Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 7: 7: Quay Lại





Dưới tình huống bị xung kích mãnh liệt vừa rồi, Hồ Ma vẫn là ngoan ngoãn đi theo tiểu nha đầu mặc hồng y về nhà ăn cơm.

Đại não đờ đẫn tại thời khắc này chỉ có thể đưa ra lựa chọn đơn giản nhất, cùng với những sự vật cổ quái đáng sợ lúc nãy so sánh thì về lại trong gian phòng có lão bà bà âm trầm kia cùng tiểu nha đầu này thì an toàn hơn một chút!
Sắc trời đã tối, trong phòng nhỏ thắp lên một ngọn đèn dầu, lão bà bà ngồi bên cạnh bàn chờ hắn.

Bữa cơn canh trong gian phòng nhỏ đơn sơ thế mà lại rất phong phú.

Hồ Ma vừa mới chạy trốn thở không ra hơi, lại thêm bị những thứ quỷ dị kia làm cho giật mình, cả người đều có chút hoảng hốt, cũng không biết mình trốn bao lâu, chỉ là nhìn thấy, trên bàn đã bày một đ ĩa dưa muối, hai bát cháo, một đ ĩa thịt được chắt vuông vức.

Thế là Hồ Ma ngoan ngoãn ngồi bên phía trái của bàn, lão bà bà thì ngồi ở phía trước.

Tiểu Hồng Đường bây giờ đang ngồi xổm ở trên xà nhà, duỗi cái đầu nhìn xuống phía dưới.

Đèn đuốc lắc lư, bóng người đung đưa, trong bóng tối ở phía ngoài, tựa hồ có thứ gì đó đang nhòm ngó vào bên trong.

Bà bà không nói lời nào, chỉ là trầm mặc ăn cơm, lão bà bà chỉ gắp dưa muối.

Trên xà nhà Tiểu Hồng Đường cũng không nói chuyện, chỉ là nháy mắt nhìn Hồ Ma lúc này đang ngồi bên cạnh bàn.

Bầu không khí quỷ dị kiềm chế, Hồ Ma rốt cục nhịn không được, cẩn thận đánh vỡ trầm mặc:
"Kia! Những vật kia đến tột cùng là cái gì?"
"! "
Bà bà cùng Tiểu Hồng Đường trên xà nhà chơi đùa, đều quay đầu nhìn về phía hắn, bầu không khí bên trong gian nhà lại càng kiềm chế hơn.


"Tà ma.

"
Trong trầm mặc, bà bà chậm rãi mở miệng: " Thiên nhất sát hắc, những vật kia đều đi ra.

"
"Vết thương của ngươi quá nặng, đã quên đi quy củ, trong đêm không thể ra cửa.

"
"! "
"Ta! "
Không nghe câu trả lời này còn tốt, nghe xong trong lòng đúng là càng thêm run rẩy, Hồ Ma nhỏ giọng nói một chữ, cũng không biết nên hỏi cái gì.

"Cũng không cần sợ hãi như thế.

"
Bà bà nhìn hắn một cái, lại chậm rãi mà nói: "Ngươi mới vừa khỏe lại, thân thể còn suy yếu, gặp tà ma là chuyện rất bình thường.

"
"Chỉ cần người ngoan ngoãn nghe theo lời của bà bà, ăn nhiều thịt, liền sẽ từ từ tốt lên.

"! "
"Ăn thịt?"
Hồ Ma nhìn về phía miếng thịt được cắt vuông vức ở trong mâm.

Thì ra khối thịt kia đã bị Tiểu Hồng Đường ăn sạch, hiện tại khối này, xem ra hẳn là mới nấu ra.

Nhưng cho dù là vừa nấu, cũng mang theo khí chất âm lãnh, dầu mỡ đã đông lại, dưới ngọn đèn hiện ra màu trắng quỷ dị, tỏa ra hơi lạnh đặt ở trong mâm.

Trước đây hắn đã bị cưỡng ép ăn thật nhiều lần, lại vẫn không nếm ra đây là thịt gì.

Có thể xác định, không phải thịt heo, cũng không phải thịt bò, đương nhiên cũng không phải thịt người, không phải bất cứ loại thịt nào mình từng nếm qua.

Mặt khác, hình dạng khối thịt này khiến hắn liên tưởng tới nghi lễ tế điện người chết ở kiếp trước.

