Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

Chương 4




Cùng Khải chào hỏi xong, Diệu Ngạn liền mang Tiểu Tứ đến thẳng Căng Uyên lâu. Nhưng cái thành trấn thật sự nhỏ, mà Diệu Ngạn lại từ nhỏ lớn lên ở nơi này, dọc đường đi, nửa đường không ít người quen biết cũ cùng Diệu Ngạn chào hỏi bắt chuyện, ngẫu nhiên so vài chiêu, tất nhiên là mất không ít thời gian. Hơn nữa cơ hồ mỗi một người gặp được bọn hắn đều vì Tiểu Tứ mà giật mình một phen, cho nên khi lúc bọn hắn tới Căng Uyên lâu đã sắp giữa trưa......

“Tiểu Ngạn!” Tễ Linh Húc cùng Diệu Quang đã chờ hai người bọn họ từ lâu, Húc vừa thấy bọn họ liền bắt đầu lải nhải lẩm bẩm, “Thật là, sao lại lâu như vậy? Không phải nói sáng nay có thể đến nơi sao không?”

“Húc, câm miệng!” Diệu Quang không cho hắn vẻ mặt hoà nhã, nhưng vừa chuyển hướng sang đứa con cùng Tiểu Tứ bên kia liền hoàn toàn thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Đã lâu không gặp...... Ngạn nhi, Tiểu Tứ.........”

“Tiểu thúc, Diệu Quang thúc thúc!” Tiểu Tứ lễ phép chu toàn gọi.

“Tiểu Tứ năm nay so với năm ngoái càng đẹp hơn ni......” Diệu Quang sờ sờ hai má của Tiểu Tứ tán thưởng, “Thực nhìn không ra là con của bệ hạ đâu!” Cuối cùng vẫn đùa dai mà nhéo một phen.

“Phụ thân, ngươi không cần trêu Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn bảo vệ Tiểu Tứ.

“Ha hả...... Nhìn không ra, tính độc chiếm của ngươi nguyên lai là di truyền từ phụ vương ngươi a!” Một năm không thấy đứa con, Diệu Quang tiến lên ôm lấy hắn, “Thế nào? Cuộc sống ở hoàng thành có tốt không?”

“Đương nhiên tốt!” Diệu Ngạn ở trước mặt phụ thân thẳng thắn, “Chẳng qua cuộc sống ở hoàng thành bận rộn, so ra không thảnh thơi như nơi này!”

“Tiểu tử ngốc, hoàng thành sao có thể so với nơi này chứ?” Húc gõ đầu đứa con, “Ta và phụ thân ngươi chờ một thời gian sẽ rời nơi này, hai người các ngươi...... Không có vấn đề đi?” Hắn có chút lo lắng nhìn Tiểu Tứ.

Diệu Ngạn kéo Tiểu Tứ qua khóa lại trong lòng, tràn đầy lòng tin mà trả lời: “Tiểu Tứ cùng ta đương nhiên không có vấn đề! Phụ vương ngươi không cần quá bận tâm, dài dòng như vậy, coi chừng phụ thân không cần ngươi!”

“......” Húc đối với đứa con hệt như đúc từ một khuôn với Diệu Quang đi ra hoàn toàn không có biện pháp, “Ai...... Miệng lưỡi ngươi sắc bén a......”

“Ai nha, phụ vương không phải là thích phụ thân mở miệng sao?” Diệu Ngạn cợt nhả.

Diệu Quang nhìn cha bị con nói đến nghẹn lời, lần này lại tốt bụng đến giúp Húc, “Tiểu tử, không cần nói hưu nói vượn nữa, Tiểu Tứ nhất định đói bụng rồi, đi ăn chút gì đi!”

“Tuân mệnh!” Diệu Ngạn quả thật đói bụng, cũng lười đấu võ mồm, thành thật cùng Tiểu Tứ đi vào điền đầy bụng, vừa đi vừa hưng phấn mà hô, “Căng Uyên lâu a, Diệu Ngạn trở về rồi!”

── Căng Uyên lâu ──

“Sao vậy không có ai? Cha?” Diệu Ngạn vừa vào cửa liền cảm thấy kỳ quái.

