Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 19: 19: Vào Rừng





Huyết Thái Tuế.

.

.
Mình ăn lâu như vậy, vậy mà lại chính là Huyết Thái Tuế mà vị lão huynh kia đã nói đến?
Vật này không phải phi thường trân quý, người bình thường căn bản không dám nghĩ tới sao? Mình thế mà vẫn coi như cơm để ăn?
Là thôn này quá giàu có, hay là nói, vị bà bà nhà mình nhưng thật ra là một lão phú bà ẩn hình?
Trong lòng cũng nhất thời đối với Huyết Thái Tuế cực kì trân quý này sinh ra hiếu kì cực lớn.
Ăn nó thì có tác dụng gì?
Sao mình không có cảm giác gì, cảm thấy thân thể không có bao nhiêu biến hóa?

.


.

Ngược lại là thương thế, lại nhanh lành hơn so với bình thường.
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt của Hồ Ma cũng chỉ có thể cố nén biểu lộ kinh ngạc, mình bây giờ, trên lý luận vẫn còn ở trạng thái mất trí nhớ, cho nên cũng hẳn là không biết Huyết Thái Tuế trân quý.
Hắn chỉ cúi đầu, cố gắng khống chế bàn tay có chút run rẩy mơ hồ, giúp đỡ bà bà đem bao phục mang lên lưng, kể cả hai con gà trống đang bị cột hai chân ở bên cạnh.
Rồi làm như không có việc gì "A" lên một tiếng, sau đó liền nói: "Bà bà, thu thập những vật này là dẫn ta đi đâu?"
"Mang ngươi ra ngoài bái sư phụ, học chút bản sự."
Bà bà cũng không nhìn Hồ Ma, chậm rãi mà nói: "Tổ tông trong thôn không nhận ngươi, cho nên ta nghĩ biện pháp khác để ngươi tránh tà ma."
"Học bản sự?"
Lúc này Hồ Ma mới hiểu rõ ra, bà bà chuẩn bị những vật này, là lễ bái sư.
Hắn cũng vội vàng thừa cơ hội này, chuyển dời lực chú ý của mình.
Sự tình Huyết Thái Tuế không thể suy nghĩ nhiều, sợ thần sắc chấn kinh ở trên mặt mình bị bà bà nhìn thấy.
Trước đó từ Lão Hỏa Đường Tử thất bại mà về, lại cự tuyệt đám âm cưới kia, bà bà vẫn luôn rất lo lắng cho tình trạng của mình, trừ mỗi ngày dùng loại thịt Thái Tuế kia.

.

.

còn là Huyết Thái Tuế loại thịt tốt nhất để giúp mình ổn định trạng thái, bà bà vẫn luôn suy nghĩ biện pháp khác.
Như vậy, hiện tại bà bà muốn dẫn mình đi bái sư, chắc hẳn là phương pháp thứ ba mà bà bà nghĩ ra.
Nhưng bà muốn dẫn mình đi bái sư phụ như thế nào?
Nói đến bản sự, tại trong thế giới quỷ dị này thì chính bản thân bà bà đã rất có bản lĩnh rồi.
Chẳng lẽ nơi này còn có người còn lợi hại hơn cả bà bà sao?
Nhưng trong lòng mặc dù lo nghĩ trùng điệp, hắn cũng không hỏi một câu.
Hắn sớm tổng kết ra phương pháp sống sót cho mình ở thế giới này, pháp tắc sinh tồn khi ở bên cạnh bà bà, đó chính là hỏi ít, có việc thì nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, dù sao bây giờ mình ở trong thế giới này nửa bước khó đi, đâu còn có lựa chọn gì khác nữa đâu?
Chỉ có thể biểu hiện ngoan ngoãn, thay xong y phục, đỡ bà bà, chậm rãi đi ra từng bước.

Nhìn phương hướng này, lại không phải đi vào bên trong thôn, mà là từng bước đi ra ngoài thôn.
"Không phải người bên trong thôn sao?"
Lúc gần đi ra khỏi thôn, trong lòng của Hồ Ma cũng đã hơi hơi kinh ngạc.
Bà thật sự muốn mang mình đi ra khỏi thôn sao?
Tỉnh dậy lâu như vậy, Hồ Ma cũng đã hiểu rõ, tà ma ở bên ngoài thôn so sánh với bên trong thôn thì nhiều hơn rất nhiều.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi thôn.
Xa xa nhìn thấy những cây cổ thụ che trời, quang cảnh sâu thẳm, nhất thời trong lòng khẽ run lên.
Cũng không biết có bao nhiêu tà ma cùng loại với dê đứng thẳng, con khỉ mặt trắng kia đang ẩn giấu ở sâu trong cánh rừng này.

.

.
Nhưng nghĩ lại, đi theo bên cạnh bà bà, còn có Tiểu Hồng Đường, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đi ra khỏi thôn có thể nhìn thấy một con đường mòn nhỏ do người giẫm lên hình thành, đi xuyên qua đám cỏ dại cao lớn um tùm vào sâu bên trong rừng.
Chung quanh im ắng, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.
Rừng quá sâu, quá rậm rạp.
Cũng không biết thế giới này đã trải qua những gì, hiện tại trong thâm sơn lại khiến cho người ta có cảm giác ngạt thở.
Rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng trong rừng lại âm u.

Dưới chân là cỏ hoang dày đặc, đem con đường mòn bị vô số người đi qua bao phủ cơ hồ nhìn không thấy.
Hai bên là những cành cây, dây leo uốn lượn đan xen lẫn nhau, lúc đi qua, bọn chúng giống như có sinh mệnh, luôn lặng yên không tiếng động bò ra, lặng lẽ leo tới trên vai, quấn đến trên đùi của mình.
Nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại thấy cảnh vật hai bên đều không có gì thay đổi.
Hắn chỉ có thể đ è xuống sự bất an ở trong đáy lòng, chăm chú đuổi theo bà bà, từng chút từng chút xâm nhập vào trong rừng.
Càng đi vào sâu trong rừng, cây cối ở chung quanh giống như càng ngày càng dày đặc.
Từng nhánh cây, dây leo, quấn lại với nhau, làm cho bọn hắn như là đi vào trong khóm bụi gai.
Trong rừng ở chỗ sâu, như có ánh mắt đang nhìn mình.
"Trước tiên chúng ta dừng lại đã."
Cũng đúng lúc này, bà bà đang đi ở phía trước, bỗng nhiên dừng lại.
Hồ Ma lập tức liền đứng bất động, hô hấp đều ổn định.
Dư quang trong hai mắt quét qua, trong tim chợt thấy hãi hùng, phát hiện tại trong lúc bất tri bất giác, vị trí của mình thế mà đã chất đầy những nhánh cây tán loạn, lít nha lít nhít, cơ hồ muốn quấn lên thân thể của mình cùng bà bà ở phía trước.
Nhưng nhìn về phía trước, hoặc nhìn về phía sau, lại phát hiện con đường nhỏ kia vẫn rõ ràng như trước, hoàn toàn không có nhánh cây dây leo dày đặc.
"Những cành cây này sống lại sao?"