Hoàng Kim Đồng

Chương 614: Phiền toái




Đại bộ phận đồ truyền lưu tới bây giờ, trên cơ bản đều là đồ "Sinh Khanh" đến "Thục Khanh", càng về sau càng không nhìn ra dấu vết khai quật.

Nhưng vẫn có rất nhiều đồ đồng "Thục Khanh", chính là dùng phương pháp hóa học tẩy trừ thành "Sinh Khanh", trừ đi màu sắc vốn có, dùng màn che để bảo hộ, phòng ngừa bị gỉ sét.

Hai món Thanh Đồng Tước trước mặt Trang Duệ, lại không bị nhân công làm gỉ sét, bảo trì màu gốc khi khai quật, mà trên bề mặt của Thanh Đồng Tước này, đều là màu đồng xanh.

Nhưng nhìn nó sáng bóng, hoàn toàn không giống như mới khai quật, cho nên Trang Duệ đoán chừng, hai vật này là đồ cổ không sai, nhưng thời gian khai quật, có lẽ là ba năm trở lên, không cao hơn năm năm.

Thời điểm nam nhân nhỏ con nghe Trang Duệ nới không tới mười năm, con mắt lóe sáng lên một cái, nhưng đã khôi phục lại như ban đầu, ngẩng đầu nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Có phải là đồ khai quật hay không tôi không rõ, nhưng thứ này, chính là gia truyền, vị lão bản này nếu cảm thấy hứng thú, có thể báo giá, nếu như không có hứng thú, Nhâm mỗ liền cáo từ...

Người phương bắc uống rượu có một câu, gọi là: Nhân đảo giá bất đảo, giá đảo thế bất đáo, thuần túy là do nam nhân nhỏ con này tự quyết định, cho dù Trang Duệ nhìn ra năm vật phẩm khai quật, nhưng có chết hắn vẫn không thừa nhận.

- Thứ đồ vật này của ngài, trước tiên ngài nói giá cả nghe một chút.

Trang Duệ cười cười, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không bao giờ thừa nhận đồ chơi này là đồ khai quật, lập tức nói ra:

- Hai cái Thanh Đồng Tước này đều là của ngài, giá tiền nên do ngài nói.

Chuyện này rất rõ ràng, thứ này cho dù không phải do người trước mặt móc ra, thì hắn cũng không thoát khỏi liên quan, Trang Duệ dứt khoát thừa nhận.

- Một cái mười vạn, hai cái hai mươi vạn!

Nam nhân họ Nhâm không nói nhiều, hơn nữa cũng rất cẩn thận, sau khi vào cửa ngồi xuống, Trang Duệ rót cho hắn một chén nước, nhưng để một hồi lâu, hắn chưa từng bưng chén trà lên uống.

- Hai mươi vạn, giá cả này đúng là có thể!

Trang Duệ nghe vậy trầm ngâm, Thanh Đồng Tước này là đồ thời Thương Chu, mà chế tác của thời Chu là tinh xảo nhất, giá cả cũng là đắt tiền nhất, nếu như đưa tới chợ đêm đồ cổ, thì ít nhất cũng bán ra hơn hai mươi vạn một cái, cái giá này, cũng không đắt.

- Thứ này có Tẩu Quang hay không?

Đột nhiên Trang Duệ hỏi một câu, ý tứ là cái món đồ chơi này có bị người ta nhìn chằm chằm hay không.

Trộm mộ trình độ không cao, rất khó đem toàn bộ vật bồi táng đi, rất có thể còn sót lại một ít, mà các cơ quan chuyên ngành, sẽ căn cứ vào những thứ còn sót lại, suy đoán và tổng số lượng vật bị đánh cắp.

Nam nhân nhỏ con lắc đầu, nói ra:

- Không có, lúc ấy tìm khắp lượt, trong nhà chỉ lưu lại hai món này mà thôi, tất cả đều mang đến, cam đoan không có vấn đề...

Lời này Trang Duệ cũng nghe hiểu, ý của đối phương, hắn làm rất sạch sẽ, trong mộ chỉ có hai vật này, đều đã móc ra, sẽ không có chuyện bị người truy xét ra bản thân mình.

Đương nhiên, lời này Trang Duệ không tin, mộ có thể có lễ khí thời Thương Chu, ít nhất cũng là mộ vương hầu, làm sao chỉ có hai vật này? Nếu thật sự như lời của nam tử này nói, lúc những vương hầu này còn sống quá keo kiệt a.

Trang Duệ từ chối cho ý kiến, nói ra:

- Thứ đồ vật này, ngài nên Thu Khởi đi.

