Hoàng Kim Đồng

Chương 386: Hôn lễ (thượng)




- Thầy Đường, tiền đều ở đây, tổng cộng là một trăm ngàn, ngài có thể kiểm tra...

Tiểu Phương đặt túi xách đầy tiền xuống chiếc giường lớn của thầy Đường, mười tệp tiền rất rõ ràng.

- À, không cần kiểm tra, tôi tin cậu...

Thầy Đường tuy nói như vậy nhưng hai tay vẫn nhanh chóng mở lớp giấy niêm phong của ngân hàng ra, bắt đầu đếm, lão chính là người như vậy, cũng không sợ kẻ nào chê cười.

- Rất tốt, Tiểu Phương, ghế ở đằng kia, cậu đưa đi đi, nhanh tay một chút, tôi cũng không đành lòng, thật xin lỗi tổ tông, thậ xin lỗi tổ tông...

Sau khi thầy Đường đếm thấy đủ tiền thì chỉ vào hai chiếc ghế, sau đó bắt đầu chơi kỹ xảo, thừa dịp không ai chú ý mà xát chút ớt lên mắt, vì thế mà nước mắt chảy vòng quanh, nói khóc là khóc ngay, thật sự có hai hàng lệ chảy xuống má.

- À, thầy Đường, tôi đi trước, ông bảo trọng sức khỏe, cầm tiền đi khám bệnh cho dì, cả ngày uống thuốc đông y cũng không tốt.

Tiểu Phương ném tiền xuống giường của thầy Đường thì chuyển sang vuốt ve hai chiếc ghế không nỡ rời, thậm chí động tác còn say mê hơn cả ve vuốt phụ nữ, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng hai chiếc ghế kia làm bằng vàng.

Khi thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của thầy Đường thì Tiểu Phương dứt khoát vác ghế lên vai, sau đó chạy ra ngoài đưa lên chiếc xe đậu sẵn ngoài ngõ.

Tiểu Phương cũng bất chấp bùn bẩn mà chạy nhanh ra ngoài, cẩn thận đặt ghế lên xe, dưới gầm xe còn trải thảm lót giấy, vì hắn sợ va chạm trầy xước.

Tiểu Phương vừa đi thì thầy Đường cũng bắt đầu bận rộn, lão nhấc điện thoại lên nói vào trong phòng:

- Nhanh lên, chúng ta cũng cần đi ngay...

- Anh đúng là ma quỷ, chỉ bỏ ra vài trăm đồng thuê phòng mà kiếm được ba bốn trăm ngàn rồi?

Trong phòng vang lên tiếng phụ nữ, lúc này mái tóc rối tung đã được chải ra sau đầu, nào phải là một bà lão, chính là một cô vợ ba mươi tuổi, vừa nói vừa thay bộ quần áo nhàu nát chán ghét trên người xuống.

Thầy Đường cả ngày ở chỗ này cũng chán, lúc đám Trang Duệ đến đầu ngõ thì cả hai đang làm chút "hoạt động" trong nhà, vì thế hai người mới chờ lâu như vậy.

Tiểu Phương đi được mười phút thì trước cửa có dừng lại một chiếc xe tải, có hai tên thanh niên xuống xe vào phòng đưa tất cả ghế dựa thật và giả lên, sau đó xe chạy đi nhanh như chớp, mất hút trong đêm.

Sau đó cô gái với mái tóc rối loạn vừa rồi cũng mang theo một chiếc vali ra khỏi cửa, ở một phía khác cũng có một tên thanh niên cùng hai người thầy Đường và cô vợ lúc này ăn vận đẹp đẽ rời khỏi tứ hợp viện này.

Nếu Tiểu Phương thấy được tình cảnh như vậy thì chắc chắn sẽ tức giận đến mức ói máu, vì hắn đã từng hỏi hai hộ gia đình ở bên cạnh, vì vậy mới biết thầy Đường đã ở đây được vài chục năm, hắn dù thế nào cũng không ngờ bọn họ chính là một ổ, đã sớm thông đồng với nhau.

Tất nhiên lúc này Tiểu Phương đang vui mừng chuyển hai chiếc ghế về nhà, dù nó nặng vài chục cân nhưng hắn vẫn có thể khiêng lên đến tầng năm mà không cảm thấy quá mệt, tâm ý lại sướng như ăn mật, hắn đang tự định giá sẽ cầm lấy một triệu và đi cưới vợ như thế nào.

Không giống như Tiểu Phương bị ma quỷ ám ảnh, Trang Duệ dù không mua được vật phẩm, trong lòng bực bội nhưng cũng coi như tăng kiến thức, buổi tối ở nhà dùng cơm xong thì cầm hai hộp trà lấy từ nhà ông ngoại chạy xe đến nhà Cổ lão. Lúc này ngày mừng thọ ông ngoại ngày càng gần, hắn cũng muốn xem Cổ lão gia tử đã tạo hình vật kia như thế nào.

