Hoàng Hôn Đứng Tựa Khóm Trúc Dài

Chương 8




Dường như chớp mắt một cái, ngày cuối ở nhà trẻ cũng tới.

Từ khi nhà trẻ Quốc Thụy thành lập đến nay vẫn là lần đầu tiên thật tâm vui vẻ tiễn một lứa học sinh tốt nghiệp như thế này.

5 giáo viên của lớp lá số 3 lệ nóng quanh tròng, viền mắt người nào người nấy lúc chụp ảnh đều hồng hồng hết cả, có cô giáo lớn tuổi chút khóc đến độ mũi đều đỏ ửng lên.

Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ vốn chai lì giờ đây hai mắt đẫm lệ, vạn phần luyến tiếc.

Tề Mộ hết sức xem thường bọn họ: “Rút cuộc các cậu có phải là đàn ông không thế? Làm sao mà lại khóc thành cái dạng này được?”

Hứa Tiểu Minh tự nhận bản thân nó là một người đàn ông chân chính, nhưng từ khi gặp Tề Mộ thì khí chất đàn ông của nó liền tắt ngúm. Cũng may là cuối cùng vẫn thỉnh được tôn đại thần kia đi cho, điều này làm nó mừng đến phát khóc luôn.

Tề Mộ thở dài nói: “Các cô giáo đều là phụ nữ khóc thì không nói, các cậu như thế thật kì cục”

Hứa Tiểu Minh nghĩ thầm: Nước mắt đau thương thì còn nhịn được chứ nước mắt vui sướng thì làm cách nào cũng nín không nổi!

Sau đó là chụp ảnh tốt nghiệp, cả lớp lá số 3 chỉ có Tề Mộ cười đến dương quang xán lạn. Những người khác đều có điệu bộ nước mắt rưng rưng, chóp mũi ửng hồng, đối với tương lai trước mắt cảm thấy vô cùng vui vẻ!

Lúc quay trở lại lấy ảnh, Tề Mộ liếc mắt là thấy được Doãn Tu Trúc đang ở bên cạnh mình.

Cậu lôi kéo hắn hỏi: “Cậu làm sao mà cứ muốn khóc lại thôi thế?

Doãn Tu Trúc khi đó có thể nhịn không khóc đã là định lực phi phàm lắm rồi, hắn thấp giọng nói: “Tớ không nỡ rời đi.”

Tề Mộ khoác vai hắn: “Không sao, nếu cậu nhớ bọn họ thì có thể đến Quốc Thụy nhìn một chút”

Nghe cậu nói vậy, Doãn Tu Trúc đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn Tề Mộ không chớp mắt: “Cậu sẽ tới Quốc Thụy thăm họ sao?”

Tề Mộ bị hắn nhìn đến sững sờ, chớp chớp mắt nói: “Nếu cậu muốn thì chúng ta sẽ đi.” Cái này có gì ghê gớm, tuy rằng hơi xa một chút nhưng chỉ cần xin chú tài xế đi một chuyến thì cũng không thành vấn đề.

Doãn Tu Trúc vẫn đang nhìn cậu, cực kỳ trân trọng, tựa hồ như tham lam mà muốn nhìn lâu thêm một chút, thanh âm hắn nghẹn ngào mang theo chút nức nở: “Xin cậu hãy đến thăm”

“Làm sao vậy?” Tề Mộ rất sợ hắn khóc, nhất thời luống cuống cả tay chân, “Cậu luyến tiếc đám Thôi Tiếu Tiếu à? Không sao, chúng ta có thể tới thăm các cậu ấy mà”

Bình thường mấy đứa con trai đều thích bắt nạt Doãn Tu Trúc mà nữ sinh lại có phần thân thiết hơn. Một vài cô nhóc còn hay tìm Doãn Tu Trúc chơi cùng, mặc dù Tề Mộ cảm thấy Doãn Tu Trúc cũng không thích chơi với họ cho lắm.