Ý tứ của Thu Khởi, chính là người mua không muốn, bảo người bán thu đồ vật lại.

- Ân? Không muốn, vậy Nhậm mỗ cáo từ!

Sau khi nam tử nhỏ con nghe Trang Duệ nói thế, biến sắc, đứng dậy, tay chân lanh lẹ thu những thứ đồ đồng vào trong hộp bánh ngọt, liền chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài.

Nếu không nhìn khuôn mặt của người này, người bên ngoài không cho rằng hắn là một học sinh tiểu học cầm bánh ngọt mang về nhà.

Nhìn thấy nam nhân này muốn đi ra, đột nhiên Trang Duệ nói ra:

- Chậm đã!

- Như thế nào? Vị lão bản này muốn lưu khách hay sao?

Sắc mặt của nam nhân này trở nên khó coi, tay phải cầm cái hộp bánh ngọt, tay trái đưa ra sau lưng sờ soạng một cái.

Trang Duệ liên tục khoát tay, nói ra:

- Không phải, Nhâm tiên sinh hiểu lầm, ta nhìn trúng thứ này, nhưng hiện tại không được, cũng không dám thu, đổi thời gian, đổi địa điểm, có người sẽ tìm ngài mua, đến lúc đó Hầu tử sẽ liên hệ với ngài.

- Ân?

Sau khi nam nhân này nghe Trang Duệ nói lời này, hơi chút tưởng tượng, lập tức hiểu ra, nam nhân này có cảm tình với vật của hắn, nhưng lại sợ ngày sau bị liên lụy, lúc này mới đi đường vòng quanh co.

- Ha ha, vậy thì cảm ơn vị lão bản này.

Sau khi vào cửa, đây là lần đầu tiên nam nhân cười.

- Nhâm tiên sinh, còn việc muốn thỉnh giáo, nếu ngài không có việc gấp, xin ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm vài câu?

Trang Duệ nói ra.

- Tốt, không biết vị lão bản này muốn hỏi gì?

Người nọ do dự một chút, ngồi trở lại, nhưng đối với chén trà nóng trước mặt, hắn không có nhìn.

- Thứ tốt không sợ nhiều, không biết trong nhà của Nhâm tiên sinh, có còn hay không?

Trang Duệ thấy nam nhân họ Nhâm là người cẩn thận, ngược lại là người muốn làm hắn làm sinh ý, dù sao mình không mua những đồ chơi này, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay người khác, nếu như những món đồ đồng này đầu đuôi sạch sẽ, ăn cũng không sao.

Cho dù sau này gặp chuyện không may, truy xét lên đầu mình, tối đa chỉ bị phạt tiền, chuyện này cứ vậy trôi qua, hình phạt tù đối với người mua, đó đều là những con buôn chuyên bán cho người nước ngoài gặp chuyện không may, những người mua trong nước về sưu tập, chưa nghe ai bị bắt, cùng lắm là gặp phiền toái mà thôi.

Hiện tại Trang Duệ cũng bắt đầu có thói quen của người có tiền, tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng không thể phủ nhận, ở trong xã hội này, chỉ có tiền và quyền, mới chiếm địa vị chủ đạo.

- Quê quán ở Thiểm Tây, của cải vẫn có chút, không biết vị lão bản này muốn trọng khí, hay là đồ uống rượu? Nếu thật sự muốn mua, tôi sẽ về nhà dọn dẹp một chút, nói không chừng sẽ kiếm được một ít đồ.

Ánh mắt nam nhân họ Nhâm đầu tự tin, đó là vì hắn đã nhìn thấy Hầu tử và Triệu Hàn Hiên, đã sớm biết rõ là bọn họ người trong Phan gia viên, tuyệt đối không phải sợ.

Mà hắn tiếp xúc với Trang Duệ trong một lúc, hắn cũng có thể phân biệt được, Trang Duệ không phải là người ăn cơm nhà nước, cho nên mới nói lời này, lộ ra một ít ngọn nguồn cho Trang Duệ.

- Có trọng khí? Là nguyên vẹn? Trên thân có khắc chữ không?

Trang Duệ ăn cả kinh, cái gọi là trọng khí, chính là đỉnh đồng, nhưng không phải là những đỉnh đồng nhỏ, những vật này rất hiếm thấy, cho dù là người trộm mộ, cũng rất khó tìm ra đỉnh đồng, nếu có tìm thấy thì đều là đập nát rồi mới đem ra ngoài.

