Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 23: 23: Chạy Bộ





Bản lãnh này của Nhị gia đúng là lớn!
Không chỉ có đem một bọn thiếu niên non nớt nghe xong, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái, mà ngay cả Hồ Ma cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn không biết vị nhị gia này nhìn thì cũng không có ấn tượng gì, có phải là lúc tuổi còn trẻ thật sự có trải nghiệm cùng biểu hiện mạnh mẽ như vậy hay không, nhưng cũng từ vị nhị gia này cùng với thái độ của các thiếu niên, nhìn ra người ở thế giới này đối với quỷ thần tà ma cũng có một loại thái độ khác.

Cũng không phải mỗi người đều như mình trước đó, sợ hãi đến run như cầy sấy, lại có loại thái độ phi thường khinh miệt!
Đương nhiên, cũng không loại trừ bọn họ chỉ là đang khoác lác!
Nhưng khoan hãy nói đến những chuyện đó, vừa nghe xong, mình cũng cảm thấy tà ma cũng không có đáng sợ như vậy!
Nếu thật sự có thể học thành bản sự của nhị gia, vậy khi gặp lại dê đứng thẳng dê, mỹ nhân xà! thì hắn nghĩ mình cũng sẽ không bằng vị nhị gia này.

Chẳng lẽ bà bà đưa mình tới đây là để cho mình học bãn lãnh này của nhị gia?
!
!
"Không cần nói nhảm, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, trước tiên chạy xung quanh hai mươi dặm rồi lại nói.

"

Cũng vào lúc này, nhị gia mượn sự tình của Hồ Ma, răn dạy các thiếu niên một trận, lão không nói nhảm nữa, trực tiếp hạ lệnh:
"Nửa canh giờ sau mà không trở về, thì lại đi nâng năm mươi tảng đá lớn kia cho ta.

"
"! "
"Đường núi? Hai mươi dặm?"
Hồ Ma nghe cường độ tập luyện này, thì trong lòng giật nảy mình.

Còn đang suy nghĩ đây có phải là một cách nói khuếch đại hay không, nhưng không nghĩ tới, đám thiếu niên này, thế mà thật sự đều kéo ống quần lên, thậm chí ngay cả giày cỏ cũng đá qua một bên, cứ như vậy đi chân đất, hít một hơi liền chạy ra khỏi viện tử bằng phẳng.

Tất cả đều chạy dọc theo đường núi cao thấp chập trùng, chạy vòng quanh thôn trang này.

Xem ra, loại chuyện giống như vậy, bọn họ đã quen rồi.

Bọn họ thế mà thật sự đang chạy, mà vừa chạy vừa có người cười hì hì đùa giỡn, ngươi đuổi ta, ta đuổi ngươi, có dáng vẻ phi thường nhẹ nhõm.

Mà Hồ Ma, sau khi cùng chạy được vài dặm thì cả người đều kinh ngạc đến ngây người:
"Đây là thể lực quỷ gì?"
"! "
Bọn này cùng tuổi thiếu niên, lúc bắt đầu chạy cũng đã phóng nhanh tốc độ.

Trong cả quá trình, tốc độ cũng không có giảm bớt, thậm chí mấy lần còn tăng tốc.

Mặc dù trong khoảng thời gian này mình được bồi bổ, ngay từ đầu cũng có thể theo kịp, nhưng chạy được một vòng quanh điền trang thì đã bắt đầu th ở dốc, mồ hôi đầm đìa, chân cũng bắt đầu bủn rủn, nhưng bọn họ lại không có dáng vẻ mệt mỏi chút nào, thậm chí có người vừa chạy vừa nói chuyện với nhau.

Không tới mấy phút, phía trước Hồ Ma liền không còn bóng người.

Qua thêm năm sáu phút, Hồ Ma liền nghe được một tràn cười hì hì đùa giỡn, từ phía sau mình truyền tới, đang nhanh chóng tới gần.


Còn có người quay đầu hướng mình cười ha ha hi hi.

Le đầu lưỡi làm mặt quỷ!
"Đây căn bản là không cùng một cấp bậc!"
Trong lòng Hồ Ma cũng dần dần bởi vì phần chênh lệch này mà sinh ra một chút tuyệt vọng!
Cỗ thân thể này, vốn đã phi thường suy yếu, trước đó không lâu còn bị móc sắt cắm xuyên qua, không biết đã chảy bao nhiêu máu.

Về sau mặc dù dựa vào ăn thịt, tĩnh dưỡng, nhanh chóng khôi phục, nhưng cũng gầy đến gió cũng muốn thổi bay.

Cùng so sánh với đám thiếu niên có tinh lực dồi dào này, với lại mình còn tính là một bệnh nhân vừa bệnh nặng mới khỏi, thì làm sao có thể theo kịp bọn hắn?
Nhưng vừa nghĩ tới, đây là ngày đầu tiên mình tới đây, bà bà còn căn dặn mình phải cùng nhị gia học bản sự.

Bây giờ nói không chừng là nhị gia đang khảo nghiệm mình, mình phải cắn răng chống đỡ.

Dù sao, Đây là một thế giới quỷ dị, luyện thân thể cho tốt lên cũng rất hữu dụng.

Tốt xấu gì khi gặp phải tà vật, cũng có thể chạy nhanh hơn so với người khác.

!
Nghĩ như vậy, hắn liền mặc kệ đám thiếu niên bỏ xa mình từng vòng từng vòng, chỉ cắn răng chống đỡ.


Cũng có chút vượt quá dự liệu của hắn chính là, lúc đầu nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hai mươi dặm đường núi này,vậy mà mình thật sự có thể vượt qua.

Thân thể đã bị ép buộc tới cực điểm, sau một khắc là muốn ngất đi, nhưng đúng lúc này trong thân thể hình như có một cỗ khí nóng hừng hực, chậm rãi lan ra, thế mà quả thực chống đỡ cho thân thể của hắn đã sắp đến cực hạn, khiến cho hắn bảo trì tốc độ như bây giờ.

Chỉ là trên đỉnh đầu nóng hổi, mồ hôi thấm ướt quần áo.

Đợi đến khi nhị gia ở trên núi hô to "Đủ số, trở về", thì Hồ Ma mới chạy về trong trang.

Hắn vịn hàng rào gỗ, há to miệng thở phì phò.

Nhất thời trong lòng lại có chút không thể tin được: "Vậy mà ta có thể chạy hai mươi dặm đường núi?"
"Cũng không tệ lắm, thế mà chỉ bị chậm hơn ba vòng.

"