Hoàng Kim Đồng

Chương 292: Thăm bệnh




- Tứ ca, có chút chuyện nhỏ mà thôi, anh cũng khỏi cần đi theo, chờ cho mẹ em nói xong chuyện của anh, lúc đó anh chờ kết hôn là vừa...

Trang Duệ suy xét và cảm thấy không nên cho Âu Dương Quân đi theo, việc này không có gì là to tát, chỉ là một tên lưu manh gây chuyện mà thôi, nói với bố của Lưu Xuyên thì thu thập Trương Ngọc Phượng chỉ mất một bữa ăn sáng.

Mà Trang Duệ cũng không muốn mượn thế lực của ông ngoại mình, như vậy rõ ràng là dùng pháo bắn muỗi, hắn cũng không biết bản tính làm việc của Âu Dương Quân, sợ rằng sẽ làm chuyện bé xé ra to.

Ai ngờ Trang Duệ nói ra những lời này lại thật sự kích thích Âu Dương Quân, hắn trừng mắt nói:

- Nói nhảm, chồng của chị cậu không phải là chồng của em gái tôi sao? Anh đây không kết hôn thì sao? Cái gì mà vội vàng kết hôn?

- Đúng là chưa kết hôn, anh trừng mắt nhìn ai vậy?

Âu Dương Quân nói chưa hết lời thì đã cảm thấy không đúng, hắn phát hiện Từ tiểu thư ở bên cạnh nhìn mình với ánh mắt bất thiện, vì vậy mà vội vàng câm miệng.

Thật ra Âu Dương Quân muốn đi Bành Thành để tránh né bố, hắn nghĩ rằng sau khi bố biét chuyện thì sẽ tìm mình mắng một trận, lúc này đi ra ngoài tránh gió là rất tốt, đợi đến khi bố hết giận thì sẽ về cũng không muộn.

Trang Duệ thật sự không có biện pháp gì với Âu Dương Quân, thôi được, thích thì cùng đi.

Từ Tinh lái xe của Âu Dương Quân, Trang Duệ chở Âu Dương Quân chạy đến Ngọc Tuyền Sơn, hắn tìm mẹ và nói ra chuyện của Âu Dương Quân. Quả nhiên Trang Mẫu nghe thấy như vậy thì nhanh chóng đồng ý, mà Âu Dương Quân cũng yên lòng hơn.

Trang Duệ sau đó nói với mẹ là mình sẽ về Bành Thành, Âu Dương Uyển cũng không nghĩ nhiều, dù sao chỗ này cũng không phải là nhà mình, con mình về Bành Thành cũng là bình thường, vì vậy chỉ dặn hắn lái xe cẩn thận mà thôi.

Trang Duệ mang theo Tiểu Bạch Sư và chạy ra khỏi Bắc Kinh, hắn bây giờ khá trầm ổn, dù có sốt ruột thì chạy xe cũng không vội, đến mười một giờ khuya thì về tới Bành Thành. Âu Dương Quân còn chưa chạy xe đường dài, lúc bắt đầu còn nói chuyện với Trang Duệ, bây giờ đã sớm ngủ say trên xe.

...

- Tứ ca, chúng ta đến nơi rồi.

Trang Duệ trực tiếp chạy xe vào bãi đậ u xe của bệnh viện nhân dân thành phố, sau đó đến vỗ vai gọi Âu Dương Quân.

- Sao? Đến rồi à?

Âu Dương Quân mơ màng ngồi dậy, sau đó hắn lấy một chai nước khoáng ra để rửa mặt, lại chải chuốt tóc tai, cuối cùng mới xuống xe.

- Mùi gì khó ngửi như vậy?

Âu Dương Quân xuống xe thì nghe thấy một hương vị khó chịu, hắn đưa mắt nhìn khắp chung quanh, phát hiện đây là bệnh viện, vì vậy nhìn Trang Duệ hỏi:

- Không phải nói chỉ bị một gậy vào chân sao? Thế nào lại nằm trong bệnh viện? Nghiêm trọng lắm à?

- Bị một gậy lên đầu, nằm bệnh viện để dễ theo dõi bệnh tình.

Trang Duệ để Tiểu Bạch Sư ở lại trên xe, hắn đưa Âu Dương Quân vào trong bệnh viện.

- Này, hai người các anh đứng lại, đứng lại.

Vừa ra khỏi thang máy, Trang Duệ định đi đến phòng bệnh thì một cô y tá lên tiếng nói.

- Chúng tôi đến thăm người bệnh...

Trang Duệ ở bên cạnh giải thích.

- À, đến đây phải thăm bệnh thì cũng là thăm người, còn gì khác nữa sao? Bây giờ đã qua giờ chăm nuôi, mong các anh ngày mai hẵng đến.

