Hoàng Hôn Phân Giới

Chương 8: 8: Miếu Thờ Cổ Quái





Cảm giác bất an trong lòng của Hồ Ma đã lên tới cực hạn, hắn ôm chăn mền, tự gõ lên đầu mình.

"Ta là trùng sinh vào trên người của thiếu niên cũng gọi là Hồ Ma?"
"Trên thế giới này, vì sao lại có nhiều điều vô lý quái dị như vậy?"
"Lão bà bà âm trầm thật sự là thân nhân của cỗ thân thể này, hay đây chỉ là lời nói dối?"
"Lão bà bà để ta ăn thịt Thái Tuế, đó là cái gì?"
"! "
So với mấy ngày trước đây thì hiện tại hắn thanh tỉnh hơn một chút, nhưng cũng bị vô số câu hỏi cùng ngờ vực vô căn cứ lấp đầy.

Trong lòng có ý muốn mãnh liệt muốn hiểu rõ tất cả những chuyện này, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài hắn cũng không có.

Phảng phất bị bóng đêm cầm tù tại trên cái giường nho nhỏ này.

Bên trong thế giới này, Hồ Ma vốn là không dám ngủ, nhưng cũng không biết là hôm nay do kéo lấy thân thể hư nhược chạy lâu như vậy làm cho tinh thần mỏi mệt, hay là tiếng tụng kinh của lão bà ở gian phòng bên ngoài cùng âm thanh mài răng của Tiểu Hồng Đường đã có tác dụng thôi miên.

Hắn tỉnh táo không bao lâu, liền mơ mơ màng màng, trong bất tri bất giác ngủ thiếp đi.


Hốt hoảng, tựa hồ hắn đi tới một nơi u ám thâm thúy, chung quanh tràn ngập sương mù màu đỏ sậm.

Thân thể của hắn lặng yên đi xuyên qua sương mù, đi thẳng về phía trước, đột nhiên bước chân hơi ngừng lại.

Phía trước, thế mà xuất hiện một cái bàn cũ nát, phía trên một lư hương cũ nát, phía sau thì là mảng lớn hắc ám.

Mơ hồ có thể nhìn thấy, bên trong mảnh hắc ám, tựa hồ có hư ảnh tượng thần nào đó, nhưng nhìn không rõ ràng.

Hồ Ma vô ý thức đi về phía trước mấy bước, nhưng hắn không nghe được bước chân của mình.

Sau khi tới gần cái bàn, hắn phát hiện đây giống như là một cái hương án ở trong miếu, thậm chí toàn bộ không gian, đều giống như một tòa miếu thờ hoang phế, rách nát không chịu nổi, không biết bao nhiêu năm không có hương hỏa, trên hương án có bày ra mấy cái đ ĩa dùng để đặt cống phẩm nhưng lại đều trống rỗng.

Mà bên trong lư hương, cũng chỉ có tro, âm lãnh vắng vẻ, không biết bao lâu rồi không có hương hỏa.

Quái dị chính là, bên cạnh lư hương, có một đoạn cây hương màu đỏ bằng nửa ngón tay cắm ngược.

Xem ra mới tinh như lúc ban đầu, còn có khí tức hắn quen thuộc.

Hồ Ma bình tĩnh đứng trước lư hương, đứng không biết bao lâu, trong nội tâm đúng là hơi động một chút, không biết vì sao hắn vô ý thức, cầm lấy một nửa cây hương màu đỏ, nhẹ nhàng, c ắm vào trong lư hương, sau đó chậm rãi thu tay về.

"Xùy! "
Sau khi cắm hương vào trong lư hương thì hương lại tự động bốc cháy.

Điểm đỏ trên cây hương, phảng phất làm cho cả không gian hoang phế rách nát có nhiều hơn mấy phần sinh khí.

Lượn lờ khói sợi, từng tia từng tia phiêu tán, như một con tiểu xà hư ảo dài nhỏ, nhẹ nhàng tiến vào bên trong không gian chung quanh.

Hồ Ma ý thức được cái gì, có chút nín thở.

Hắn lẳng lặng nhìn sợi hơi khói phiêu tán, tựa hồ cảm giác sẽ phát sinh ra chuyện gì.


Nhưng sự thật lại là, cây hương vẫn yên tĩnh thiêu đốt, tốc độ thiêu đốt tựa hồ so với hương bình thường thi nhanh hơn một chút.

Cho đến khi hương sắp đốt hết thì cái gì cũng không có phát sinh.

Trong lòng hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình lúc này hồi hộp, tựa hồ là vô lý, nhưng bất chợt, hương hói đang phiên đãng tán loạn, bỗng nhiên như thực vật kéo căng thẳng tắp, kéo dài hướng chỗ sâu trong sương mù màu đỏ sậm.

Đây rõ ràng là hiện tượng không hợp lý, khiến cho Hồ Ma tại thời khắc này, tiếng hít thở đều biến mất.

Sau một khắc, đột nhiên có âm thanh vang lên: "Danh hiệu Nhị Oa Đầu tại dưới lão Âm Sơn kêu gọi người chuyển sinh, có người nghe được không?"
"! "
"Chuyện này.

.

.

"
Một câu bất thình vang lên, khiến cho Hồ Ma chấn động, lảo đảo lui lại, thân thể run rẩy.

Hắn kinh nghi nhìn về phương hướng có âm thanh truyền tới, nhất thời quên trả lời.

Cũng đúng lúc này, bỗng nhiên mắt cá chân lạnh buốt.


Một loại cảm giác kỳ dị lan ra khắp toàn thân, Hồ Ma lập tức tỉnh lại, liền thấy mình đang ngủ ở trên giường chật hẹp, tiểu nha đầu mặc hồng y đang dùng tay nhỏ băng lãnh của nàng nắm lấy mắt cá chân của mình, con mắt sáng tỏ không bình thường, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.

Giống như bị điện giật, hắn phản ứng lại, mạnh mẽ rút chân về:
"Ngươi làm cái gì vậy?"
"! "
"Lá gan thật nhỏ.

"
Tiểu Hồng Đường nhìn hắn một cái, cười hì hì nói: "Hồ Ma ca ca, bà bà mang bọn ta đi Lão Hỏa Đường Tử!"
" Lão Hỏa Đường Tử?"
Hồ Ma có chút mê mang vừa quay đầu, phát hiện sắc trời qua cửa sổ ở trên đỉnh đầu.

Trời đã sáng.