Căng Uyên lâu bề ngoài không thay đổi, vẫn là một gian “Hoa điếm”, bên trong tự nhiên là có rất nhiều tiểu quan ở lại, nhưng hôm nay lại một bóng người cũng không thấy!

Diệu Quang dẫn bọn hắn ngồi xuống tối bàn lớn ở giữa, “Ta hôm nay để bọn họ nghỉ một ngày! Muốn mượn nơi này để tâm sự cùng các ngươi, sao nào, không hoan nghênh sao?”

“Sao đâu?” Diệu Ngạn nhún nhún vai, “Chính là một năm không gặp bọn họ, vẫn là nhớ bọn họ thôi!”

“Nói thế không sợ Tiểu Tứ ghen sao?” Húc bảo hạ nhân dọn đồ ăn lên.

“Phụ vương, Tiểu Tứ không phải ngươi, y mới sẽ không nhàm chán như vậy!” Diệu Ngạn khinh thường.

Tiểu Tứ bên cạnh hoàn hảo như đồng ý gật gật đầu, “Ân!”

“Cảm tình không tệ!” Diệu Quang tự đáy lòng vì đứa con cao hứng.

“Đương nhiên, hai chúng ta chính là có ‘cảm tình trụ cột’ thâm hậu!” Diệu Ngạn sắp vểnh mũi lên đến đỉnh đầu, “Tiểu Tứ, ngươi...... Đang làm cái gì a?” Đang muốn hỏi đáp án của Tiểu Tứ, nhưng lại bị hành vi cùng cử chỉ cổ quái của Tiểu Tứ hấp dẫn đi.

Tiểu Tứ trầm ngâm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không trả lời hắn. Từ trong bình nhỏ mang theo bên người lấy ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ, bỏ vào trong chén nước trước mặt. Viên thuốc vào nước liền tan, Tiểu Tứ đợi cho thuốc hoàn toàn, đem nước trà uống một hơi cạn sạch...... Buông cái chén ra, y mới phát hiện ba người còn lại đều lấy ánh mắt tò mò nhìn chính mình! “Ngạn ca ca, tiểu thúc, Diệu Quang thúc thúc, xảy ra chuyện gì sao? Vì sao lại nhìn ta như thế?”

“Tiểu Tứ, ngươi vừa rồi ăn đó là......” Diệu Ngạn đặt câu hỏi.

“Cái kia a, không có gì, kẹo mà thôi!” Tiểu Tứ thoải mái mà tiếu đáp.

“Kẹo a......” Diệu Quang nhìn trong mắt, kinh nghiệm nói cho hắn viên “kẹo” kia không đơn giản như vậy, nhưng hắn che dấu tốt lắm, gắp cho bọn nhỏ một chút thức ăn nói, “Tiểu Tứ, Ngạn nhi a, bữa cơm này xong chúng ta sẽ xuất phát, trước khi Phong và Thần đến đây, chuyện còn lại liền tạm thời giao cho các ngươi!”

“Tiểu Quang, bọn nó......” Húc rõ ràng muốn nói gì đó.

Diệu Quang thừa dịp hắn còn chưa nói hết, đã đem lời này bóp chết trong nôi, “Bữa cơm này tính là tiệc tiễn biệt đi! Húc, ngươi xem hai người bọn nó...... Hết thảy cũng sẽ không có vấn đề!”

“Ha ha, vẫn là phụ thân hiểu được a.” Diệu Ngạn bưng chén nước lên, “Phụ vương, phụ thân, nếu là tiệc tiễn biệt, như vậy ta chúc các ngươi lần này đi đường vui vẻ, thượng lộ bình an!”

....................................

“Ngạn nhi, phụ vương ngươi sao lại chậm như vậy?” Diệu Quang ngồi trên xe ngựa chờ đợi, “Thu thập hành lý thôi mà, ngươi đi xem hắn!”

“Vâng!” Diệu Ngạn không nghi ngờ phụ thân, lên lầu tìm Húc, không biết, Diệu Quang chỉ là vì muốn hắn rời đi, một mình nói chuyện với Tiểu Tứ mà thôi......

Trái lại Tiểu Tứ thông minh hơn, Diệu Ngạn vừa đi, y lại hỏi: “Diệu Quang thúc thúc có việc tìm ta?”

