Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 4




Thấy Tử Khuynh xuất hiện ở đây Nguyên Ân không phản ứng gì, nét mặt vô cùng băng lãnh với ánh mắt đen huyền sắc lạnh.

Nguyên Ân trầm giọng đáp: “Chuyện này không liên quan tới hoàng thúc!”

“Này bệ hạ, tôi nói cho bệ hạ biết nhé! Người không xử công bằng cho tôi với cô cung nữ bị đánh đập tan nát da thịt này ở Tân Dã phố thì tôi sẽ nhờ vị vương gia tôn kính đẹp trai, soái ca này giúp nhé. Không cần một người có chức có quyền như người, vô tâm mặc kệ người đó sống chết trong oan ức. Đẹp trai mà bản mặt như cục đá tảng thấy khó ưa rồi, vậy mà ở thời hiện đại Kỳ Phong rất anh tú mà còn ga lăng nữa…”

Hải Đường tuông một bài ca bất hủ không ngắt hơi ngừng nghỉ trước mặt Nguyên Ân, điều đó càng làm cho Nguyên Ân càng cảm thấy tức giận hơn, nhưng chàng cố kiềm nén lòng kiên nhẫn đang muốn bùng nổ ngay tại đây.

Nguyên Ân chưa bao giờ thấy có một nữ nhi nào lại ngông cuồng, ăn nói không biệt trên dưới với những từ ngữ khó hiểu, ra mặt một lời như con gái của đại thừa tướng. Chàng gằn giọng nói:

“Ngươi thật sự quá quắt lắm rồi đấy, ta phạt ngươi đến Tân Dã phố là sự nhân nhượng cuối cùng ta dành cho ngươi, chứ không phải để ngươi lo chuyện bao đồng.”

“Trời ơi, cái con người này… Này nhé, người không giải quyết, cứ lạnh lùng vô tâm như thế đi. Tôi đi nhờ người khác làm cho ra lẽ!”

“Ngươi…”

Nói rồi Hải Đường mặc nhiên nắm lấy tay Tử Khuynh kéo đi khiến ngài vô cùng ngạc nhiên, chưa kịp định thần lại mọi chuyện, rồi nàng còn lôi Đằng Vân lại trước mặt Tử Khuynh, giơ tay chỉ về phía đám người truy đuổi nàng và Đằng Vân đáp:

“Này vương gia, ngài nhìn cô ấy đi, vết thương bị những cung nữ với mụ nữ quan chằn lửa ở Tân Dã phố đánh đập đấy, tôi có thể làm chứng. Còn một số người khác cũng bị, phải oằn lưng ra chịu đòn, nghỉ ngơi có một tí làm gì thấy ghê. Người chứ có phải máy móc đây mà làm vắt kiệt sức họ như vậy. Vương gia thay tôi trị tội của họ đi, người cũng có chức vị cao ngang bệ hạ còn gì…”

“Lời tiểu thư nói sự thật chứ?”

Vẻ mặt Tử Khuynh hơi trầm xuống rất điềm tĩnh khi nghe những gì Hải Đường nói, ngài cảm thấy cô tiểu thư rất mạnh mẽ và đôi chút bướng bỉnh nhưng ngây ngô.

“Ơ chẳng lẽ tôi nói dối chắc! Đừng nói ngài cũng vô tình giống như bệ hạ đấy nhé!”

Hải Đường nhíu mày nhìn Tử Khuynh đáp.

Tử Khuynh chợt cười khi thấy thái độ nhăn nhó của Hải Đường, ngài đưa ánh mắt với cái nhìn chim ưng nhìn đám lính đang đứng cúi gầm mặt khép nép sợ hãi đáp:

“Nếu Hải Đường tiểu thư nói là sự thật, có phải ở đó các ngươi công tư lẫn lộn nghe lời người đứng đầu ở đó đối xử hà khắc hành hạ các cung nữ trong Tân Dã phố phải không?”

Bọn quân lý run lên bần bật không dám nói gì chỉ gật đầu lia lịa.

Tử Khuynh quay sang nhìn Nguyên Ân mỉm cười nhu hòa đáp: “Mọi thứ đã rõ ràng, giờ chỉ chờ bệ hạ hạ lệnh, ta chỉ là một vương gia nên không có quyền phát quyết, chỉ là giúp họ lấy lại công bằng thôi.”

