Hoàng Kim Đồng

Chương 174: Tảng đá điên cuồng (1)




Không biết là ai hô lên bên này sẽ mở nguyên thạch, ngay sau đó đã có vài trăm người vây quanh, vì vậy mà quầy hàng của Dương Hạo bị vây quanh tứ phía, thậm chí đằng sau cũng có người liên tục chen tới, nếu không phải bảo vệ đến kịp thì quầy hàng của Dương Hạo cũng bị chen sập.

Cặp Lão Tam và Chương Dung vốn cùng Trang Duệ ở vòng trong cùng, vừa rồi thiếu chút nữa bị người ta chen ra ngoài. Đám người kia cũng không kính già yêu trẻ, nếu không phải là Trang Duệ và Lão Tam đủ mạnh mẽ cường tráng, chỉ sợ đã sớm bị chen đến góc nào rồi.

- Ông chủ, không biết ngài cắt để quan sát hay trực tiếp cắt ra?

Dương Hạo thấy cục điện đã được khống chế thì lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó xoay người hỏi người đàn ông trung niên kia.

- Ông chủ, tóm lại cậu phải giúp tôi di dời tảng đá sang phía bên kia...

Người đàn ông trung niên trả lời.

- Tất nhiên, tất nhiên...

Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của người đàn ông trung niên, Dương Hạo gọi em họ của mình đến cùng người đàn ông trung niên khiêng khối đá hơn hai trăm cân đến bên cạnh máy cắt đá. Chỉ cần nhìn vào bộ dạng của người đàn ông trung niên thì giống như muốn trực tiếp cắt nguyên thạch, đánh cuộc là có thể có màu xanh hay không.

- Trang Duệ, phỉ thúy thật sự được lấy ra từ những khối đá như vậy sao?

Khi thấy đám người chung quanh trở nên cuồng nhiệt, Chương Dung tựa người lên người Lão Tam, sau đó lại hỏi Trang Duệ. Nàng thật sự không quá tin tưởng phỉ thúy sáng láng long lanh lại được lấy ra từ khối đá có hình thù xấu xí kia.

- Tất nhiên, cô chờ một lát sẽ biết, đổ thạch này thật sự rất nghiện, sau này cần xem chặt chồng cô mới được.

Trang Duệ cười đáp lời, hắn biết rõ khối mao liêu kia có sinh ra phỉ thúy, người đàn ông trung niên kia mua lại với giá một trăm năm chục ngàn rõ ràng là kinh doanh có lời.

Khi Trang Duệ nói chuyện với Chương Dung và Lão Tam, ba người Dương Hạo bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bên máy cắt đá.

Dương Hạo gác mao liêu lên giá cắt rồi lau mồ hôi hỏi người đàn ông trung niên:

- Ông chủ định tự mình cắt hay muốn tìm người chuyên nghiệp?

Trong hội chợ lần này có rất nhiều chuyên gia cắt đá, chuyên thay mặt khách hàng cắt mặt đá hoặc cắt đá lấy phỉ thúy, kinh nghiệm của bọn họ rất phong phú, nắm vững từng đường đao, chỉ cần có màu xanh sẽ dừng tay, tránh hư hại cho phỉ thúy bên trong, chỉ cần bỏ ra chút tiền cho mời bọn họ là được. xem tại TruyenFull.vn

- Không cần, tôi tự mình ra tay, lát nữa tôi cắt đá cậu giúp dội nước lên là được.

Người đàn ông trung niên khoát tay áo nói, tỏ ý tự mình thao tác, chỉ cần nhìn bộ dạng thì thấy giống như chuyên gia đổ thạch, hắn đi đến bên cạnh máy cắt.

Quầy hàng vốn ồn ào chợt tĩnh lặng lại, chỉ có phương xa vẫn còn truyền đến những âm thanh ầm ĩ, nhưng đám người chung quanh lúc nàu đã ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vào khối mao liêu bên dưới máy cắt.

- Lão Yêu, sao tôi cảm thấy có chút căng thẳng nhỉ? Tảng đá kia cũng đâu phải của chúng ta?

Âm thanh của Lão Tam chợt làm cho đám người chung quanh có vài ánh mắt bất mãn, giống như người đàn ông trung niên chưa cắt đá cũng vì sự quấy rối của hắn vậy. Thật ra đám người vây quanh đều có ý nghĩ như thế, giống như đánh bài vậy, ở một ván bài mà tiền cược đặt khá lớn, như vậy dù là người trong cuộc hay quần chúng cũng không kìm lòng được phải thấy căng thẳng.

- Tam ca, đây chính là sức quyến rũ của đổ thạch, chỉ cần một lần cắt thì tảng đá hơn trăm ngàn sẽ có thể biến thành vô giá trị, đây là trò chơi đùa của những kẻ nhà giàu.

Trang Duệ dùng giọng nhàn nhạt nói với Lão Tam, nhưng hắn không ý thức được là mình cũng đã bước vào trò chơi như vậy.

Lúc mọi người lên tiếng thì người đàn ông trung niên còn đang liên tục quan sát mao liêu, vẻ mặt hắn khá căng thẳng, xem ra cưa một khối đá có giá một trăm năm chục ngàn cũng không phải rẻ. Năm phút sau người đàn ông trung niên mới đặt tay lên máy cưa, cuối cùng cũng chuẩn bị phá đá.

Khi răng cưa của máy ma xát với lớp đá, những âm thanh rào rào vang lên, tuy không thấy quá rõ tình huông bên trong nhưng ai đứng chung quanh cũng cảm thấy trái tim mình như treo lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào vị trí máy cắt.

- Xẹt xẹt...

Người đàn ông trung niên chợt nhấc cưa lên, không còn âm thanh cắt đá, mọi người cho rằng hắn đã phát hiện ra màu tái bên trong, vì vậy mà cả đám có hơi động.

- Dội nước lên...

Người đàn ông trung niên phân phó một câu, sau đó Dương Hạo ở bên cạnh vôi vàng dùng ô doa tưới lên tẩy sạch đá vụn. Người đàn ông trung niên lại khẽ đẩy những lớp đất vụn ra, sau đó ngồi chồm hổm xuống quan sát nhưng vẻ mặt thì không quá tốt đẹp.

Trang Duệ ở bên cạnh phải cười thầm, đối phương cắt xuống vết nứt thì nhất định là uổng công, dù phân cách khối mao liêu thành hai phần cũng không thấy có sắc xanh.

- Hình như là cắt sụp rồi.

- Đúng vậy, rủi ro quá lớn.

- Đừng nói bậy, chưa phá đá thì thần tiên cũng không thể nói chắc được, nói không chừng ở bên cạnh có sắc xanh thì sao?

Vô tình đám người đứng xem chung lại nhỏ to nghị luận, những người này đều là những thương nhân ngọc khí đến từ khắp nơi trong nước, bọn họ có thể nói là kinh nghiệm phong phú với đổ thạch, lúc này dùng bảy tấc lưỡi đẻ nói ra cái nhìn của mình, nghĩ gì nói đó.

- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, tiếp tục mở đá rồi.

Người đàn ông trung niên tiếp tục đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng. Trang Duệ chợt phát hiện hai tay vốn rất vững vàng của người đàn ông trung niên kia đang cầm máy cắt cũng có chút run rẩy, rõ ràng vừa rồi đối phương đã nói khối mao liêu này có biểu hiện không tốt, nói không chừng bây giờ trong lòng đang hối hận.

Giống như có lẽ đã quyết định, người đàn ông trung niên cũng không do dự mà tiếp tục dùng sức, trực tiếp cắt xuống, khối mao liêu bị chia thành hai nữa.

- Ôi...

Tiếng thở dài lớn tiếng chợt vang lên, rõ ràng mao liêu đã bị cắt đôi nhưng vẫn không có màu xanh, bình thường thì những mao liêu đổ thạch sẽ không nứt quá sâu, nếu như cắt xuống mà không cho ra phỉ thúy, như vậy cơ bản đã bị phế, bây giờ tảng đá có biểu hiện như vậy thì xem như thua cuộc.

- Không thể nào, rõ ràng là không thể, mao liêu có lớp da vân hoa rõ ràng sao lại không có sắc xanh?

Người đàn ông trung niên thật sự không tin vào những gì xảy ra dưới mắt mình, lúc này hắn còn quên tắt máy cắt đá trong tay, trong miệng khẽ lẩm bẩm, hắn nhìn về phía mao liêu, thật sự là khó thể tin.

- Một trăm ngàn cứ như vậy mà mất đi sao?

Không chỉ là người đàn ông trung niên mà ngay cả Lão Tam ở bên cạnh cũng sợ ngây người, đây là khối đá có giá hơn một trăm năm chục ngàn, hai người bọn họ không ăn không uống mà chỉ cầm tiền lương thì cũng không có được nhiều tiền như vậy, lúc này mới vài phút qua đi nhưng mọi việc đã tan thành mây khói.

- Vẫn còn có thể đánh cuộc...

Trang Duệ khẽ hỏi.

- Còn có thể đánh cuộc sao? Khối nứt đã không có màu xanh, rõ ràng chỉ là phế liệu, ai có thể tình nguyện đánh cuộc?

Một người ở bên cạnh Trang Duệ lên tiếng, mà cũng có người gật đầu, đây là tính tàn khốc của đổ thạch, nếu có sắc xanh sẽ tăng giá cả trăm lần, nhưng nếu không có gì thì coi như không có giá trị.

Trang Duệ thật sự có chút xúc động nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn vào người đàn ông trung niên ở bên trong.

Lúc này người đàn ông trung niên cũng đã khôi phục tinh thần trở lại, mặt xám như tro tàn, hắn cúi người xuống, hầu như áp sát mắt vào bên vết cắt của mao liêu, cẩn thận quan sát tinh thể đá. Một lúc lâu sau hắn mới chán chường lắc đầu rồi đặt mông ngồi xuống đất.

- Những mao liêu có tùng hoa vẫn nên tiếp tục cắt.

Dương Hạo ở bên cạnh khẽ nhắc nhở, nếu mao liêu đầu tiên mở ra ở đây thất bại, như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn khả năng tiêu thụ của quầy hàng này.

Lời nói của Dương Hạo giống như nhắc nhở người đàn ông trung niên kia, người này đứng lên, cũng không cần Dương Hạo hỗ trợ mà nâng một nửa khối mao liêu lên bàn cắt, trong mắt lại lóe lên hy vọng.

Nhưng lần này cắt đá cũng chấm dứt trong thất bại, cắt xuông năm sáu centimet vẫn không có màu xanh, lúc này trong đám người vẫn phát ra những âm thanh thở dài, có ít người đã xoay người bỏ đi.

Người đàn ông trung niên vẫn chưa từ bỏ hy vọng của mình, hắn ngồi nhìn vết cắt một lúc lâu, sau đó xoay người cắt sâu xuống, khối mao liêu vốn đã bị cắt đôi thành ba đoạn.

- Có sắc xanh rồi, có sắc xanh rồi...

Người đàn ông trung niên cắt xong và nhìn lại rồi lớn tiếng hô lên, nhưng âm thanh của hắn dần nhỏ đi. Đám người xung quanh chỉ có Trang Duệ là hiểu rõ nguyên nhân, vì một nhát cắt vừa rồi của đối phương đã cắt ra điểm có chút phát tán màu sắc của phỉ thúy, nhưng không có đường nét rõ ràng, không đáng giá vài đồng tiền.

- Những vệt màu thế này thường rất bình thường, nếu miễn cưỡng có thể có phỉ thúy xanh, nhưng màu sắc không tạo thành đường, có phỉ thúy cũng không nhiều.

Sau khi nghe người đàn ông trung niên len tiếng thfi có vài người tiến lên xem xét, sau đó lại lắc đầu lui ra.

Lúc này một vị thương nhân vốn là đến xem náo nhiệt chợt lên tiếng:

- Này anh bạn, tôi ra giá mảnh mao liêu có màu xanh là năm chục ngàn, thế nào, có bán không?

Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của khối mao liêu thì biết bên trong có thể có chút phỉ thúy làm trang sức.

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì ngẩng đầu lên, hắn thật sự không còn dũng khí để tiếp tục cắt xuống, chỉ cần nhìn vào màu sắc của khối phỉ thúy kia thì biết rất khó có phỉ thúy, mà xem như lần này đổ thạch hắn mất vốn quay về.

- Ba khối đá, một trăm ngàn nó sẽ thuộc về anh.