Doãn Tu Trúc lắc lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Cậu nhất định phải tới đó”

“Được rồi.” Tề Mộ đáp, “Chắc chắn mà!”

Doãn Tu Trúc rốt cuộc vẫn không khóc, ánh mắt chua chát đến cực điểm. Có thể nước mắt của hắn đã sớm cạn nên giờ một giọt cũng không chảy ra nổi.

Tề Mộ vỗ vỗ tay hắn nói: “Ba tới đón tớ rồi, hôm khai giảng chúng ta gặp lại nhé”

Doãn Tu Trúc kéo lấy tay áo của cậu, gấp gáp hỏi: “Có thể cho tớ số điện thoại nhà cậu không?”

Tề Mộ: “Số điện thoại á? Tớ không nhớ…” Cái này quả thật đúng là làm khó Tề Mộ của chúng ta rồi. Đơn giản như việc tập đếm cậu còn gặp khó khăn mà giờ bảo cậu nhớ kỹ số điện thoại thì không khác gì đòi mạng cả.

Doãn Tu Trúc nói: “Cậu hỏi chú Tề có được không?”

Tề Mộ đáp: “Được chứ.” Nói xong cậu liền kéo tay Doãn Tu Trúc đi tìm cha.

Tề Đại Sơn đã biết giới tính thật của Doãn Tu Trúc, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng hai đứa con trai lớn lên cùng nhau, trở thành anh em tốt cũng là một trải nghiệm cần có trong cuộc sống—— có một người anh em hai sườn cắm dao, con đường sau này cũng dễ đi hơn nhiều.

Thấy Doãn Tu Trúc muốn biết điện thoại nhà họ, Tề Đại Sơn lập tức trả lời: “Chú viết cho con”

Nói xong ông mới phát hiện mình không cầm túi theo, ông lại lên tiếng: “Chờ một chút chú vào trong xe lấy giấy bút đã”

Doãn Tu Trúc đáp: “Chú Tề cứ nói đi, cháu nhớ được ạ”

Tề Đại Sơn sửng sốt: “Số điện thoại nhà chú khó nhớ lắm đấy”

Doãn Tu Trúc nói: “Không sao, cháu nhớ được ạ” Dãy số này cực kì quan trọng, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.

Tề Đại Sơn cũng không do dự, nói ra một chuỗi tám số.

Doãn Tu Trúc gật đầu đáp: “Cháu nhớ rồi ạ.”

Tề Đại Sơn cảm thấy rất ngạc nhiên: “Nhớ hết thật rồi sao?”

Doãn Tu Trúc lặp lại một lần, nửa chữ cũng không sai.

Tề Mộ hết sức tán dương: “Oa, Doãn Tu Trúc cậu thật là lợi hại, tớ học đã lâu mà đều không thể nhớ nổi”

Tề Đại Sơn đập vào đầu con trai một cái: “Đầu heo của con thì nhớ được cái khỉ gì!”

Tề Mộ không coi đây là việc to tát, nháy mắt ra hiệu với Doãn Tu Trúc: “Tớ phải đi rồi, lên tiểu học chúng ta gặp lại nha”

Doãn Tu Trúc miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu nói: “Tề Mộ, tạm biệt”

Tề Mộ và Tề Đại Sơn rời đi, ở trên đường Tề Đại Sơn dạy con trai đếm số. Đầu Tề Mộ phình to ra, hận không thể nhét bông vào lỗ tai mình để không nghe thấy gì nữa.

Ngày hôm sau, Tề Mộ đang ở trong phòng lắp ráp robot thì Kiều Cẩn nói: “Mộ Mộ, bạn học gọi điện cho con này”

Tề Mộ nhảy chân sáo, vô cùng phấn khởi đáp: “Tới đây!” Doãn Tu Trúc quả là dính người, còn thật sự gọi điện thoại cho cậu nữa kìa.