Nghe vương gia nói vậy Nguyên Ân cũng đành phải thuận theo, chàng lườm mắt nhìn Hải Đường lạnh lùng đáp:

“Hắc Sát, truyền ta tới Tân Dã phố! Nữ quan quản lý Tân Dã phố coi thường cung quy, lòng dạ độc ác, không có tư cách tiếp tục quản lý sự vụ trong Tân Dã phố, đuổi ra khỏi cung. Còn ngươi, thì vẫn phải chịu khổ dịch ở đó khi nào chưa có lệnh của ta, thì ngươi tuyệt đối không được rời khỏi đó nữa bước!”

“Tuân lệnh, bệ hạ!” Hắc Sát nhận lệnh.

Nguyên Ân quay phắt người rời khỏi đây với vẻ mặt lãnh khốc, cảm thấy có một sự bức xúc không hề nhẹ, đột nhiên chàng lại cảm thấy gặp phiền phức với cô tiểu thư không coi ai ra gì này.

“Cám ơn vương gia, ngài thật anh minh khi đã giúp tôi lấy lại công bằng cho cung nữ bị đánh đập…” Hải Đường ríu rít vui mừng biết ơn Tử khuynh, miệng cười thật tươi nhưng chợt tắt lụi đi xụi mặt xuống như đóa hoa tàn, nàng than vản: “Nhưng rốt cuộc thì ta vẫn bị khổ dịch ở đây… Thôi kệ đi, có gì tôi sẽ trả ơn cho ngài… Chúng ta đi thôi!”

Nói rồi Hải Đường nắm lấy tay Đằng Vân lững thững bước đi, Đằng Vân cũng đi theo nàng nhưng không quên ngoảnh đầu lại nhìn Tử Khuynh với ánh mắt tỏ ra sự ngưỡng mộ, dường như nàng đã bị tiếng sét đánh trúng mất rồi.

Tử Khuynh lắc nhẹ đầu chợt cười với những hành động biểu cảm của Hải Đường, thật sự cô nương này khiến ngài cảm thấy rất ấn tượng với tính cách mạnh mẽ lẫn sự ương bướng không chịu khuất phục.



Chưa vội về Tân Dã phố sớm, Hải Đường cùng Đằng Vân nán lại ở điện phù dung ngồi ở ở trên cây cầu gỗ hai bên đều phủ những lá xanh và hoa sen rộng khắp.

“Đa tạ tiểu thư đã cứu ta!” Đằng Vân chân thành đáp, ánh mắt nhìn Hải Đường cảm thấy áy náy vô cùng, nếu không có nàng ấy thì giờ nàng đã ở dưới âm phủ rồi.

Hải Đường đưa tay ngắt lấy cành hoa sen nở tươi nhất đưa cho Đằng Vân cười “Hì hì” cất giọng đáp: “Không cần cám ơn tôi đâu! Mà này cô tên gì, tại sao lại vào Tân Dã phố vậy?”

Ánh mắt thắc mắc tò mò của Hải Đường nhìn Đằng Vân chằm chằm chờ đợi câu trả lời từ nàng ấy. Đằng Vân khẽ thở dài nhẹ giọng đáp:

“Cứ gọi ta là Đằng Vân! Thật ra ta là tiểu thư của gia tộc Bắc Triều, trong một lần tình cờ cùng cha đi vào cung gặp hoàng thượng để giao thương buôn bán quả vải, chỉ vì bất cẩn làm đổ ly nước vào người hoàng thượng đã vậy còn làm vỡ miếng ngọc bội nên người tức giận phạt ta tới Tân Dã phố làm khổ dịch.”

“Chỉ có vậy thôi mà bị phạt sao? Thế cha cô không nói gì à?”

Hải Đường nhăn mặt nói, cảm thấy vô lý khi nghe Đằng Vân nói vậy.

“Cha ta chỉ là một tiểu buông không có cấp bậc gì trong cung, với lại bọn ta đâu phải là người của Ngũ Thiên Quốc! Biết hoàng thượng lạnh lùng tính cách cộc cằn, có nói gì cũng không được nên chịu thôi!”

“Cái tên này thật là… tính cách của hắn đúng là vô tâm vô đối thật chứ, lạnh như tảng băng vô cực mà cũng vô tình như thần chết! hey ya…”

Hải Đường nói giọng đều đều, lắc đầu với những ý định thuyết âm mưu trong đầu.

