậu lẳng lặng theo gót hai người tiến vào trong.
Qua mấy phút đi bộ, cuối cùng thì cậu cũng thấy được ánh đèn chập choạng phát ra từ một khu kiến trúc phòng ốc tương đối nguyên vẹn, tuy không tốt bao nhiêu nhưng dùng che nắng che mưa thì không thành vấn đề.

Trong ánh đèn thấp thoáng hình bóng của ba đứa trẻ đang cười đùa, nghe tiếng bước chân thì lập tức mở cửa chạy ùa ra.
"A, chị Lamm về rồi!"
"Anh Aric tìm được Lamm rồi à?"
"Sao hôm nay về trễ thế? Còn anh tóc trắng bên kia là ai?"
Lũ trẻ đổ xô về phía người thanh niên và Lamm, mồm năm miệng mười hỏi.
"Xảy ra chút việc nên về hơi trễ, xin lỗi nhé Lamm không mua được đồ ăn rồi."
"Tránh xa tên đó ra một chút, hắn là thành phần nguy hiểm."
Lamm và thanh niên cười cười đáp lại, hắn đưa tay bế đứa nhỏ nhất trong ba đứa trẻ lên, không quên cạnh khóe Dunkel một câu.
Dunkel đứng ở một, không lên tiếng nói câu nào mà chỉ im lặng quan sát mấy đứa trẻ này.
Hai gái một trai, đứa bé trai nhỏ nhất mới chừng bốn tuổi, trên đầu có một đôi tai sói, mặt mày bụ bẫm nhưng có hơi chút lấm lem.

Hai đứa còn lại nhỏ hơn Lamm một chút, là một cặp sinh đôi, hai đứa trẻ này không có đặc điểm thú nổi bật, nhưng kiểu tóc của chúng khiến Dunkel có ấn tượng như mấy con cú vậy.

Hơn hết, thứ làm Dunkel chú ý nhất chính là cả ba đứa trẻ này đều giống như Lamm, đều sở hữu đôi mắt màu thạch anh tím.
Dunkel ngẫm nghĩ một chút, cậu đã có vài suy đoán nhưng vẫn cần xác thực, vì vậy cậu tiến lên vài bước, vỗ vỗ vào vai người thanh niên vẫn còn đang cười đùa với lũ trẻ.
"Có việc gì?"

Hắn đặt đứa bé trai xuống, quay đầu lại nhìn Dunkel.
Dunkel không đáp lại mà giơ tay ra, mấy cái bánh bao và một túi thức ăn vặt xuất hiện trên tay cậu.

"Chia cho mọi người đi, anh và tên này cần nói chuyện riêng một chút.
Đưa tất cả số đó cho Lamm, cậu nói rồi kéo thanh niên đi sang một bên, tránh khỏi tầm mắt lũ trẻ.
Lamm chớp chớp mắt mấy cái, hết nhìn theo hai bóng người biến mất đằng sau góc khuất, cô bé lại nhìn xuống đống đồ ăn trên tay, vui vẻ nhếch môi cười.

Đúng là một người tốt, không chỉ bảo vệ mình, cho mình ăn mà còn chia thức ăn cho mọi người nữa.
Anh tóc trắng đó cứ như là thiên thần trong mấy câu chuyện cổ tích vậy.
Phải rồi, cô bé vẫn còn chưa biết tên anh ấy, bối rối và sợ hãi tới mức quên cả việc hỏi tên người ta, đúng là tệ thật, lát nữa phải hỏi tên mới được.
Nghĩ vậy, Lamm vừa cười vừa chia sẻ mớ đồ ăn vặt của Dunkel cho ba đứa trẻ còn lại.
Bên kia, bị Dunkel kéo đi thẳng một mạch, tên thanh niên kia muốn vùng ra, nhưng dù hắn có dùng sức thế nào cũng không thoát nổi, lại ngại mất mặt trước lũ trẻ nên không biểu hiện ra ngoài, cuối cùng cũng chỉ có thể cam chịu bị kéo đi.

Thẳng tới khi không còn nhìn thấy ánh đèn nữa, Dunkel mới buông hắn ra.
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
Hắn bực tức nói, đánh thì đánh không lại, nhưng về mặt khí thế thì không thể thua đối phương được.
"Tên ngươi là gì?"
Dunkel không để tâm tới thái độ chống đối của thanh niên, chỉ dùng giọng điệu đều đều máy móc để hỏi, không nghe ra được chút cảm xúc gì trong đó.
"Aric Meyer.

Sao nào?"
Thanh niên trả lời cộc lốc.
"Được rồi, Aric, có vài điều ta muốn hỏi đây."
"Ừm?"
"Trước tiên, Á Nhân là gì?"
"Hả?".