Tề Mộ vui vẻ nhận điện thoại: “Alo.”

Đầu bên kia điện thoại ngừng lại, sau đó âm thanh nhẹ như không thấy gì của Doãn Tu Trúc vang lên: “Xin lỗi.”

Tề Mộ khó hiểu nói: “Xin lỗi cái gì cơ?” Doãn Tu Trúc có chuyện gì mà phải xin lỗi cậu như vậy chứ?

Âm thanh của Doãn Tu Trúc nghẹn đã lâu, mới chậm rãi trả lời: “Tớ không đi học trường thực nghiệm được, xin lỗi”

Tề Mộ trợn mặt, không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Doãn Tu Trúc nói: “Tớ không học trường thực nghiệm mà đăng ký học Quốc Thụy rồi”

Tề Mộ sửng sốt một chút, cuối cùng cũng load kịp: “Chẳng phải chúng ta đã bàn…”

“Xin lỗi.” Doãn Tu Trúc đáp, “Ba tớ không đồng ý nên tớ không thể đi được”

Tề Mộ ngẩn ngơ cầm điện thoại, một hồi sau mới lên tiếng: “Tại sao bây giờ cậu mới nói với tớ”

Tề Mộ cảm thấy không vui. Doãn Tu Trúc chỉ cần nghe giọng điệu là biết nụ cười trên mặt cậu đã tan biến, biết cậu đang nghiêm mặt, biết rằng cậu đang giận hắn.

Doãn Tu Trúc siết chặt ống nghe, âm thanh căng thẳng như dây cung sắp đứt: “Tớ nghĩ là tớ phải quý trọng khoảng thời gian cuối cùng của tụi mình” Nói thì có ích lợi gì, là hắn nhu nhược nên không thể cùng cậu học chung một trường tiểu học, là hắn quá vô dụng.

Tề Mộ xù lông, lần đầu tiên cậu dùng ngữ khí này để nói chuyện với Doãn Tu Trúc: “Cậu bị ngốc à? Nếu cậu không học ở trường công với tớ được thì chúng ta có thể cùng nhau học Quốc Thụy mà”

Cậu lớn giọng, Doãn Tu Trúc lại như không nghe rõ, không, hắn nghe rất rõ, nghe được vô cùng rõ ràng, chỉ là hắn không thể tin nổi.

Tề Mộ tức đến xịt khói: “Cậu căn bản là không muốn học chung với tớ chứ gì! Dẫu sao tớ cũng coi cậu là anh em tốt mà!”

Trong đầu Doãn Tu Trúc kêu ong ong, hắn vội vàng nói: “Không phải, tớ rất muốn học cùng cậu nhưng mà…”

“Thế tại sao cậu không nói cho tớ! Nếu cậu nói cậu phải học ở Quốc Thụy thì tớ sẽ đi cùng cậu mà!”

Doãn Tu Trúc ngây người, hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều này cả.

Hắn chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu gì, lại càng không nghĩ tới việc nếu bản thân không thể đi đến 100 thì đối phương sẵn sàng bước nốt bước cuối cùng về phía hắn.

Doãn Tu Trúc cơ hồ không biết mình nói cái gì nữa: “Nhưng ba mẹ cậu hi vọng cậu có thể…”

Tề Mộ đánh gãy lời hắn: “Cậu không xem tớ là bạn bè đúng không?”

Doãn Tu Trúc nhanh chóng đáp: “Cậu là bạn thân nhất của tớ” Cũng là duy nhất.

Tề Mộ: “Vậy cậu cứ ở Quốc Thụy chờ tớ đi”

Tác giả có lời muốn nói: 

Hứa Tiểu Minh: Ách xì! Sao cứ cảm thấy rợn rợn sau lưng thế nhỉ”

===============

Khổ thân Hứa Tiểu Minh, cái số đã bị đì rồi thì chạy sao thoát được =)))