“Cô nói gì vậy? Thần chết là gì?”

Đằng Vân hỏi nhìn Hải Đường với ánh mắt khó hiểu.

“Tôi có cách trả thù tên hoàng thượng đó rồi! Đi theo tôi!”

Nói rồi Hải Đường nắm lấy tay Đằng Vân lôi đi, nhếch môi cười nham hiểm.



Tại bếp hoàng cung.

“Hello mọi người, tôi lại đến đây!”

Hải Đường vui vẻ vẫy tay nhìn mọi người nở nụ cười thật tươi.

“Hải Đường tỷ tỷ! Sao tỷ lại tới đây? Mà đây chẳng phải là tiểu thư Đằng Vân sao?”

Hồng Quân lên tiếng, vẻ mặt bất ngờ nhìn Hải Đường và Đằng Vân khi thấy sự xuất hiện của hai người.

Mọi người trong bếp đều ngạc nhiên khi thấy Hải Đường, họ cảm thấy vui vì nàng hay ghé tới nay để nấu những món ăn vừa lạ vừa ngon cho họ ăn và cũng tạo bầu không khí rất náo nhiệt, nhất là màn ca của nàng.

“Ta nhớ tiểu thư, bị hoàng thượng phạt tới Tân Dã phố khổ dịch cơ mà. Cả tiểu thư Đằng Vân nữa, hai người gan cũng to đấy, sao lại trốn ra đây chứ?”

Bát công công cầm bánh bao vừa ăn vừa nói, nâng tách trà uống ừng ực.

Hải Đường đi lại giật lấy tách trà trong tay Bát công công tu một hơi không còn giọt nào, thở phắt một cái rồi đáp: “Giờ ta được tự do ra vào thoải mái ở Tân Dã phố rồi!” nàng mỉm cười “hì hì” đánh mắt như con mèo con nhìn Bát công công như nhờ đỡ một việc, nàng tiếp lời: “Bát công công, ta muốn giờ công công một chuyện!”

“Chuyện gì? Có phải liên quan tới bệ hạ phải không?”

Hải Đường gật đầu lia lịa khi Bát công công lại hiểu ý nàng như vậy, miệng cười toe toét.

“Nhưng ta sẽ không giúp tiểu thư đâu! Vì nếu bệ hạ biết ta giúp tiểu thư thì chết chắc đấy!”

Bát công công từ chối thẳng thừng khi không cần nghe lý do Hải Đường nói, làm Hải Đường tuột cả hứng tắt luôn cả nụ cười.

Hải Đường víu lấy vạt áo của Bát công công giật giật vài cái van nài: “Ta năn nỉ ngài đấy công công giúp ta đi, tại vì nhờ có bệ hạ nên ta mới thoát nạn ở Tân Dã phố đấy, ta chỉ là muốn trả ơn thôi mà… Tiểu Quân Quân, nói hộ giùm tỷ đi!”

“Này, cô định làm gì đấy Hải Đường?” Đằng Vân kéo Hải Đường lại hỏi nhỏ.

“Không sao đâu, tôi đang trả thù giúp cô và tôi đấy!” Hải Đường đáp nhanh quay mặt ra cười với Bát công công với biểu cảm nài nỉ.

“Thôi Bát công công giúp tỷ í đi, dù sao tỷ í cũng hay nấu đồ ăn cho chúng ta ăn mà! Chẳng phải công công luôn ăn trước bệ hạ sao, bệ hạ là người ăn sau cùng. Nếu như để bệ hạ biết được thì công công tiêu chắc đấy!”

Hồng Quân nhanh nhảu đáp một cách lanh lợi và ranh ma.

Nghe Hồng Quân nói vậy Bát công công cảm thấy chột dạ liền đáp:

“Được rồi, ta sẽ giúp tiểu thư nhưng với một điều kiện!... Phải nấu cái món gì ấy nhỉ… Tokboki đấy…”

“Okk… Tưởng gì, ta sẽ nấu cho Bát công công ăn! Còn bây giờ thì ta phải tung chiêu thức mới rồi! Hôm nay tôi sẽ trổ tài nấu món tàu hũ với khúc bạch… ha…ha! Tiểu Quân Quân, giúp ty chuẩn bị hạt đậu nành khô nha, mọi người phụ giúp tôi một tay…”



Ở phía ngoài vườn phúc bồn tử, Nguyên Ân đang mải chú mục vào quyển tấu chương trên tay, giờ phải căng mắt ra ngồi giải quyết những vấn đề mùa màng ở Quốc Châu Tự, ở vùng đó đất đen hòa lẫn đất đỏ nhiều nên không biết trồng cây gì để mang lại lợi ích cho dân. Nét mặt chàng vô cùng tập trung cao độ.