Vào năm 1939, tại Ân Khư Vũ Quan Thôn khai quật được một cái Mẫu Thú Đại Phương Đỉnh, cao 133 centimet, dài 110 centimet, nặng 875 kg, hình dạng và cấu tạo phi thường hùng vĩ, được gọi là Đỉnh Trung Chi Vương(vương của đỉnh).

Vật như vậy, đã không thể dùng tiền để cân nhắc, nó là quốc bảo vô giá, cũng giống như tượng binh mã, đã từng có nhà bảo tàng nước ngoài, đã đưa ra giá cả với quốc gia, đòi mua nó với giá một trăm triệu đô la, nhưng bị cự tuyệt.

Nam nhân nhỏ con đáp:

- Không lớn, nhưng rất nguyên vẹn, có chữ, là thời kỳ Thương Chu, là bảo vật tổ truyền, nếu không phải gần đây tinh kế quá căng thẳng, sẽ không bán.

- Thứ này, người dám tiếp không nhiều lắm!

Trang Duệ tay phải ngón trỏ, vô ý thức gõ lên mặt bàn, mua một ít vật, bị điều tra ra không có sao, nếu như liên quan tới trọng khí của quốc gia, bị bắt thì sao? Nếu bị tìm tới cửa, cậu nhỏ sẽ lột da mình ra.

- Vậy thì sau này hãy nói, việc này nếu lão bản cảm thấy hứng thú, chúng ta lại liên hệ.

- A!

Hắn cười cười, đứng dậy, lần này thì hắn thật sự cáo từ rời đi.

Sau khi nam tử họ Nhậm đi ra ngoài, vẻ mặt Triệu Hàn Hiên lo lắng nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Lão bản, hai món Thanh Đồng Tước không có gì, trọng khí thì khó nói.

Triệu Hàn Hiên không phải là thái điểu đồ cổ, tuy không chơi đồ đồng, nhưng hắn cũng biết, mỗi một kiện trọng khí có khắc chữ được khai quật lên, đều làm cho giới khảo cổ khiếp sợ.

Mà trọng khí trong lăng mộ, chắc chắn chính là Vương lăng, nếu như trên trọng khí có khắc chữ, thì càng thêm phiền toái, dù Trang Duệ mua xong và không xuất ra, cũng không dám để lộ ra ngoài.

Bởi vì đây là đại mộ, sau khi bị trộm, nhất định sẽ bị truy xét đến cùng, chỉ cần Trang Duệ dám lấy ra, tuyệt đối là chết, không nên xem thường năng lực của cơ quan trong nước.

Những vật như vậy thường bị buôn lậu ra nước ngoài, bán cho Hong Kong hoặc một ít nhà sưu tập thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc.

- Lão Triệu, người này không đơn giản, đừng nói là trọng khí, hai cái Thanh Đồng Tước này, ta cũng không muốn...

Trang Duệ và Triệu Hàn Hiên không giống nhau, nhưng hắn đã từng nhìn thấy lăng mộ bị trộm, cũng nghe chuyện Mạnh giáo sư nói qua rất nhiều vụ trộm mộ, biết rõ trộm mộ, không bao giờ lấy ra trọng khí còn nguyên vẹn.

Mà người này lại có, chỉ có thể nói rõ một điểm, sau lưng của hắn, tuyệt đối là một tổ chức trộm mộ, nếu là con buôn, thì Trang Duệ không sao cả.

Nhưng là Trang Duệ sợ nhất, chính là tạo lên quan hệ với những người này, những người này đều là kẻ muốn tiền không muốn mạng, ngẫm lại tao ngộ ở Thiểm Tây, bắp chân Trang Duệ vẫn còn run.

Âu Dương Uyển thường xuyên dạy bảo Trang Duệ, không nên dựa vào quyền thế của ông ngoại mà làm chuyện trái pháp luật, trước mắt việc có thể áp dụng được, đó chính là thiên vị.

Trang Duệ tin tưởng, nếu như mình mua lại, dù cho sau này xảy ra chuyện gì, bị cảnh sát truy xét đến đầu của mình, chỉ sợ Âu Dương Quân cũng giúp đỡ dọn dẹp.

Nhưng Trang Duệ vẫn buông tha cho cơ hội mua hai vật tiện nghi này, hắn có nguyên tắc làm người của mình, tối thiểu nhất lời mẹ nói, Trang Duệ không vi phạm, hắn cũng không vì thiếu hai thứ này, mà không mở bảo tàng được.