“Tiểu Tứ thật sự là rất giỏi! Cái gì cũng không gạt được ngươi......” Diệu Quang không phủ nhận, “Chính là Tiểu Tứ ngươi có biết thế giới tình cảm của chính mình không?”

Tiểu Tứ nghe vậy ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi Diệu Quang: “Diệu Quang thúc thúc có ý gì?”

Diệu Quang nhìn cặp mắt sáng ngời kia, “Ngạn nhi đối với Tiểu Tứ mà nói là người thế nào?”

“Hôn phu!” Tiểu Tứ không chút mập mờ, miệng thành thật trả lời.

“Kia định nghĩa của ‘hôn phu’ là gì?”

“Người yêu!”

“Người Tiểu Tứ thích là Ngạn nhi sao?”

“Đúng vậy!”

“Phải không? Ngươi thích hắn ở điểm nào?”

“Này......” Điểm nào?

“Phụ thân, chúng ta đến rồi!” Tiếng của Diệu Ngạn tới trước, phía sau truyền đến tiếng bước chân của hai người.

Diệu Quang mỉm cười, “Tiểu Tứ, lời ta nói hôm nay hy vọng ngươi hảo hảo ngẫm lại...... Đừng để hạnh phúc gần tới tay thì biến mất nga!”

Tiểu Tứ nhìn biểu tình của Diệu Quang, vẫn ở trong trạng thái tự hỏi, y chính là thích Diệu Ngạn ca ca ở điểm nào? Lúc còn nhỏ giống nhau, bởi vì hắn luôn kiên nhẫn đối đãi chính mình sao? Hay là......

Diệu Quang và Húc đi rồi, Căng Uyên lâu hết thảy đều giao cho Diệu Ngạn, hắn thành lão bản tạm thời của hoa điếm. Hoa lâu này vắng vẻ hiếm thấy, Diệu Ngạn đưa Tiểu Tứ đến các hoa viên rải rác, thuận tiện giới thiệu cho y mọi thứ về Căng Uyên lâu......

“Tiểu Tứ, ngươi có hiểu Căng Uyên lâu này...... Ân...... Sinh ý?” Tìm không thấy từ tốt hơn để thay thế.

Tiểu Tứ hiểu biết đáp lại: “Biết, cha ta đã nói với ta! Ngạn ca ca cũng nói qua, bán rẻ tiếng cười là đúng không?”

“Là bán rẻ tiếng cười...... Chính là......” Diệu Ngạn hồ nghi ngắm ngắm Tiểu Tứ, “Tiểu Tứ biết hàm nghĩa của bán rẻ tiếng cười không?” Hắn thật sự thực lo lắng: Tiểu Tứ sẽ cho hắn thêm một mặt tươi cười, hỏi hắn có phải là bán cái này không!

“Ân, chính là bán mình!” Lần này Tiểu Tứ lại hiểu được trả lời.

Diệu Ngạn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Hô...... Tiểu Tứ hiểu rõ không ít nha!” Ai...... Tâm lý thật mâu thuẫn a, nghe Tiểu Tứ trả lời như thế, Diệu Ngạn còn đầy hoài niệm đứa nhỏ ngốc trước kia sẽ cười nói những lời ngây ngô......

“Ta trưởng thành thôi!” Tiểu Tứ bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhổ một bụi cỏ nhỏ, bắt đầu lựa, “Nhưng là sau khi nghe phụ thân nói, ta vẫn có chút không hiểu được!”

“Nga? Là chuyện gì khiến Tiểu Tứ của ta không rõ?” Diệu Ngạn cảm thấy rất tò mò.

Tiểu Tứ dùng cỏ nhỏ bện một con châu chấu, đưa tới trên tay Diệu Ngạn, “Bán mình bán mình, người khác muốn mua thân thể của tiểu quan nơi này để làm gì? Kỳ quái a......”

“......” Diệu Ngạn không nói gì.

“Ngạn ca ca, ngươi nói một chút...... Bọn họ vì sao lại muốn mua thân thể của người khác chứ? Bản thân có thân thể, còn đi mua thân thể của người khác...... Không phải rất kỳ quái sao không?” Tiểu Tứ nghiêng đầu sang một bên, “Ngạn ca ca? Ngươi sao lại không nói lời nào?”

“......”

Sự thật chứng minh, đứa nhỏ ngốc kia vẫn tồn tại!