Hắc Sát đứng bên cạnh mài mực cho Nguyên Ân, thấy những ngón tay ở bên phải của người gõ vài nhịp lên bàn đá cẩm thạch, ngài cất giọng đáp:

“Bệ hạ đang gặp khó khăn gì sao?”

Lúc này Nguyên Ân mới dừng lại không đọc nữa để cuốn tấu chương qua một bên, khẽ vụt ra tiếng thở dài trầm giọng đáp:

“Không có gì đâu, chỉ là ta đang vướng bận một số vấn đề ở làng Quốc Châu Tự thôi!”

“Này mau mang vào đi Bát công công!”

Hải Đường đang hối thúc Bát công công khi ngài đang bưng trên tay khay để bát chè tàu hủ vô cùng bắt mắt. Hiện tại thì Hải Đường, Đằng Vân và Bát công công đang đứng núp sau rặng cây phúc bồn tử quan sát trạng thái của Nguyên Ân đằng kia.

“Được rồi, giờ ta mang vô đây!”

Nói rồi Bát công công mang vào, Hải Đường đứng thập thò quan sát chờ đợi kết quả, miệng thầm nói: “Lần này để xem, đảm bảo tối nay hắn bắn pháo hoa cả đêm cho coi. Vì ta đã cho thuốc sổ vào đấy mà!” nét mặt nàng hiện rõ sự thủ đoạn, miệng cười nham nhở.

“Hải Đường, cô làm vậy không có được đâu! Nếu để bệ hạ biết được thì sẽ không tha cho chúng ta đâu đấy!”

Đằng Vân lo lắng nhìn Hải Đường nói.

“Hey Ya, đừng lo, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho!” Hải Đường nói giọng đầy dứt khoát, tiếp tục quan sát tình hình, nàng chợt nhận ra trước mặt mình là cây phúc bồn tử sai đầy quả chín đỏ mọng, nàng thốt lên: “Ô phúc bồn tử này, chín quá trời luôn!”

Thế là nàng hái cho vào miệng ăn một cách ngon lành.

Bát công công đi một cách e dè tới chỗ Nguyên Ân đang ngồi, đặt bát tàu hủ khúc bạch xuống bàn trước mặt chàng đáp:

“Mời bệ hạ dùng thử món mới được nhà bếp nấu với công thức vừa nghĩ ra đấy ạ!”

Nguyên Ân đưa mắt nhìn bát tàu hủ nhíu mày khi thấy có chút là lạ vì ần đầu tiên nhìn thấy món này. Chàng cất giọng đáp:

“Đây là món gì? Ai nấu?”

Bát công công ấp úng lắp ba lắp nói: “Dạ thưa bệ hạ, đây là món có tên tàu hủ khúc bạch. Thật ra là do… do…”

“Do ai? Ngươi đừng nói với ta lại là…”

“A.. mẹ ơi con sâu!”

Hải Đường hét toáng lên chạy xông ra với sự hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu khi nhìn con sâu to trên cây phúc bồn tử, vốn dĩ nàng rất sợ sâu.

Chính tiếng hét thất thanh của nàng đã làm cho kinh động nơi đây, Nguyên Ân với Hắc Sát và Bát công công có chút giật mình trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Hải Đường. Lúc này nàng mới nhận ra mình đã làm chuyện không nên làm.

Nàng nhăn mặt nhìn Đăng Vân phía răng cây phúc bồn tử, tư đưa tay đập vào trán mình thầm nói: “Mình đang làm gì vậy trời, chỉ là con sâu thôi mà… kiểu này chưa thấy hắn bị đau bụng chạy ra chạy vô thì đã tiêu tùng ngay tại đây rồi… Làm sao giờ ta…”

“Lại là ngươi, Hải Đường! Ngươi mau quay lại đây cho ta.”

Nguyên Ân nói giọng đều đều với vẻ mặt lạnh tanh.

“Lần này mình chết chắc rồi!”

