Hoàng Ngư Huệ

Chương 60





Xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy một hồi lâu nhưng vẫn có dấu hiệu sẽ dừng lại. Mã phu thong thả kéo ngựa, bên trong thì Chiêu Hoàng cứ đứng ngồi không yên. Từ lúc lên xe đến giờ nàng đều một mực nhìn chằm chằm cái tên đầu têu kia, ngược lại hắn vẫn rất thoải mái ngắm cảnh, không có vẻ gì là âm mưu cả. 

Chiêu Hoàng thầm thở dài, nàng hiện tại chỉ có thể phó mặc cho hắn dẫn nàng đến nơi mà hắn nói, không để ý đến nữa. Dù vậy trong lòng lại dâng lên cảm giác rất lạ, tâm trạng chùn xuống, trái tim nặng nề, có gì đó hồi hợp nhưng lại có chút không muốn, bí bách khó chịu. Nàng cảm thấy có thứ gì đó đang chờ nàng ở phía xa kia, nhưng nghĩ mãi nàng cũng không đoán được. 

Chiêu Hoàng cứ mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình nên chẳng hề nhận thức được xe ngựa đã dừng lại. Đến khi tiếng hô của mã phu vang lên nàng mới giật mình thoát ra. 

Nhìn thấy Tề Tiểu Khả lật đật nhảy khỏi xe chất đồ xuống, Chiêu Hoàng cũng tò mò vén lên màn cửa nhìn ra ngoài. Bỗng nhiên trong lòng giật thót một cái, bỡ ngỡ. 

Tề Tiểu Khả sau khi lấy đồ xong xuôi mới quay lại đỡ Chiêu Hoàng xuống xe, cuối cùng đi tới nói gì đó với mã phu. Riêng Chiêu Hoàng vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, phía trước một bên là vách núi đỏ, một bên là vực, ở giữa có một đường mòn thoáng đãng dẫn lên trên đồi, hai bên dọc theo lối đi là hàng cây Tử Đằng phủ tím cả một vùng. Phía trên vách núi có lưa thưa vài cây dương xỉ đang vươn mầm, dưới vực là rừng cây trùng trùng điệp điệp kéo dài dường như vô tận. 

Chiêu Hoàng có gì đó như ngỡ ngàng, cũng như xúc động, nơi này tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng nàng vẫn không thể nào quên được hình ảnh năm đó, nó khắc sâu vào tâm khảm của nàng, vĩnh viễn vĩnh viễn nằm tại một góc sâu thẳm nơi trái tim. 

Tề Tiểu Khả sau khi trao đổi với mã phu, quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Chiêu Hoàng, chỉ nhìn thấy nàng đang đứng bất động. Ánh mắt kiên định, Tề Tiểu Khả vác lên túi lớn, tiến lại kéo tay nàng đi về hướng trên đồi. 

Hai người vừa đi vừa thả chậm cước bộ, không ai nói với ai câu nào, không gian im lặng chỉ vang vọng tiếng chim chóc ríu rít và tán cây xào xạc. Tề Tiểu Khả biết được bây giờ không phải là lúc nói chuyện với nàng, cô cũng không muốn chen vào suy nghĩ của nàng, cứ để cho nàng đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, đợi đến khi lên đến đỉnh đồi rồi mới tính sau. 

Mọi thứ đều lắng đọng, con người và thiên nhiên như hòa vào nhau. Mấy con chim Vành Khuyên bay nhảy giữa những tán hoa tử đằng, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ phớt qua khiến chúng như hoảng sợ hót loạn cả lên. Cuộc sống của chúng vô cùng sinh động, đẹp đẽ, đầy màu sắc y như chúng vậy. 