Tuy không theo chính trị, nhưng Trang Duệ thường xuyên nghe Âu Dương Quân nói chuyện tào lao nhắc ai đắc thế, ai xuống đài, thời điểm này các cậu của hắn đắc thế, nhưng vạn nhất thất thế, chỉ sợ chuyện nhỏ như hạt đậu xanh, cũng bị người ta đi tìm nợ.

- Trang ca, không mua thật sao?

Hầu tử có chút kinh ngạc, vừa rồi nghe Trang Duệ nói muốn cho người mua lại, nhưng vừa đảo mắt đã quyết định không mua nữa?

Những ngày này Hầu tử cũng không phải lăn lộn không ra gì trong Phan gia viên, đối với giá trị của hai món Thanh Đồng Tước này, vẫn biết rõ một chút, thứ này người gặp người thích, chỉ cần chuyển tay, lợi nhuận không dưới ba mươi vạn.

- Đương nhiên không muốn, sau này không liên hệ với người này.

Trang Duệ gật gật đầu, sợ hầu tử không rõ, nên nói thêm:

- Người này là người đào trộm mộ, có ít người là độc hành hiệp, làm ăn nhỏ, có bị bắt cũng chỉ bị hai ba năm tù là thả ra, cũng không cắn loạn người ta. Nhưng từ vóc người của tên này, vì tình hình kinh tế căng thẳng mà bán trọng khí, vậy thì thời điểm khai quật cổ mộ, không thể dùng sức một người mà lấy ra được, nhất định là có một đội, mà phạm tội từ trong ra ngoài, nếu như dính vào, đến lúc đó đừng nói ăn thịt dê, sau này sẽ bị dính mùi hôi tanh trong đó. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Bản án như vậy, không cần kể đến tội danh khi thành án, tối thiểu nhất ngươi dùng tiền mua đồ, thì chắc chắn sẽ bị quốc gia thu hồi, Trang Duệ không muốn chịu rủi ro như vậy.

Hầu tử làm việc lỗ mãng, bị Trang Duệ nói lời này làm giật mình, liền vội vàng gật đầu nói ra:

-Tôi biết rồi, Trang ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định không kết giao với người nọ.

- Đi, trở về đóng cửa, hôm nay ta mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa, sau đó tìm nơi ca hát, ân, có thể mang theo người nhà a.

Trang Duệ nhìn thời gian, đã là 6:30, đoán chừng bây giờ trở về đến nhà, người nhà đã ăn tối xong, không bằng dứt khoát mang nhân viên Tuyên Duệ Trai đi ăn một bữa cơm.

- Trang ca, bạn gái, chưa kết hôn có tính là người nhà không?

Hầu tử ở bên cạnh hỏi nhỏ một câu, thời gian gần đây Hầu tử và thiếu phụ ở cùng cư xá rất mặn nồng, dùng cách nói của Đại Hùng tả Hầu tử, đó là đừng nhìn bạn thân gầy, toàn thân của hắn đều là cơ bắp nha.

- Tính, mang theo đi, việc này cũng hỏi ta, Hầu tử, ngươi không thể có chút tiền đồ hay sao?

Trang Duệ cười mắng một câu, hắn dẫn đầu đi ra khỏi quán trà, lão Triệu đứng ở sau lưng tính tiền.

- Tiểu Trang a, ta không đi, ta là một người già, không đi theo cản trở người trẻ tuổi các ngươi vui vẻ a.

Trở về tiệm nói ra, Cát sư phụ là người đầu tiên ngẩng đầu lên, hắn mỗi bảy giờ đều về nhà, bạn già đã làm đồ ăn chờ sẵn.

Hơn nữa hai tháng nay, Cát sư phụ dựa vào tay nghề kiếm được nhiều tiền, con và cháu trai ân cần hơn rất nhiều, làm cho lão đầu tử được hưởng niềm vui gia đình.

- Ta cũng không đi, con ta đang đi đại học, ta phải về nhà hầu hạ.

Triệu Hàn Hiên đối với việc ăn uống cũng không có hứng thú, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc giáo dục đời sau.

Cát sư phụ và Triệu Hàn Hiên đều không muốn đi, cũng chỉ còn lại Hầu tử và Đại Hùng cao hứng bừng bừng.

Hầu tử và Đại Hùng thu nhập không thấp, nhưng lực lượng chưa đủ, bình thường đều đi tản bộ quanh cư xá, cũng chưa từng đi tới các điểm ăn chơi, còn hai nhân viên thì không cần phải nói, mỗi tháng kiếm được hai ba ngàn, còn chưa đủ đi quán bar Hải Hậu lăn lộn một đêm a.