Người đàn ông trung niên cũng là người cầm được buông được, sau khi bình tĩnh trở lại thì cũng đi ra khỏi bóng ma thất bại, hắn gom ba khối mao liêu lại một chỗ, sau đó nói với vị thương nhân kia, dù sao cũng phải bán đi, nếu có thể tìm về chút lợi cũng tốt.

Viên thương nhân kia nghe người đàn ông trung niên nói như vậy thì lên kiểm tra ba khối mao liêu rất cẩn thận, sạu đó chỉ vào hai khối mao liêu đã được cắt lần hai, hắn nói:

- Tôi chỉ muốn hai khối mao liêu này, giá sáu chục ngàn.

Vị thương nhân ngọc khí ra giá rất đúng, với mao liêu có chút màu xanh kia, có thể làm ra chút trang sức bằng phỉ thúy, giá trị của nó cũng khoảng năm sáu chục ngàn. Người này chịu bỏ ra ba chục ngàn để mua lại mao liêu, xem như đánh cuộc bên trong sẽ tiếp tục có màu.

Phải biết rằng bây giờ ở hội chợ giao dịch đấu giá phỉ thúy có ba loại người tồn tại, một là như Tống Quân, không cắt đá, không hiểu nguyên thạch, chỉ mua sắm mao liêu tốt để trữ hàng, sau này chờ giá cả lên cao sẽ bán đi. Loại người thứ hai với đại biểu là người đàn ông trung niên kia, chuyên môn đến vì đổ thạch, nếu thắng thì giá trị con người tăng lên gấp bội, nếu thua thì xem như mắc nợ buồn thiu.

Còn có một loại người giống như vị thương nhân ngọc khí kia, bọn họ thường là những người đối mặt với khách hàng tiêu thụ phỉ thúy, tất nhiên bọn họ đều có cửa hàng hoặc nhà máy của mình, vì thế khi lấy ra phỉ thúy từ mao liêu thì cũng dễ dàng có nguồn tiêu thụ.

Vì vậy ở đâu có tin tức người cắt đá thì bọn họ đều chạy đến xem xét, sẽ ra giá ngay tại hiện trường. Phải biết rằng hiện tại chính phủ Myanmar hạn chế khai thác nguyên thạch, ngọc khí trong nước sẽ ngày càng hiếm, đều gặp phải hiện tượng thiếu nguồn nguyên liệu, vì vậy dù là những mao liêu mở ra không phải là quát tệ đều được mua không còn gì, giá cả của nó cũng chia thành năm bảy loại.

Người thương nhân kia ra giá rất đúng, người đàn ông trung niên chờ một lúc mà không thấy ai ra giá tiếp theo, vì vậy mà khẽ gật đầu nói:

- Sáu chục ngàn, hai khối mao liêu này anh lấy đi.

Người thương nhân ngọc khí sau khi nghe nói như vậy thì chen chân đi vào, lấy từ trong cặp ra sáu cọc tiền đưa cho người đàn ông trung niên. Mà Người đàn ông trung niên nhận tiền với vẻ mặt không tốt đẹp gì cho lắm, cũng không thèm đếm mà bỏ ngay vào trong cặp, lại nhìn xuống khối mao liêu của mình dưới đất với ánh mắt âm tình bất định.

Khi người đàn ông trung niên có chút do dự thì Trang Duệ mở miệng nói:

- Đại ca, khối mao liêu còn lại có bán không?

Trang Duệ nói làm cho đám người bốn phía phát ra những âm thanh ngạc nhiên, ngay cả người đàn ông trung niên kia cũng có chút kinh ngạc, phải biết rằng các thương nhân ngọc khí cũng không phải mua mao liêu bằng kiểu vung tiền như rác, vì bọn họ đều mua mao liêu cắt ra có màu xanh. Ví dụ như khối mao liêu còn lại trên mặt đất, hai bên lề đều không có sắc xanh, trên cơ bản chính là phế liệu, những thương nhân kia sẽ không thèm quan tâm.

Người đàn ông trung niên vừa rồi sở dĩ nhìn khối mao liêu và sững sờ cũng vì không biết xử lý thế nào, ném đi thì có chút đáng tiếc, nếu tiếp tục cắt thì quá mất mặt, rõ ràng đã là phế liệu mà còn cắt gì nữa?

- Bán, tất nhiên là bán, giá bốn chục ngàn, được thì lấy đi.

Người đàn ông trung niên nói như vậy thì làm cho đám người chung quanh càng bất mãn, rõ ràng như vậy sẽ coi Trang Duệ là kẻ ngốc, nhưng chỉ cần nhìn vào tình huống Trang Duệ mở miệng hỏi mua mao liêu phế liệu, mọi người cũng thấy hắn không khôn ở điểm nào.

- Lão Yêu, cậu có bệnh sao? Một tảng đá vứt đi còn mua lại làm gì?

Lão Tam ở bên cạnh chợt lên tiếng ngăn cản Trang Duệ.

- À, không mua, đã là phế liệu mà còn bán giá bốn chục ngàn, ông tự giữ lấy đi.

Trang Duệ rất bực bộ, hắn vừa nói vừa đứng ra, giống như chuẩn bị bỏ đi.

- Này, cậu trai, giá tiền chúng ta có thể thương lượng, cậu muốn mua với giá bao nhiêu?

Người đàn ông trung niên thấy Trang Duệ giống như muốn đi, nếu đối phương không mua thì hắn thật sự có tâm tư ném nó đi, bây giờ có thể bán được chút tiền, sao lại bỏ qua cho được?

- Năm nghìn, nếu ông bán thì tôi cắt cho vui, không bán thì thôi.

Trang Duệ bày ra bộ dạng không quan tâm.

- Lão Yêu, năm nghìn đồng cũng là tiền lương nửa năm của tôi rồi.

Lão Tam ở cùng ký túc xá bốn năm với Trang Duệ, hắn hiểu Trang Duệ, khi thấy Trang Duệ thật sự muốn mua thì cũng không mở miệng khuyên can, chỉ là thầm nói một câu mà thôi.

- Hì, Tam ca, trong số những mao liêu ở đây thì thứ nào cũng có giá hơn năm nghìn, tôi bỏ ra năm nghìn cho mọi người biết mở nguyên thạch là thế nào, như vậy cũng rẻ rồi. Này, ông có bán không? Không bán tôi đi.

Trang Duệ sau khi nghe được lời của Lão Tam thì cũng có chút vui vẻ, hắn thấy người đàn ông trung niên vẫn còn do dự, vì vậy mà mở miệng thúc giục.

- Mười ngàn, mười ngàn sẽ bán cho cậu, dù sao tôi cũng đã trả giá mao liêu thêm năm chục ngàn, cũng không ngại giá năm ngàn.

Người đàn ông trung niên cắn răng khai báo giá là mười ngàn.

- Được, tôi cũng không có thời gian trả giá với ông...

Trang Duệ lấy ra mười ngàn từ trong cặp ném cho người đàn ông trung niên kia, cũng không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của đám người khắp bốn phía, hắn khom lưng ôm khối mao liêu sang một bên, vì lúc này vị thương nhân mua hai khối mao liêu vừa rồi chuẩn bị cắt đá.

- Tiểu tử kia rõ ràng là có bệnh, bỏ ra mười ngàn mua một khối mao liêu phế liệu, sao không ra đường cái nhặt một khối đá mà cắt ra?

- Đúng vậy, bây giờ thanh niên thật sự không biết trời cao đất rộng, tưởng khối mao liêu kia có thể cho ra phỉ thúy sao?

- Tiểu tử kia chút nữa sẽ mở đá, chúng ta ở lại chế giễu mới được.

Trang Duệ lúc này đứng cũng đã mệt, hắn ngồi xuống khối mao liêu của mình, trong lỗ tai lại liên tục vang lên những lời trách móc chế giễu của người ngoài. Ngay cả Lão Tam cũng không có ý đứng cùng chỗ với hắn, nếu không sẽ bị người ta gộp lại thành một nhóm.

- Con bà nó, lát nữa cắt ra có màu xanh, thiếu một đồng ông cũng không bán cho các người.

Trang Duệ thật sự cũng khá bức bối, chính mình cam tâm tình nguyện dùng tiền của mình, những người này lắm mồm làm gì?

Nói ra thì vận may của người đàn ông trung niên kia là quá kém, hắn cắt lần đầu tiên lại chọn ngay khe nứt cũ của khối mao liêu, thậm chí nếu sau đó hắn tiếp tục cắt đôi khối mao liêu phế liệu này thì có thể lấy ra được phỉ thúy.