Nhưng ở một góc nhìn khác, có hai con người lặng lẽ đi cạnh nhau, mỗi người đều tự chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Họ bước đi cùng nhau, mỗi bước chân đều như nhau nhưng chính họ lại là người của hai thế giới khác biệt. Một người con gái của thời phong kiến, yếu đuối, nhỏ bé, lẻ loi, cô độc và đầy tổn thương, gương mặt luôn phảng phất vẻ ưu tư và đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu không đáy. Một người thanh niên đến từ mấy trăm năm sau, năng nổ, nhiệt huyết, đầy hy vọng nhưng có một thời niên thiếu lầm lỡ, xa đọa, tệ nạn, cuối cùng lại tự dằn vặt vây khốn chính mình trong sự ân hận bởi vì cái chết của người thân cùng sự từ biệt của người thương. Thử hỏi hai con người có khác biệt quá lớn như thế có thể lấp đầy, bồi đắp những tổn thương, khiếm khuyết của đối phương sao? Có thể vĩnh viễn cùng nhau chung một chỗ sao?

Ai có thể biết trước được chứ! Phải không? 

Tử Đằng lay động, như là an ủi, cũng giống tiếc thương. 

Không lâu sau họ cũng đã lên đến đỉnh đồi, mọi tâm tư đều bị phá vỡ, hung hăng kéo họ về với thực tại khắc nghiệt. Tề Tiểu Khả cùng Chiêu Hoàng tiến vào sâu bên trong rừng cỏ lau, trước mắt dần hiện ra những công trình đá sừng sững. Tề Tiểu Khả đưa mắt quan sát, khu đất này có những ngôi mộ được xây dựng khá đẹp. Mỗi khu mộ có duy nhất một vòng thành bằng đá xanh vây lại, mộ phần nằm trơ trọi ở giữa, phía trên dựng mái đình bằng ngói âm dương màu lam, cột trụ sơn đỏ, cách năm thước về bên trái xây thêm một cái đình nhỏ, bên trong dựng một tấm bia ghi rõ thân thế, ngày sinh ngày mất của người đang nằm dưới mộ. Mỗi lăng đều có diện tích khá rộng rãi, có khu vực sân lễ, có bàn thờ bằng đá, có lư hương đúc bằng đồng đặt ở giữa sân đối diện với mộ. Duy nhất có một ngôi mộ nằm ở sâu bên trong, khuất sau những lăng lớn. Tề Tiểu Khả và Chiêu Hoàng đứng nhìn ngôi mộ, trong lòng không khỏi xót xa. Phần mộ bị nứt vỡ, ngói xanh rơi vỡ tứ tung phủ đầy bụi, vài chỗ trên mái còn bị hỏng một khoảng lớn. Văn bia bên trái đều bị đập nát một mảng trên. Cả khu mộ phủ đầy lá cây úa tàn, bụi bậm và mạng nhện, giống như đã lâu rồi không có ai đến bái tế, kể cả chân nhang trong lư hương đá cũng đã bị mối ăn mục ám đen. Tề Tiểu Khả nhanh chân tiến vào trước, thả xuống túi lớn, lấy ra cây chổi đót bắt đầu quét dọn. 

Chiêu Hoàng chầm chậm đi đến,nàng ngồi xuống trước bia đá, đưa tay vuốt ve dọc theo dòng chữ màu vàng được khắc chìm trên bia mộ. 

Kiến Gia Tự Thiên Thống Ngự Khâm Nhân Hoành Hiếu Huệ Tông Sảm Hoàng đế chi mộ.

Nước mắt vô thanh vô thức tuôn rơi, nhỏ xuống chân bia. Chiêu Hoàng buồn tủi xoa xoa bia đá lạnh lẽo cứng đơ, lệ chảy xuống ngày càng nhiều hơn. 

"Phụ Hoàng, Thiên Hinh đến thăm người đây". 

Tề Tiểu Khả đang quét lá bỗng nhiên dừng lại, cô nghe thấy câu nói thì thào của Chiêu Hoàng, đứng ở một góc lặng lẽ nhìn nàng. Trong lòng đau xót vô cùng, người con gái kia có lẽ đã rất lâu không đến đây rồi. Nàng lúc này giống như trút bỏ hết thế giới bên ngoài, ngồi nói chuyện với bia đá trơ trơ, thật sự ai nhìn thấy cảnh này không thể không cảm động. Tề Tiểu Khả không muốn nhìn nữa, cô cố gắng lảng đi dọn sạch lá cây và bụi bậm trong mộ, để nữ nhân phía sau có không gian riêng trút bỏ nỗi lòng của nàng. 