Cô ý tá không biết vì vừa vị bạn trai đá hay mất cân đối về nội tiết mà nói chuyện thật sự rất lớn lối, mà người Bành Thành cũng có cách ăn nói như vậy, âm thanh giống như cãi nhau, nhưng Âu Dương Quân nghe không quen thì nhanh chóng nhíu mày.

- Nói gì vậy? Gọi giám đốc bệnh viện ra đây...

Âu Dương Quân mỗi năm đều đi đến bệnh viện lớn của quân giải phóng để kiểm tra sức khỏe, đừng nói là y tá, dù là giám đốc quân hàm thiếu tướng cũng phải khách khí khi gặp hắn. Lúc này hắn bị một cô y tá lớn tiếng quát mắng, vì vậy mà thuận miệng nói muốn gặp giám đốc bệnh viện.

Âu Dương Quân tuy thường ngày hay hi hi ha ha với Trang Duệ nhưng cũng là người có máu mặt ở thủ đô, bây giờ chỉ cần kéo căng gương mặt là đã bùng ra vẻ uy nghiêm tuyệt đối, làm cho cô y tá sợ hãi.

- Giám đốc...Giám đốc bệnh viện không có ở đây, các anh muốn đến phòng bệnh nào?

Người đến thăm bệnh cũng có phân chia cao thấp, cô y tá cảm thấy mình không thể nào phán đoán về thân phận của đối phương, vì thế cũng không dám đắc tội với người. Bây giờ có nhiều bệnh viện, hàng năm cũng có nhiều y tá và bác sĩ ra trường, nếu mình chọc vào người có thân phận, mất công việc thì sao?

- Phòng 12, có người vừa vào lúc giữa trưa.

Trang Duệ kéo Âu Dương Quân lại, chỗ này cũng không phải là Bắc Kinh, dù anh có gọi giám đốc bệnh viện ra thì thế nào? Người ta cũng không thèm nể mặt anh.

- À, đó là phòng bệnh đơn, nếu muốn thăm nom thì đi thẳng và rẻ phải là đến, nhưng cũng không nên thăm quá lâu.

Cô y tá thật sự tìm ra cho mình một bậc thang để bước xuống, sau đó lại lén đưa mắt nhìn Âu Dương Quân, vì vừa rồi đối phương nói quá có khí thế, giọng điệu giống như có tiếp xúc với giám đốc bệnh viện. Nếu nàng biết đối phương căn bản không biết gì về giám đốc bệnh viện, sợ rằng nàng sẽ cho hắn biết thế nào là đánh đá chua ngoa.

- Đi thôi, Tứ ca, con chờ người mời cơm sao?

Trang Duệ kéo Âu Dương Quân đang rất không tình nguyện đi về phòng bệnh 12.

- Đại Xuyên, sao cậu lại ở đây? Lúc này là mấy giờ rồi?

Trang Duệ đẩy cửa phòng bệnh thì phát hiện ngoài Trang Mẫn và anh rể nằm trên giường còn có Lưu Xuyên và Chu Thụy.

- Tứ ca, anh cũng đến à?

Trang Mẫn và Lưu Xuyên thấy Âu Dương Quân ở sau lưng Trang Duệ thì nhanh chóng đứng lên bắt chuyện.

- À, anh nghe nói chồng của em xảy ra chút chuyện, vì vậy mà đi theo Tiểu Duệ đến đây, thế nào? Có nặng không? Không thì chúng ta chuyển luôn đến bệnh viện Bắc Kinh.

Âu Dương Quân đi đến bên cạnh giường bệnh để xem xét Triệu Quốc Đống, nhưng lúc này Triệu Quốc Đống ngoài cái đầu sưng như quả bóng thì không thể nào nhìn rõ mặt mũi.

- Tiểu Mẫn, đây là?

Triệu Quốc Đống đã ngủ cả buổi chiều, bây giờ đã thanh tỉnh, hắn thấy người lạ mặt trước mắt luôn gọi mình là em rể thì không khỏi nhìn Trang Mẫn.

- Là con của bác trai anh của mẹ em, anh cứ gọi là Tứ ca.

Triệu Quốc Đống nghe được những lời của Trang Mẫn thì chống người ngồi lên nói:

- Làm phiền Tứ ca, chút chuyện nhỏ này mà làm anh chạy từ Bắc Kinh xuống đây. Đúng rồi, mẹ em có biết không? Đừng nên nói cho bà biết...

- Cô cô không biết, tôi nhất định sẽ không nói, cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi...

Âu Dương Quân tuy ra ngoài khá kiêu ngạo nhưng trước nay vẫn luôn rất hiền lành tử tế với anh em của mình.