Hải Đường đành quay người lại gượng cười nhìn Nguyên Ân rồi chợt tắt lịm đi khi thấy vẻ như băng tảng Bắc Cực với ánh mắt sắc như dao của Nguyên Ân đang nhìn mình, nàng cúi gầm mặt xuống.

“Ngươi đứng núp sâu cây phúc bồn tử đó làm gì?” Nguyên Ân hỏi.

“Có làm gì đâu, chỉ muốn ăn phúc bồn tử thôi mà! Cây sai quả thế kia không hái ăn để hư hết uổng lắm!”

Hải Đường đáp nhanh không cần suy nghĩ gì, ánh mắt nàng nhìn Bát công công như sự cầu cứu nhưng dường như công công né tránh lờ đi vờ không biết gì.

Nguyên Ân đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi lại gần Hải Đường khiến nàng thụt bước chân ra sau một cách dè chừng, không dám ngước mặt lên nhìn gương mặt thanh tú bình lặng Nguyên Ân.

Chàng phả ra hơi thở lạnh lẽo nàng có thể cảm nhận được, chàng hạ tông giọng đáp:

“Có phải bác tàu hủ khúc bạch kia do ngươi nấu? Tại sao ngươi nấu cho ta? Hay ngươi đang có ý đồ trả thù ta đây? Gan của ngươi to lắm rồi đấy!”

“Sao hắn biết vậy trời! không được kiểu gì mình cũng phải bắt hắn ăn cho bằng được!” Hải Đường thầm nghĩ và cuối cùng cũng đi đến một quyết định. Nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Nguyên Ân khiến chàng thoáng giật mình nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Hải Đường mỉm cười chuyển giọng điệu ngay lập tức:

“Không phải như vậy đâu bệ hạ! Chỉ là ta muốn chuộc lỗi với bệ hạ thôi.”

Nàng chạy tới bưng lấy bát tàu hủ tới trước mặt Nguyên Ân lên giọng tiếp lời:

“Bệ hạ mau ăn đi, ngon lắm đấy! hay là để tôi hát tiếng mèo kêu cho người xem nha, để bệ hạ có hứng thú để ăn nha…”

Hải Đường đặt bát tàu hủ vào tay Nguyên Ân, hít một hơi thật sâu bắt đầu: “Chúng ta bắt chước tiếng mèo cùng nhau kêu meo meo meo… rồi lại nũng nịu trước mặt anh, aizo meo meo meo. Trái tim em đang đập thình thịch trót say đắm nụ cười xấu xa kia, anh còn không nói yêu em em sẽ cứ meo meo meo… Có đôi khi em lười biếng như chú mèo, cảm thấy bực bội là giương nanh múa vuốt nhưng anh vẫn dịu dàng làm tan chảy cõi lòng em… Em muốn trở thành chú mèo con của riêng anh!”

Xong bài hát, Hải Đường nhìn nét mặt ai nấy cũng bơ ra nàng vì những hành động kì lạ của nàng, hát không ai hiểu ngoài trừ nàng bởi từ ngữ hiện đại. Hai tay nàng đang áp vào mặt của Nguyên Ân, nàng vội thụt lại nói thầm:

“Hình như bài này không phù hợp với con người đứng trước mặt, bài này đáng lẽ ra mình dành để tỏ tình cho người mình thích vậy mà đem hát cho cái bức tượng không cảm xúc kia… Ôi mình đang cái gì vậy nổi hết cả da gà rồi này!”

“Hắc Sát, mau đưa nàng ta tới Tân Dã phố ngay lập tức cho ta. Đúng là đồ phiền phức mà! Còn cái át tàu hủ này, ngươi ăn đi Bát công công, nghe nàng ta hát xong ta cảm thấy buồn nôn!”

Nguyên Ân buông một câu phũ phàng, đặt bát tàu hủ xuống bàn cái “cạch”.

Nghe Nguyên Ân nói vậy khiến nàng vô cùng tức tối và ức chế đã vậy còn bị Hắc Sát lôi đi nhưng nàng vẫn cố gằn giọng nói vọng lại:

“Cái tên kia, ta hát hay vậy mà ngươi nói buồn nôn, người tìm khắp thành đô này không có ai hát được bài này đâu! Còn nữa người sẽ không ăn được món tàu hủ độc nhất vô nhị đó đâu… Tên đáng ghét! Hãy chờ đó đi…”