Trong lòng mâu thuẫn, khiến hắn rất khó cầm lên đôi đũa, nhưng lão bà bà lại hạ đôi đũa trong tay, yếu ớt nhìn hắn:
"Ngươi không tin bà bà?"
Hồ Ma nhìn vào mắt của lão bà bà, trong lòng hơi kinh hãi.


"Tin!"
Hắn thở sâu một hơi, trực tiếp đưa tay đem cái đ ĩa kia kéo đến trước mặt mình, cúi đầu xuống gặm.

Nhìn tình huống trước mắt, chẳng lẽ còn tệ hơn nữa được sao
Chính là có độc, lúc này cũng phải ăn, huống chi, mấy ngày hắn cũng đã bị ép ăn nhiều lần.

Thịt trắng nõn bị mình nhai nát, ép buộc nuốt vào trong bụng, bụng vô cùng đói, dần dần có cảm giác được lấp đầy.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi khối thịt vừa vào bụng, lập tức liền bắt đầu tiêu hóa.

Giống như, những miếng thịt sau khi vào trong bụng mình thì liền sống lại.

Bọn chúng ở trong thân thể của mình ngọ nguậy, xông vào tạng phủ, huyết dịch, tu bổ thân thể của mình.

Cảm giác kỳ dị để hắn mừng rỡ, vết thương ở hai vai tựa hồ lại lành lại nhanh hơn.

Đây là lần đầu tiên Hồ Ma ở dưới tình huống tỉnh táo ăn loại thịt này, trong nội tâm của hắn cũng nghi hoặc:
Loại thịt bình thường không có khả năng tiêu hóa nhanh như vậy, cho nên đây là ảo giác sao?
!
Bà bà nhìn thấy hắn đem khối thịt kia ăn sạch sẽ, sắc mặt tựa hồ hòa hoãn lại một chút.

Mà biểu lộ mâu thuẫn cùng cố nén của Hồ Ma, mặc dù kiệt lực khống chế, tựa hồ cũng bị bà nhìn thấy ở trong mắt.

Chờ Hồ Ma đem tất cả thịt đều nuốt vào, mới chậm rãi nói: "Hài tử ngoan, ăn cơm xong thì nhanh trở về phòng nghỉ ngơi.

"
"Đi tiểu đêm thì tiểu ở chân tường, tuyệt đối đừng đi ra ngoài, cũng đừng nhìn ra ngoài, những vật kia vẫn còn ở bên ngoài!"
"Ngày mai bà bà dẫn ngươi đi Lão Hỏa Đường Tử, bái tổ tông thì sẽ ổn thôi.


"
"! "
Hồ Ma kỳ thật còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt của bà bà ẩn trong ngọn đèn lúc sáng lúc tối thì trong lòng co rúm lại, không hỏi nữa.

Chỉ là vụng trộm liếc nhìn ra phía bên ngoài, nhưng bên ngoài đen ngòm, ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, căn bản chính là đưa tay không thấy được năm ngón.

Tiếp đó, ánh đèn phát ra từ ngọn đèn trong phòng cũng bị đè ép đến yếu ớt, trong bóng đêm đặc dính, phảng phất đã giấu vô số thứ quái dị, từng đôi mắt âm trầm quỷ quyệt đang trừng lớn, nhìn chòng chọc vào mình, trong lúc bất giác, phía sau lưng của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn lập tức ngoan ngoãn đem bát đũa của mình dọn đi, sau đó đi vào căn phòng ở bên cạnh.

Phòng chật hẹp, chỉ có một cái giường ván gỗ, chăn bông hẳn là vừa lấy ra, vừa lạnh lẽo vừa khô cứng.

Hắn cũng không dám ngủ, trốn ở trong góc trường chật hẹp đen nhánh, dựng thẳng lỗ tai lên, toàn bộ tinh thần đều dồn vào để nghe ngóng âm thanh ở trong gian nhà chính.

Ngoài phòng, vang lên âm thanh bà bà đang thì thầm niệm kinh, như ẩn như hiện, thần bí tối nghĩa.

"Kẽo kẹt kẽo kẹt! "
Ngoài âm thanh tụng niệm của lão bà bà, còn có thanh âm kỳ quái trộn lẫn vào với nhau, hắn nhìn qua khe cửa, là Tiểu Hồng Đường đang ôm một đoạn cây giống như xương cốt đang mài răng.