Chiêu Hoàng tựa trán vào tấm bia lạnh lẽo, tay dịu dàng vuốt ve, giống như nàng đang dựa vào trong lòng người đang nằm dưới mộ. "Thiên Hinh nhớ cha lắm. Cha đến nhìn Thiên Hinh được không?". 

Chiêu Hoàng nước mắt như mưa, nàng khóc đến người nhìn cũng đau xót, miệng vẫn không ngừng nói chuyện. "Phụ Hoàng là người xấu! Người bỏ rơi Thiên Hinh! Người đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ Thiên Hinh mà... Bây giờ cha lại nuốt lời! Thiên Hinh ghét cha lắm!!". Chiêu Hoàng không nén nổi xúc động, vừa khóc vừa lớn tiếng quát, tay siết chặt không ngừng đánh vào bia đá cứng cáp. 

"Thiên Hinh ghét phụ Hoàng nhất!!". Chiêu Hoàng ngồi thụp xuống, cúi gầm mặt, hai tay tê rần đau điếng ôm lấy chân nức nở khóc lớn.   

Tề Tiểu Khả đi tới khụy xuống cạnh Chiêu Hoàng, ôn thuận xoa nhẹ lưng giúp nàng bình tĩnh hơn. Cô nhìn đôi tay đang ửng đỏ au muốn chuyển sang bầm tím của nàng liền xót xa, xích ra trước ngồi đối mặt với nàng. Bắt lấy đôi tay trắng nõn đang kịch liệt run rẩy, cô áp chúng trong bàn tay mình, dịu dàng xoa nắn, đau lòng nhu nhu một chút đôi tay vốn dĩ rất mềm mại lại vì dùng sức quá nhiều mà trở nên căng cứng. 

"Không cần tỏ ra thương hại ta! Ta căm ghét nhất chính là bộ dạng giả tạo này của tất cả các ngươi!!". Chiêu Hoàng gạt phăng tay của Tề Tiểu Khả, giọng nói giống như kìm nén sự uất ức. 

Tề Tiểu Khả bị nàng hất một cái liền ngã ngồi về sau, nhưng cô rất kiên nhẫn, vẫn tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy tay của Chiêu Hoàng, xoa xoa. "Em không thương hại nàng. Em yêu nàng". Tề Tiểu Khả mỉm cười đối diện với nàng, ánh mắt chứa đầy sự khẳng định với nàng. 

Chiêu Hoàng đại não đoàn một tiếng, giống như có một tia sét giáng xuống. Nàng lập tức giãy khỏi cô, hoảng sợ lui về sau. "Ngươi vừa nói cái gì?!". 

Thái độ này của nàng khiến cho Tề Tiểu Khả trong lòng trĩu nặng, cô hoàn toàn đoán trước được thái độ này của nàng, nhưng cho đến lúc đối mặt trực tiếp vẫn khiến trái tim của cô nhói đau một hồi. Tề Tiểu Khả trong lòng thầm nghĩ một chút, cuối cùng cô cũng đã quyết định sẽ không trốn tránh nữa, cô phải nắm giữ khoảnh khắc của đời mình. 

Tề Tiểu Khả chậm rãi tiến tới, đưa tay lên lau đi dòng lệ trên gương mặt hoang mang của nàng, cô vô cùng nghiêm túc đối mặt với nàng. "Em nói là em, Tề Tiểu Khả. Yêu nàng, yêu Lý Phật Kim".  

Chiêu Hoàng đôi mắt đờ đẫn, rồi như phát tiết đánh liên tục vào trên người của cô, thút thít quát vào mặt cô. "Ngươi nghĩ thân phận của ngươi là cái gì hả?! Ngươi lại dám nói lời này đối với ta sao! Trên đời này ta chỉ thương một mình Cảnh! Ta vĩnh viễn cũng không muốn thấy ngươi!!". 