- Hầu tử, Đại Hùng, ngươi dẫn bọn họ đi ăn cơm trước đi, sau đó tìm một nơi nào đó ca hát, ngàn vạn lần đừng gây chuyện.

Trang Duệ thấy lão Triệu không đi, hắn cũng không muốn đi, mặc cho ai ở cùng một chỗ với lão bản, tóm lại đều có chút cảm giác câu thúc, lập tức xuất ra tám ngàn, ném cho Đại Hùng.

- Tiểu Trang, ăn cơm chưa?

Người nói là Trương mụ, lần này đi xem đồ cổ, giày vò đến trưa, Trang Duệ cũng có chút đói, lúc quay trở về nhà, nhìn thấy Trương mụ đang thu thập bàn, bọn người Tần Huyên Băng không có ở đây, chắc là ăn no trở về phòng.

- Trương mụ, vẫn chưa ăn, đúng là có chút đói bụng.

Trương mụ lắc đầu, nói ra:

- Đã ăn xong cả rồi, chỉ còn đồ thừa, để ta đi nấu thêm.

Trong nhà Trang Duệ, Âu Dương Uyển đưa ra quy củ, thức ăn mọi người ăn chung, đồ ăn còn lại, đều lưu cho Bạch sư.

Đương nhiên, những đồ ăn thừa này chỉ là đồ ăn thêm của Bạch sư, về phần bữa ăn chính của nó, chính là thịt dê bò tươi sốt, trong một tháng, đều phải tốn vài ngàn mua cho nó ăn.

- Đừng, Trương mụ, khi còn bé con không ít lần ăn cơm thừa, con cũng là tử người nghèo mà ra, cho nên không ngại chuyện này đâu.

Trang Duệ mời Trương mụ và Lý tẩu tới, chính là muốn các vị này trò chuyện cho có bạn với mẹ hắn, vừa nhàn hạ vừa trò chuyện, mà hắn cũng không có thói quen sai sử người già, lập tức đi vào phòng bếp, nhìn thấy còn thừa một chén canh cá, đem hâm nóng nó lại, sau đó xới một chén cơm, bắt đầu ăn.

- Đứa nhỏ này, đến giờ ăn cơm, bản thân lại đi ra ngoài, không ngờ còn ăn cơm thừa nữa.

Âu Dương Uyển nghe thấy trong bếp có tiếng động, sau khi đi vào thì nhìn thấy Trang Duệ đang ăn như hổ đói không khỏi răn dạy con một câu.

- Hắc, mẹ, trước kia con không ít lần ăn cơm thừa, lần này có sao đâu.

Trang Duệ cũng không để ý, thời điểm đến trường, hắn và Lưu Giang tan học về nhà, còn không phải toàn lục cơm nguội ăn còn gì?

Tục ngữ nói không sạch sẽ, ăn không có bệnh, người hiện đại cả ngày dưỡng sinh, ăn quả táo còn muốn gọt da, cho nên trên người thường xuyên có bệnh.

- Đứa nhỏ này, lúc đó là do không có điều kiện, cũng là mẹ xin lỗi các tỷ đệ các ngươi a.

Sau khi nghe lời này của Trang Duệ, Âu Dương Uyển cũng lâm vào trầm tư, nàng suy nghĩ mình sống vài chục năm, đã làm được những gì cho con, trong lúc nhất thời, trong nhà chỉ còn tiếng Trang Duệ ăn cơm, còn có âm thanh uống canh cá nữa.

- Mẹ, thời gian hiện tại của chúng ta rất tốt mà, nếu mẹ cảm thấy tịch mịch thì đi đến ở với ông ngoại vài ngày, nếu không thì con đem Niếp Niếp trở về.

Trang Duệ thấy mẹ nhớ lại chuyện xưa, vội vàng chuyển hướng chủ đề, trong thời gian này, hắn đang suy nghĩ có nên tìm bạn già cho mẹ hay không.

Cho dù con cái hiếu thuận, cũng không thể thỏa mãn như cầu tình cảm của người già, lại nói hiện giờ Âu Dương Uyển đã hơn năm mươi tuổi, hiện giờ sống rất là tốt, chỉ sợ sống thêm hai ba chục năm nữa là không thành vấn đề, Trang Duệ không muốn mẹ cứ chịu tịch mịch như vậy.

Nhưng việc này Trang Duệ chỉ suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra, trước kia hắn làm việc ở Trung Hải, trong nhà có chút thúc thúc a di, cũng đã nói chuyện này, muốn giới thiệu bạn già cho Âu Dương Uyển, nhưng đều bị cự tuyệt.

Trang Mẫn đã từng đề cập qua, cũng bị Âu Dương Uyển giáo huấn một lần, Trang Duệ nghĩ đến, đợi sau này tìm cơ hội hãy nói, nếu việc này do Trương mụ và Lý tẩu nói, có lẽ hiệu quả còn tốt một chút.

- Ân, lần sau anh rể của ngươi tới Bắc Kinh, bảo hắn dẫn Niếp Niếp đến thăm, cũng hơn mười tháng không gặp rồi.

Nói đến cháu ngoại, Âu Dương Uyển rất nhớ, tháng trước Trang Mẫn mang Niếp Niếp trở về, Âu Dương Uyển cảm thấy không quen, nha đầu kia đã được nàng trông nom từ nhỏ mà.

- Việc này đơn giản, tháng sau anh rể sẽ tới, để con nói cho chị tới cùng, đều ở lại Bắc Kinh một thời gian.

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, Triệu Quốc Đống mở một nhà máy sửa xe, lại mời vài vị sư phụ có tay nghề không tệ, mà hai đồ đệ của hắn đã có thể một mình chưởng quản mọi việc.

Hiện tại Triệu Quốc Đống đã nhàn hạ hơn so với trước kia, rất ít khi cầm công cụ chui vào gầm xe, mỗi ngày đều đặt không ít thời gian vào công xưởng gia công phỉ thúy của Trang Duệ.

- Không nói chị của ngươi nữa, tiểu Duệ, không phải mẹ đã nói với ngươi, cũng đã đính hôn rồi, lúc nào mới đi làm hôn thú đây, ngươi phải làm cho nhanh mới được, Huyên Băng là đứa nhỏ không tệ, lại ở một mình ở Bắc Kinh, đừng làm cho người ta ủy khuất. Lại nói, bây giờ ngươi không còn nhỏ, sớm sinh một đứa con cho sớm mới tốt, thừa dịp hiện giờ tay chân của mẹ còn lưu loát, có thể giúp ngươi giữ cháu.

Đột nhiên Âu Dương Uyển nói đến chuyện của Trang Duệ, tiếp xúc một thời gian, đối với người sắp thành con dâu này, Âu Dương Uyển rất hài lòng, xuất thân danh giá mà không kiêu căng.

Giống như ông bà ngoại của Trang Duệ, đó chính là mông tròn eo mảnh, nhất định sẽ sinh ra một tiểu tử mập mạp.

Trang Duệ ôm bả vai của mẹ, cười nói ra:

- Mẹ, yên tâm đi, trong thời gian sắp tới con còn bận chuyện mở bảo tàng, đợi sau khi bảo tàng khai trương, thì lúc đó con cũng sắp ra trường, sau khi học xong, nhất định sẽ kết hôn, sang năm sẽ sinh một cháu trai mập mạp cho mẹ bồng.

Việc này Trang Duệ đã từng cân nhắc qua, sau khi làm xong hết công việc hiện giờ, hắn sẽ đi đăng ký kết hôn với Tần Huyên Băng, sau đó đi Hải Nam chụp ảnh cô dâu, đây là chuyện cả đời người chỉ có một lần, không thể ủy khuất chính mình, cũng không thể ủy khuất Tần Huyên Băng.

Âu Dương Uyển vuốt ve đầu con của mình, cười nói ra:

- Ngươi đã lớn tướng như vậy rồi, đến bây giờ không biết xấu hổ mà làm nũng, việc này là ngươi tự nói? Hay đã hỏi chủ ý của Huyên Băng chưa, ta thấy đứa nhỏ này rất có chủ kiến, nói không chừng không muốn sanh con sớm như vậy đâu.

Sau khi ăn cơm no, Âu Dương Uyển đi ra nhà trước tìm mấy người Trương mụ đi công việc khiêu vũ, Trang Duệ trở lại nhà sau, nhìn thấy Tần Huyên Băng đang ngồi trước bàn sách lên mạng, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Huyên Băng, sao hôm nay không ở cùng với chị dâu? Không phải hôm nay em ngủ cùng chị dâu sao?

- Chị dâu ngủ, em trở về.

- Trang Duệ, anh là người làm chủ trong nhà chúng ta, nhưng em muốn ba năm sau mới có con, anh nói nên làm sao bây giờ?

Lời này của Tần Huyên Băng dọa Trang Duệ kêu lên một tiếng, chắc là vừa rồi nói chuyện tình cảm với mẹ, đều bị con dâu nghe được rồi.

- Ân, đại sự anh làm chủ, về phần những việc nhỏ như sinh con, cho em làm chủ, được không?

Trang Duệ tiến đến trước mặt Tần Huyên Băng, thình lình ôm ngang người của nàng, hai bàn tay chạy loạn trên ngực.

- Không muốn, không...

Tần Huyên Băng vừa muốn tỏ vẻ phản kháng, cái miệng đã bị Trang Duệ ngăn cản, mà thân thể đang bị đôi tay của Trang Duệ tập kích, cũng dần dần có phản ứng, hai tay không kìm được mà ôm cổ Trang Duệ.

Không bao lâu, đôi mắt của Tần Huyên Băng đã mơ màng, thở hổn hển, hai cái đùi vòng qua hông của Trang Duệ, cảm thụ vật cứng rắn dưới thân, thiếu chút nữa toàn thân xụi lơ.

Đột nhiên lúc này Trang Duệ dừng động tác, nói nhỏ vào bên tai của Tần Huyên Băng:

- Bảo bối, chúng ta có nên có con bây giờ không?

Tần Huyên Băng không chịu nổi khiêu khích, làm gì còn nhớ rõ ba năm sau sẽ sinh con nữa, hơn nữa vừa rồi nàng chỉ cố ý trêu chọc Trang Duệ.

Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, Trang Duệ đã lâu không thân mật với Tần Huyên Băng, lúc này nàng ngoan ngoãn như con cừu non rút vào lòng ngực của hắn, được hắn ôm vào phòng tắm.

- Không cho anh tiếp điện thoại, mặc kệ là ai gọi đến, có nhớ hay không, nhớ lần trước cái điện thoại bị nát ra không?

Đột nhiên, điện thoại trong túi quần của Trang Duệ vang lên, bình thường âm thanh này đã nhức trứng dái, lúc này, đúng là làm Trang Duệ nhức trứng dái thật, lấy điện thoại ra và liếc mắt nhìn, nhưng lại càng thêm nhức cả trứng dái.

- Cô nàng này tìm ta làm gì?

- Không được tắt, có chuyện gì không thể nói trước mặt em à?

Trang Duệ đang muốn cúp điện thoại, tiếp tục sự nghiệp sinh con vĩ đại, Tần Huyên Băng nhìn thấy chữ trên màn hình điện thoại, liền nói ra, bởi vì nàng có chút ghen tuông.

Là nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi điện thoại cho chồng của mình, nếu không khẩn trương, chắc chắn là không yêu nam nhân này, phản ứng của Tần Huyên Băng cũng là bình thường.

- Bà cô, anh và nàng ta là thanh bạch, trời xanh có thể chứng giám a.

Trang Duệ kêu một tiếng ủy khuất, nhìn thấy Tần Huyên Băng đã bắt đầu mặc quần áo, không khỏi cười khổ một tiếng, nói:

- Cô nàng này tìm anh, thì có chuyện gì tốt chứ, được, anh tiếp không được sao?

- Ha ha, em đang nói giỡn với anh, nếu không, anh đi ra ngoài nghe đi?

Đột nhiên thần sắc Tần Huyên Băng biến đổi, vừa cười vừa nói.

- Không, anh tiếp ở chỗ này, anh rất trong sạch, sợ cái gì chứ.

Trang Duệ âm thầm oán thầm nói:

- Nếu hiện giờ ta đi ra ngoài nghe, chắc chắn hôm nay không được lên giường, hiện giờ không thể đi ra a.

- Miêu đại cảnh quan, ngài khỏe a, sao hôm nay lại có thời gian tìm tôi, ngài là đại cục trưởng, một ngày có thể kiếm được bạc tỷ a.

Trang Duệ đè bất mãn trong lòng xuống, đương nhiên, hắn sẽ không xưng tên với đối phương, nếu dám gọi hai chữ "Phỉ Phỉ", bà cô bên cạnh chắc chắn sẽ về nhà mẹ đẻ a.

- Trang Duệ, tôi không điện thoại cho anh, anh không liên hệ với tôi đúng không?

Âm thanh thanh thúy của Miêu Phỉ Phỉ truyền tới, mà Tần đại tiểu thư nói không quan tâm tới điện thoại của Trang Duệ, nhưng bản thân nàng đứng nguyên tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng.

- Ai, Miêu đại cục trưởng, ngài bận rộn mỗi ngày như vậy, tôi nào dám quấy rầy ngài, muộn như vậy, có chuyện gì không?