- Đại Xuyên, chuyện gì xảy ra vậy? Đã điều tra rõ ràng chưa?

Khi thấy Âu Dương Quân và Triệu Quốc Đống nói chuyện với nhau thì Trang Duệ kéo Lưu Xuyên sang một bên để hỏi.

- Không, còn chưa biết có phải là Trương Ngọc Phượng hay không, buổi chiều tôi đã đưa anh Vương đến nhà xưởng của đối phương, hỏi gì cũng nói là không biết, chết sống không thừa nhận, tôi cũng không có cách nào khác.

Lưu Xuyên gãi gãi đầu, anh Vương trong lời nói của hắn chính là người mà Trang Duệ cũng có quen biết, là bộ hạ cũ của bố Lưu Xuyên, bây giờ là một trưởng khoa của phòng trị an xã hội, vừa vặn nắm vụ này. Lưu Xuyên nhận được điện thoại của Trang Duệ thì nhanh chóng cho anh Vương đưa người đi kiểm tra, nhưng không ai làm chứng, không ai thấy rõ mặt tên khốn ra tay với Triệu Quốc Đống.

- Trước tiên đưa đối phương tiến vào trong cục công an một ngày rồi nói sau. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trang Duệ cũng hiểu rõ đám cảnh sát, dùng danh nghĩa kẻ tình nghi chỉ có thể bắt giam hai mươi bốn tiếng, sau đó không có chứng cứ thì phải thả ra.

Trang Duệ từ nhỏ đã ít nhân thân, vẫn luôn coi trọng thân tình, hơn nữa trước nay Triệu Quốc Đống đều đối xử không tệ với hắn, quan tâm đến hắn như anh ruột. Khi Trang Duệ học đại học thì hai người còn chưa kết hôn, mỗi lần Trang Duệ nghĩ về nhà thì Triệu Quốc Đống đều lấy ra vài trăm đồng kín đáo đưa vào tay.

Lúc này thấy anh rể khá thê thảm thì Trang Duệ thật sự nổi giận.

- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng...

Trang Duệ thấy Lưu Xuyên muốn nói lại thôi thì kỳ quái:

- Sao vậy? Chút chuyện như vậy cũng không dám nói với chú Lưu à? Cậu không nói thì tôi nói.

Trang Duệ thậ sự coi nhà Lưu Xuyên như nhà mình, biết rõ bố Lưu Xuyên rất biết cách bao che cho con cái, việc này chỉ cần mình mở miệng thì ông sẽ đồng ý ngay.

- Ba tháng trước ông nhà đã về hưu, việc này không thể nói được, vì thế tôi mới lén tìm anh Vương, nhưng bây giờ anh Vương đang ở vào giai đoạn đề bạt làm phó cục trưởng, cũng không nên có gì đó xảy ra, vì vậy...

- Chú Lưu về hưu rồi à? Tôi còn chưa biết chuyện này.

Trang Duệ biết rõ, dù người về hưu chưa hẳn là mất hết tiếng nói, nhưng nếu chú Lưu ra mặt mà không như ý sẽ mất hết mặt mũi. Bình thường lãnh đạo về hưu sẽ tránh những trường hợp mẫn cảm, vì thế Lưu Xuyên cũng không muốn làm khó bố mình.

- Như vậy không thể nào nói với chú Lưu được rồi, đúng rồi, sau khi chú Lưu về hưu thì tâm tình thế nào? Hai tháng sau tôi sẽ làm nhà xong ở Bắc Kinh, nên để cho cô chú đến đó ở một thời gian, không thì một mình mẹ tôi ở đó cũng buồn.

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi nói thêm:

- Ngày mai rồi nói, đối phương đến đánh người sẽ có mục đích, chúng ta chờ bọn họ tìm đến là được, lưu manh, cậu và anh Chu đi về đi.

Chu Thụy nãy giờ không nó gì chợt lên tiếng:

- Những ngày nay tôi sẽ đến ở trong nhà xưởng.

- Chút chuyện thế này mà lo nghĩ cái gì? Trước tiên chúng ta đi ngủ, ngày mai tôi sẽ cho người làm việc, trước tiên chúng ta bắt người, đánh cho một trận, chứ đợi đối phương đến cửa làm gì?

Âu Dương Quân và Triệu Quốc Đống hàn huyên vài câu thì cũng tỏ ra tức giận, hắn khi còn trẻ dù sao cũng là một phần tử máu mặt ở thủ đô.

- Tứ ca, anh quen người ở Bành Thành này sao?

Trang Duệ hỏi một câu.

- Được rồi, sáng mai rồi nói sau, bây giờ đã hơn mười hai giờ.

Âu Dương Quân duỗi lưng một cái, rõ ràng là ngủ rồi nói sau.