Từng câu nói của Chiêu Hoàng sắc như lưỡi dao liên tục cứa vào tim của Tề Tiểu Khả, khiến cho nói không ngừng chảy máu. "Em biết! Em không phải là Trần Cảnh. Em không phải phải là người phu quân mà nàng ngày nhớ đêm mong, nàng có thể đuổi em đi, cũng có thể mãi mãi trốn tránh em. Nhưng chỉ duy nhất một chuyện đó là nàng không có quyền ngăn cấm tình yêu của em dành cho nàng!". 

"Ngươi im miệng! Ta không muốn nghe lời của ngươi!!". Chiêu Hoàng đưa tay bịt chặt hai tai, lắc đầu nguầy nguậy, tức giận mắng cô. 

Tề Tiểu Khả hai mày chau chặt, hiện tại trong lòng cô rất uất nghẹn, cũng rất giận. Cô lấn tới, ôm lấy gương mặt của Chiêu Hoàng, bắt buộc nàng phải đối diện với mình. "Lý Phật Kim nàng nhìn em này!". Dù rằng Tề Tiểu Khả đã cố gắng giữ nhưng Chiêu Hoàng vẫn gắng gượng giãy thoát khỏi tay của cô, khiến cho cô càng thêm bức bối, liền quát lớn một câu. "Nhìn em này!!". Chiêu Hoàng chưa từng thấy thái độ này của cô, dĩ nhiên bị dọa sợ không còn cự quậy nữa, mắt đối mắt với cô. 

"Em nói yêu nàng, em cũng sẽ không bao giờ ép buộc nàng phải đáp lại phần tình cảm này. Em chỉ muốn cho nàng biết rằng ngoại trừ chạy theo cưỡng cầu tình yêu của người khác thì nàng cũng có quyền được yêu. Nàng không cần sợ hãi, cũng không cần trốn tránh em, em vẫn sẽ là một Tề Tiểu Khả như bao ngày khác, ở bên cạnh trông chừng cho nàng. Và nếu như trong đầu nàng đang nghĩ đến việc xua đuổi em đến chỗ của người khác thì nàng chắc chắn sẽ thất bại. Bởi vì em sẽ tìm mọi cách để trở về cạnh nàng, đến lúc đó em sẽ như oan hồn từng giây từng phút đều đeo bám theo nàng! Một bước cũng không rời khỏi! Lý Phật Kim, nàng đã nghe rõ hay chưa?". 

Chiêu Hoàng xụi lơ trong lòng Tề Tiểu Khả, dường như có quá nhiều đả kích đánh vào nàng. Nàng đăm đăm nhìn cô, từ trong đôi mắt lại nhỏ xuống hai hàng lệ. Đã rất lâu rồi chưa từng có ai nói những lời này với nàng, chưa từng có ai cho nàng sự ấm áp như lúc này đây. Nếu như người trước mặt là Cảnh thì tốt biết bao, đáng tiếc đều không phải. Nàng chưa từng muốn mối quan hệ giữa nàng và người này lại trở nên như vậy, dù cho tưởng tượng nàng cũng không bao giờ nghĩ sẽ đến mức như ngày hôm nay! Nhưng người này lại cho nàng sự an tâm, được bảo bọc như nàng hằng mong ước. Biết rằng điều này là hoàn toàn không thể nhưng nàng không có cách nào cưỡng lại được sự ham muốn, lưu luyến dành cho những cảm xúc này.   

Tề Tiểu Khả bật cười, lại một lần nữa đưa tay lau nước mắt cho nàng, không quên mở miệng trêu chọc. "Nhìn nàng đi, giống như một con mèo mít ướt vậy, mặt đều lắm lem hết rồi này". 

Chiêu Hoàng biết mình hiện tại đang rất vô cùng thất thố, nàng xấu hổ quay đi lấy ra khăn tay vội vàng lau mặt. Tề Tiểu Khả không muốn truy tới cùng, tránh cho nàng lại tự ái, cô đi vác túi lớn lại, lấy ra trái cây cùng một chút bánh ngải cứu xếp ngăn nắp trước mộ. Lôi ra một vò rượu, rót đầy ba ly rỗng, mùi rượu Trúc Diệp Thanh tỏa ra thơm phức, ngay cả người không biết uống rượu như Tề Tiểu Khả ngửi vào cũng biết là rượu ngon. Thắp lên ba nén hương, cung kính cắm vào dưới chân bia, khói trắng lượn lờ, mùi trầm dễ chịu. 