- Tiểu tử thúi này mỗi lần đến đây đều không có việc tốt? Muốn xem khối ngọc tạp sắc sao?

Tứ hợp viện của Cổ lão gia tử cũng có máy điều hòa, vì vậy sau khi vào phòng thì Trang Duệ cởi áo khoác ra, sau đó thuận tay đặt hai bịch trà lên mặt bàn.

- Hì, bác Cổ, cháu không phải đặc biệt đến đây tặng trà cho bác sao? Nếu ngài không cần thì cháu sẽ cầm đi...

Trang Duệ cầm lấy hai bịch trà trên bàn, giả vờ giống như muốn bỏ vào lại trong túi. Người biết được tin tức về ông ngoại của Trang Duệ là không nhiều, ngoài cha mẹ Lưu Xuyên thì còn có Cổ lão gia tử và chú Đức.

Trước mặt bọn họ thì Trang Duệ luôn cảm thấy rất thả lỏng, ngẫu nhiên cũng sẽ nghịch ngợm một chút, cảm giác này dù là trước mặt các bác bên ngoại cũng khó sinh ra, nguyên nhân là vì bọn họ đều là những lãnh đạo cấp cao, thật sự khó thể tiếp cận. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- À, trà Long Tỉnh, coi như tiểu tử cậu cũng có lương tâm, đợi tôi đi pha một ấm...

Cổ lão gia tử ngoài thích tạo hình và thưởng thức giám định ngọc khí thì sau đó vẫn la thưởng trà, mỗi lần Trang Duệ đến đây mà khí trời chưa lạnh thì đều thấy một bộ dụng cụ pha trà ở bên ngoài, đồng thời Cổ lão gia tử cũng sẽ ra ngoài nằm ngủ hóng mát uống trà. Vì vậy khi biết có trà ngon thì hắn đưa đến biếu cho lão.

Cổ lão gia tử vừa đun nước vừa rửa dụng cụ, sau đó lão hỏi Trang Duệ:

- Trà này cậu lấy từ nhà bác à?

- Không phải, lấy từ nhà ông ngoại.

Trang Duệ thành thật trả lời, hắn tuy có sưu tầm qua một bộ ấm trà Chu Khả Tâm nhưng lại thật sự không quá thích trà, chủ yếu là ngại phiền toái, những người không có tâm tình thì rất khó có thể tĩnh tâm uống trà.

- Sao? Đây là trà Long Tỉnh Minh Tiền à? Không được, không được, phải đổi dụng cụ pha trà.

Cổ lão gia tử nghe được lời của Trang Duệ thì nhanh chóng đưa trà lên ngửi, vẻ mặt đầy nụ cười, sau đó để dụng cụ vừa rửa sang một bên, lại về phòng lấy ra hai chiếc ly thủy tinh.

- Tiểu tử cậu nếu không có việc gì thì nên đưa đến cho bác đây nhiều thứ như thế này, tôi cũng muốn được hưởng chút hào quang của ông ngoại cậu ở nhà.

Sau khi rửa xong thì Cổ Thiên Phong dùng ấm thủy tinh để pha trà.

Trang Duệ cười hì hì nói:

- Bác cứ uống trà này, hết cháu sẽ đưa đến.

Cổ Thiên Phong trừng mắt tức giận nhìn Trang Duệ:

- Cậu cho rằng đây là củ cải trắng mua ngoài chợ sao? Thứ này dù có tiền cũng không mua được, chỗ ông ngoại cậu cũng chỉ có thể được cung cấp theo định lượng, đây là trà Long Tỉnh Minh Tiền đấy nhé...

Sau khi nghe Cổ lão gia tử giới thiệu thì Trang Duệ xem như đã hiểu, thì ra hai loại trà kia là giá trị liên thành, Long Tỉnh được thu thập và chế biến trước thời Minh Thanh được gọi là trà Minh Tiền, trước thời Cốc Vũ gọi là Vũ Tiền, mà trà Minh Tiền thường được coi là trân phẩm quý giá, đồng thời khi hái trà còn có câu nói: "Hái trước ba ngày là bảo vật, hái sau ba ngày thì sẽ là cỏ".

Long Tỉnh là một cái hồ tròn, không bao giờ hạn, cổ nhân cho rằng nước chỗ này thông với biển, trong đó có rồng, vì thế mới gọi là Long Tỉnh. Trà thật sự là Long Tỉnh cũng không nhiều, chỉ có những cây sinh trưởng xung quanh hồ Long Tỉnh mà thôi, sản lượng vì thế mà rất thấp, là cống phẩm thời cổ đại. Lúc này trà Long Tỉnh trên thị trường chẳng qua chỉ là loại thường, có giống tốt, chăm sóc đúng quy cách mà thôi.