Trong lòng Trang Duệ âm thâm kêu khổ, Miêu Phỉ Phỉ bình thường nói chuyện, khẩu khí không có ai oán như vậy, giống như bản thân của mình đang thiếu nợ nàng, không nên mang chuyện này ra chơi mình a.

Có thể nghe rõ, hơn nữa điện thoại này có công năng khuếch đại âm thanh, cho nên đừng nói là mình, cho dù là Tần Huyên Băng đứng ở bên cạnh, cũng nghe được rõ ràng.

- Làm sao anh biết mỗi ngày tôi đều bận việc?

Miêu Phỉ Phỉ trả lời Trang Duệ một câu, nói tiếp:

- Hiện giờ tôi muốn gặp anh, gặp ở bên ngoài nhà anh, nắm chắc thời gian a.

- Ai... Ai, Miêu cảnh quan, bây giờ tôi không có ở nhà, tôi đang ở trong biệt thự của Bạch ca.

Tình cảnh rất mập mờ, Trang Duệ có thể thấy rõ, sắc mặt Tần Huyên Băng bên cạnh, từ khi nghe được lời nói trong điện thoại, càng ngày càng khó coi, cũng không biết Miêu Phỉ Phỉ có cố ý hay không, nhưng nói ra lời này, thật không hợp hoàn cảnh nha.

- Ở nhà là ở nhà, có chuyện gì không muốn người ta biết sao?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tuy âm thanh không lớn, nhưng vừa lọt vào tai Trang Duệ, ý tứ trong đó nói Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ, đang liếc mắt đưa tình, Tần Huyên Băng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

- Trang Duệ, tôi biết rõ là anh ở nhà, thế nào? Không dám gặp tôi à?

- Miêu cảnh quan, có việc gì ngài cứ nói, tôi còn công việc, không có việc tôi cúp điện thoại đi.

- Không được cúp, Trang Duệ, tôi có việc tìm anh, là có công tác...

Chắc là nghe được âm thanh của Tần Huyên Băng, ngữ khí Miêu Phỉ Phỉ trong điện thoại trở nên bình thường lại, loại chuyển biến này làm cho Trang Duệ phẫn uất dị thường, nếu vừa rồi nàng ta nói như vậy, chẳng phải không có việc gì sao?

- Miêu cảnh quan, ngài là nhân viên công vụ của quốc gia, là công bộc của dân.

Sau khi nói lời này, Trang Duệ chạy đi kéo Tần Huyên Băng lại, dùng tay che khuất điện thoại lại, nói với Tần Huyên Băng:

- Công tác, công tác, Miêu cảnh quan tìm anh là vì công tác...

- Anh không phải nhân viên công vụ của đại lục, làm công tác gì với nàng ta.

Nhìn thấy Trang Duệ đuổi theo mình, nói rõ bản thân mình trong suy nghĩ của Trang Duệ rất trọng yếu, trong lòng Tần Huyên Băng rất hài lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bất mãn, đem điện thoại trả lại cho Trang Duệ.

Việc này khó trách Tần Huyên Băng làm như vậy, nếu có ai đó nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình ngay trước mặt mình, thì Trang Duệ có khó chịu hay không?

Bất quá Trang Duệ cũng bị oan uổng, vừa rồi là Tần Huyên Băng nói tiếp điện thoại, cho nên hắn tiếp, nhưng khi tiếp điện thoại thì không có khả năng cúp máy a, nói thế nào thì đối phương cũng là bạn của mình.

- Em làm gì biết chuyện gì xảy ra, tóm lại là không đi ra ngoài có được không?

Bộ dáng của Trang Duệ lúc này, quả thực còn ủy khuất hơn cả vợ bé, Tần Huyên Băng cười nói ra.

- Tốt, nghe đi, xem là có chuyện gì, sẽ không phải là việc chúng ta trao đổi tác phẩm nghệ thuật chứ, xảy ra vấn đề gì à?

- Trang Duệ, hiện giờ tôi đại biểu cho cảnh sát hương anh tuyên bố, có một bản án trộm bảo vật quốc gia, hi vọng anh có thể hợp tác điều tra một chút

Âm thanh rõ ràng rành mạch truyền vào lỗ tai của Tần Huyên Băng.

- Miêu cảnh quan, công dân có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát phá án, nhưng tôi cũng có quyền lợi cự tuyệt, xin lỗi cô, việc này không đồng ý.

Trang Duệ nghe xong những chuyện này, liền lên tiếng cự tuyệt, trong khoảng thời gian này ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Vân rất lâu, cho nên Trang Duệ nói chuyện có chút căn cơ.