Chiêu Hoàng quay đầu lại, nhìn thấy bàn cúng đã được xấp, ngạc nhiên hướng Tề Tiểu Khả. "Ngươi chuẩn bị những thứ này?". 

Tề Tiểu Khả cười gật đầu. "Đi bái tế ích ra cũng phải chuẩn bị chu toàn một chút". 

Chiêu Hoàng đi tới ngồi cạnh mộ, nàng nhìn địa bánh ngải cứu, ngửi thấy mùi Trúc Diệp Thanh, trong lòng đều dịu đi đôi chút. 

"Sao ngươi lại biết phụ Hoàng thích bánh ngải cứu và Trúc Diệp Thanh?". 

"Vậy sao?". Tề Tiểu Khả nhướng mày. "Em không biết là Thượng hoàng thích Trúc Diệp Thanh đấy!". 

Chiêu Hoàng híp mắt nhìn, Tề Tiểu Khả vội biện minh. "Thật mà! Em không hề biết trước, chỉ là ngẫu nhiên chọn đúng thôi! Em phải mất cả buổi sáng đi tìm khắp các tiệm rượu trong thành, khó khăn lắm mới kiếm được duy nhất một tiệm nhỏ bán loại rượu này thôi!". 

"Vậy còn bánh ngải cứu? Đừng nói cũng là trùng hợp?!".  

Tề Tiểu Khả gãi gãi đầu cười khì khì, "Các này thì phải tốn chút kỹ xảo, là ở chỗ tiểu Phương tử biết được đấy. Người ta thường nói con gái giống cha, chẳng phải nàng cũng rất thích bánh này không phải sao?". 

Chiêu Hoàng thấy cảm động, phụ Hoàng mất đã lâu, chỉ được chôn cất sơ sài. Hoàng tỷ chắc hẳn không có thời gian đến thăm mộ, riêng nàng thì lại bị cấm túc ở Lãnh cung, không thể đến được. Qua mấy năm, mộ cũng đã bị hư hại, nhang khói lạnh tanh, một mình phụ Hoàng cô quạnh nằm ở đây, cũng không còn ai nhớ tới người nữa. Bản thân phận làm con, vậy mà ngay cả phụ Hoàng vì sao mà mất nàng cũng không biết, lúc mất nàng cũng không ở bên cạnh. Tự cảm thấy bản thân bất hiếu vô cùng, chuyện này cũng là một gúc mắc khó tháo gỡ trong lòng nàng suốt nhiều năm. 

Chiêu Hoàng cầm vò lên châm thêm rượu, miệng thì lẩm bẩm. "Thiên Hinh bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm cha, cũng chỉ có vài tế phẩm sơ sài, người đừng giận con nhé". Chiêu Hoàng nhớ lại lúc còn nhỏ, phụ Hoàng rất thích ăn bánh ngải cứu, mỗi ngày phải ăn đến hai đĩa cả thảy mười cái. Nàng khi đó đều canh đến khi phụ Hoàng ăn xong đĩa đầu tiên liền chạy đến giành lấy đĩa còn lại, nàng nói ăn bánh này quá nhiều không tốt nên đã ăn hết cả đĩa đó, không chừa một cái nào cho phụ Hoàng. Bây giờ nghĩ lại muốn đem thật nhiều thật nhiều bánh tới, ngược lại cha cũng đã không còn ăn được nữa. 

"Thượng Hoàng ngược lại rất vui vẻ mới đúng chứ! Vì đã có một nữ nhi hiếu thảo như nàng ở đây rồi". Tề Tiểu Khả ngồi xếp bằng ở đối diện, lên tiếng an ủi nàng. 

"Thật ra ngươi dẫn ta lên đây là có mục đích gì!?". 

Tề Tiểu Khả sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Em muốn tháo gỡ gúc mắc trong lòng nàng, nàng có quyền được biết sự thật về cái chết của Thượng hoàng". 

