Hoàng Kim Đồng

Chương 671: Nền tảng(2)




Tuy rằng viện bảo tàng của Mã tiên sinh có rất đông thành viên, nhưng mà bình thường tối đa cũng chỉ tổ chức những buổi tụ họp nhỏ từ ba đến năm mười người mà thôi. Còn cuộc họp có tính chất như một cuộc mít tinh hôm nay, chỉ sợ trừ bỏ quốc gia tiến hành một vài cải cách nghiên cứu và thảo luận thì mới có thể có nhiều người đến vậy.

- Các vị tiên sinh, thưa quý ông quý bà, các vị bạn bè, tôi đại biểu cho Trang tổng của viện bảo tàng Định Quang xin cảm tạ mọi người đã bớt chút thời gian để tới tham gia buổi lễ khánh thành của viện bảo tàng Định Quang. nguồn TruyenFull.vn

Hội nghị do Hoàng Phủ Vân chủ trì, Hoàng Phủ phó quán trưởng đã phát huy hết tài ăn nói khi còn làm luật sư. Sau khi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hôm nay chư vị đồng nghiệp của chúng ta tụ tập ở đây, ngoại trừ trao đổi kinh nghiệm sưu tầm đồ cổ ra, Trang tổng của chúng ta còn có một đề nghị, chính là xây dựng một cái trang wed hội viên, những vị đang ngồi ở đây đều sẽ trở thành hội viên của trang wed này.

- Hoàng Phủ quán trưởng, hội viên này là cái gì? Gia nhập có lợi ích gì?

- Đúng, lão đầu tử ta còn không biết cách lên mạng đâu.

- Lên mạng lại không thể xem vật dụng thực tế, ý nghĩa không lớn.

Sau khi nghe được lời nói tiếp theo của Hoàng Phủ Vân, trong phòng nhất thời vang lên tiếng nghị luận sôi nổi. Thành thật mà nói, tuy rằng hiện tại xã hội phát triển, nhưng mà trong năm 2005 những người sưu tầm đồ cổ ở Hàn Châu đều không biết lên mạng lướt wed là như thế nào, tất cả thời gian của bọn họ đều dùng để chú ý biến động của thị trường đồ cổ.

Không hề biết, cũng không hẳn là đúng, nhưng mà cũng có rất nhiều người có sắc mặt không được tốt, giống như là viện bảo tàng của Mã tiên sinh, cũng có quy tắc hội viên, hắn cũng không biết trang wed hội viện này có ảnh hưởng đối với hắn không, lập tức ho khan một tiếng, cầm cái microphone đặt ở trước mặt mình nói:

- Mọi người im lặng, trước hết cứ nghe Hoàng Phủ quán trưởng nói đã.

Mã tiên sinh trong giới cổ vật vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn, những người ở đây có khoảng một phần tư là hội viên của viện bảo tàng kia, hàng năm đều phải nộp hội phí cho hắn, cho nên lời nói của Mã tiên sinh vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

- Khụ khụ, để ta giải thích một chút.

Trang Duệ thấy Hoàng Phủ Vân không thể giải thích được cho mọi người, nên tiếp nhận vấn đề của hắn, nói:

- Ý tưởng thành lập trang wed hội viên này là của tôi, mọi người đến từ trời nam đất bắc, rất khó có thể thường xuyên tụ tập cùng một chỗ được.

Nhưng nếu lên mạng, mặc kệ mọi người ở chỗ nào, đều có thể lên mạng trao đổi kinh nghiệm, cũng có thể đưa hình ảnh những thứ trong tay mình lên, hơn nữa muốn mua cái gì cũng có thể lưu lại tin tức lên trên mạng.

Có nền tảng này, mọi người có thể căn cứ theo nhu cầu của mình, để tìm và giao dịch với những người khác, tục ngữ nói:

- Một người kế ngắn, nhiều người kế dài, tin tưởng trong mấy trăm vị đồng nghiệp đang ngồi ở đây đều sẽ có những người cầm đồ mà người kia thích, như vậy chỉ cần mọi người bù đắp cho nhau, sẽ tốt hơn là chúng ta đi tới nhà đấu giá mua lại đồ vật của họ?

Nhìn thấy trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ suy tư, Trang Duệ ngừng một chút, sau khi uống một hớp nước, nói tiếp:

- Đương nhiên trang wed này của chúng ta, chỉ dùng để đưa tin tức của đồ vật sưu tầm.

- Còn về phần đồ cổ thật giả và giao dịch sau này, trang wed không can thiệp vào. Chư vị có ý kiến gì thì cứ nói ra, tôi nghĩ có Mã lão sư đánh giá, vấn đề này hẳn là không khó giải quyết.

Sau lời nói của Trang Duệ, nguyên bản sắc Mã tiên sinh đang có điểm khó coi, liền giãn ra, phải biết rằng, trong nhóm hội viên của Mã tiên sinh, chủ yếu đều là dựa vào phúc lợi trong việc xem xét đồ cổ mà tham dự vào.

Ý tứ trong lời nói của Trang Duệ cũng rất rõ ràng, trang wed chỉ dùng cho việc trao đổi tin tức, so sánh ra chẳng những không hề xung đột với việc buôn bán của hắn mà còn có thể bổ sung tác dụng rất lớn.

- Đề nghị này của Tiểu Trang không tệ, các vị đang ngồi ở đây cũng đều có kinh nghiệm sưu tầm, nói vậy cũng sẽ không mang đồ giả ra trao đổi, không gian có thể trao đổi giao dịch cũng rất lớn, không phải những trang wed sưu tầm hiện tại có thể so sánh.

Lời nói kế tiếp của Mã tiên sinh khiến cho mọi người sáng ngoài trong lòng, đừng nhìn trong đây chỉ có vài trăm người, nhưng mà vài trăm người này đều có danh vọng cực cao trong giới sưu tầm, những thứ tốt trong tay, cũng không phải là những thứ người bình thường có thể so sánh.

Bởi vì hạn chế địa lý, rất có thể tất cả mọi người đều chỉ có thể tiến hành giao dịch đối với những người ở thành thị xung quanh, như vậy phạm vi giao dịch sẽ rất hạn hẹp.

Nhưng nếu có trang wed như lời của Trang Duệ, mọi người có thể biết được những món đồ trong tay người khác, như vậy phạm vi lựa chọn cũng lớn hơn rất nhiều.

Trang Duệ ngừng một lúc cho mọi người suy nghĩ lời nói của Mã tiên sinh rồi nói tiếp:

- Mã lão sư nói rất đúng, hơn nữa vòng luẩn quẩn này của chúng ta không mở ra với người ngoài, chỉ có thông qua tài khoản VIP của các vị mới có thể đăng nhập vào trang wed, như vậy sẽ tránh khỏi một số người có lòng dạ bất lương, cố ý dùng đồ vật giả để tiến hành giao dịch.

Mặt khác, tôi còn muốn nói rõ một chút, tuy rằng cũng có thể có rủi ro nhìn nhầm đồ cổ, nhưng mà nếu người kia cố tình dùng thứ đồ cổ để tiến hành giao dịch, hắn sẽ bị thủ tiêu tư cách hội viên.

- Trang lão sư, như thế nào mới có thể phân biết được, ai mới là người cố ý giao dịch xấu đây?

- Đúng vậy, nhìn nhầm là chuyện bình thường, không thể chỉ qua vài lần mà đã nói là người xấu được?

- Nói rất đúng, dù là bất kỳ vị lão sư nào, chỉ sợ cũng không dám cam đoan không bao giờ mua nhầm đồ giả được?

Sau khi nghe lời nói của Trang Duệ, trong phòng lại vang lên tiếng nghị luận sôi nổi, nhưng mà theo lời của Trang Duệ là để bảo đảm lợi ích cho mọi người, nên cũng không có quá nhiều người đưa ra dị nghị, vài người mở miệng đều là những người thường xuyên trao đổi đồ cổ, những lời Trang Duệ vừa mới nói, sẽ ảnh hưởng tới bọn họ lớn nhất.

Hơn nữa tất cả mọi người trong phòng này đều là những nhân vật có uy tín và danh dự, nếu mỗi lần lấy ra vật gì đó, sau khi xem xét đều là giả, sợ rằng danh dự của người này cũng mất hết, đến lúc đó phỏng chừng không cần người đuổi đi, bọn hắn đều sẽ tự mình rời đi.