Chiêu Hoàng biểu hiện ngưng trệ, nàng để xuống vò rượu, thái độ chờ mong đợi Tề Tiểu Khả mở lời. Tề Tiểu Khả hít sâu một hơi, bắt đầu kể lại sự việc ngày hôm đó một cách tường tận với Chiêu Hoàng. 

"Thượng hoàng ở chùa Chân Giáo luôn bị canh giữ nghiêm ngặt, sau khi đi dạo ở chợ bên cửa Đông trở về còn bị quản thúc gay gắt hơn. Vào ngày Thượng hoàng mất, Thái sư cho người mang hương hoa đến dâng và nói với ngài ấy rằng quan Thượng phụ có việc muốn gặp. Ngay tức khắc Thượng hoàng nổi giận quát với hắn rằng "Ta tụng kinh xong sẽ tự tử". Đến giữa canh tư, Thượng Hoàng thật sự đã thắt cổ ở vườn phía sau chùa". 

Chiêu Hoàng ngỡ ngàng, nàng lấp bấp nói không nên lời. "Hóa ra... bấy lâu nay Hoàng thúc luôn lừa ta!". 

Tề Tiểu Khả tiếp tục câu chuyện, cô muốn đem tất cả sự thật kể hết với Chiêu Hoàng, cô không muốn nàng giống như một con rối bị chú cháu Trần Cảnh dẫn xoay vòng vòng không lối thoát. "Có lẽ chuyện này ngoài Thái sư, cũng dính dáng ít nhiều đến Hoàng thượng và Thái hậu". 

"Hoàng mẫu sao?". Chiêu Hoàng ngơ người hỏi, Tề Tiểu Khả chớp mắt gật đầu. Chiêu Hoàng giống như đã sáng tỏ chuyện gì đó, nàng bật cười tự giễu. "Chẳng trách... Chẳng trách... Lúc đó, phụ Hoàng có nói lại gì hay không?". Nàng ánh mắt chờ mong hướng về cô. 

Tề Tiểu Khả lắc đầu, "Đêm hôm đó, trước khi thắt cổ, Thượng hoàng chỉ khấn nguyền "Thiên hạ nhà ta đã bị ngươi cướp mất, nay lại còn hãm hại ta, sau này con cháu nhà ngươi cũng phải chịu như thế" xong liền đã mất". 

Nghe xong câu chuyện, trầm tư một lúc rồi nàng đột nhiên nở nụ cười giễu cợt, dường như Chiêu Hoàng đã đoán ra được người mà Phụ Hoàng đang nói tới là ai rồi. Nàng ngước nhìn mộ của cha, đưa tay vuốt ve tấm bia giống như đang chạm vào gương mặt của cha vậy, thở dài một hơi nói. "Chuyện xưa đã qua, phụ Hoàng cũng đã mất, ta không muốn nhắc lại nữa. Nhưng món nợ này của cha ta vĩnh viễn khắc trong lòng, ta sẽ không bao giờ quên người đã bức tử khiến phụ Hoàng phải chết oan ức như vậy! Phụ Hoàng, Thiên Hinh phải trở về rồi, sau này có cơ hội sẽ lại mang bánh đến thăm cha". 

Chiêu Hoàng dứt khoát đứng dậy, phủi lại y phục bám bụi, phụ Tề Tiểu Khả thu dọn đồ cúng rồi cả hai người cùng nhau đi về phía đường mòn.

Mặt trời xuống núi, sự việc ân oán của vương triều trước cũng phải khép lại, để lại cho thế hệ sau này tự do bàn luận, còn lại mọi chuyện thì dành cho những người ở đây cất giữ. 





-----Hết Chương 60-----

*Giữa canh tư: 2h khuya.

*Về tấm bia mộ của Lý Huệ Tông do không tìm được tư liệu cũng như hình ảnh nên ta tự nghĩ ra thêm luôn. 

*Lời nguyền của Lý Huệ Tông dành cho nhà Trần là có thật, mọi người có thể seach trên google. 

Tác giả: Một cú twist mà ai cũng đang mong chờ, ta nói hai mẻ vờn nhau 7749 chương tới tận bây giờ mới nói thương người ta, quỷ sứ hà~



12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau