Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 61: Chương 61






Màn đêm buông, ánh nến đỏ rực, Trịnh Lan Âm chỉnh sửa trang sức trên người.
"Bạch Thược, Hồng Mai." Bà ta gọi hai người, nhưng chỉ có Bạch Thược bước vào.

Nhưng vì đang có tâm sự nên bà ta không chú ý đến điểm này, "Người đến đón ta tham dự cung yến vẫn chưa tới hả?"
Thiển Ý Các vô cùng vắng vẻ, nằm sát cung Thái phi ở phía tây, cho nên dù bà ta có mở hết cửa sổ và cửa chính thì vẫn không thể nghe thấy tiếng sáo trúc trong bữa tiệc.
"Mọi năm vào giờ này là tiệc đã sắp bắt đầu.

Có phải vì ta ở nơi hẻo lánh nên cung nhân mời ta đến tham dự cung yến vẫn chưa đến không?"
"Ngươi thấy bộ trang phục này của ta có đẹp không, trông có mộc mạc quá không?"
"Chủ tử." Bạch Thược rót cho Trịnh Lan Âm một tách trà nóng, nhưng bị bà ta vung tay hất đi, "Đem xuống, bổn cung vừa mới thoa son, không thể làm trôi lớp son.

Ngươi ra ngoài xem thử đã ai tới mời ta dự yến chưa."
Nước trà nóng hất lên mu bàn tay của Bạch Thược, làm đỏ ửng một mảng da.

Nàng ta lau khô nước rồi nhún gối hành lễ với Trịnh Lan Âm, "Vâng, nô tỳ ra ngoài xem thử."
Nàng ta vừa bước ra cửa, Hồng Mai đang ngồi trong sân cắn hạt dưa, ngẩng đầu cười mỉa, "Lại bị phạt à?"
Bạch Thược che mu bàn tay lại, im lặng không nói.
"Nể tình cộng sự nhiều năm, ta khuyên cô sớm mà tìm chủ tử mới, thoát thân khỏi nơi này." Hồng Mai phun vỏ hạt dưa, "Chủ tử đã mất thế, cô ở lại đây cũng chỉ tổ tốn thời gian."
"Chúng ta là phận nô tỳ, làm gì có quyền lựa chọn?" Bạch Thược nhìn Hồng Mai, "Cô đừng làm chuyện phản chủ."
"Cô trung thành với bà ta như thế, nhưng xem xem bà ta đối xử với cô ra sao?" Hồng Mai đứng dậy phủi bụi trên người, "Hồi trước bà ta từng nói chờ cô hai lăm tuổi sẽ cho cô xuất cung, nhưng kết quả thế nào? Năm nay cô cũng đã hai tám rồi, theo bà ta tới cái nơi rách nát này, vừa bị đánh vừa bị mắng, còn bị các hạ nhân của cung khác khinh bỉ."
"Đi mà xem thử Minh Nguyệt cung của người ta đi, ngay cả con chó nuôi ở trước cửa còn vẻ vang hơn cả chúng ta."
"Cô muốn vào Minh Nguyệt cung làm người hầu, thế Minh Nguyệt cung có cần cô không?" Bạch Thược tốt bụng khuyên một câu, "Trong cung không bao giờ chứa chấp hạ nhân phản chủ, Hồng Mai, cô chớ rước họa vào thân."
"Cô muốn làm một con chó trung thành cũng đừng kéo ta vào." Hồng Mai cười khẩy nhìn nàng ta, móc ra hai lượng bạc, "Qua đêm nay, ta sẽ không làm hạ nhân ở đây nữa, cô giữ lại chút tiền này mà tiêu."
Bạch Thược nhìn Hồng Mai nguẩy mông rời đi, gom hai lượng bạc trên bàn đá nắm chặt trong tay.

Nương nương trong cung chỉ có chừng ấy người mà thôi, Hồng Mai lại là đại cung nữ nhất đẳng của chủ tử, cho dù các nương nương có tiếng tốt hiền huệ thì cũng sẽ không nhận Hồng Mai vào cung mình làm việc, tránh phải mang danh bỏ đá xuống giếng.
Ngoại trừ nương nương trong cung thì còn ai dám nhận Hồng Mai?
Có lẽ...!bên Điện Trung tỉnh có vài việc vặt, Thượng Y, Thượng Thực hay chỗ nào đó cũng sẽ nhận người.
Ngân lượng dần ấm lên, Bạch Thược nhét bạc vào tay áo, bước ra Thiển Ý các, rảo bước trên lối đi nhỏ.

Vì là đêm giao thừa nên các cung nữ có thể trang điểm, cài hoa lụa, cùng nhau tụ tập cười đùa.
Thỉnh thoảng có tiếng cười vang lên từ bên kia bờ tường, Bạch Thược dừng bước, tựa vào tường ngẩng đầu nhìn lên, nhưng bên trên chỉ có màn đêm tối đen như mực và một chiếc lồng đèn đỏ leo lắt.
Nàng ta biết sẽ không có ai đến mời chủ tử tham dự cung yến, và nàng ta cũng biết nếu bây giờ quay về, chủ tử sẽ trút lửa giận lên người mình.
Gió lành lạnh thoảng qua, nàng ta ôm phần bụng dưới đang âm ỉ đau, nhớ đến thiếu nữ có đôi mắt long lanh kia, nhớ đến chiếc áo choàng từng được nàng ấy khoác lên người mình.
Ấm áp, mềm mại hòa cùng hương thơm dìu dịu.
Nếu tòa cung điện này là một bụi gai rậm, vậy thì thiếu nữ kia chính là chú hỉ thước bé nhỏ vô tình rơi vào bụi gai.
Nàng ấy có một đôi cánh tự do, còn có cả sự vui vẻ và tiếng hót đầy rung động.
"Minh Tiểu Trư." Thần Vương đi hai bước lại ngoái đầu nói với Cửu Châu đang theo sau, "Đêm nay hãy để Hương Quyên đi theo muội, dù có chuyện gì cũng phải đi cùng nàng ta."
Cửu Châu gật đầu, "Vâng."
"Đi thôi." Hắn nhìn về phía cửa đại điện, chờ Cửu Châu đi đến cạnh mình mới bước vào trong điện.
"Thần Vương điện hạ đến, Minh Huyện chủ đến."
Mọi người đang xôn xao cười nói lập tức im bặt, đứng dậy nhìn đôi nam nữ trước cửa, hành lễ với Thần Vương.
Cũng có người đang lén quan sát vẻ mặt của vợ chồng Minh Kính Châu, lần trước Bệ hạ tổ chức tiệc mừng thọ Tô Quý phi, con gái Minh gia xuất hiện cùng Quý phi nương nương, cung yến lần này lại xuất hiện cùng Thần Vương, rốt cuộc Minh gia có thái độ gì với các vị hoàng tử?
Tôn Thái Dao đặt tách trà trong tay xuống, nhìn thấy Thần Vương đưa Cửu Châu đến chỗ ngồi của mình, chính là vị trí đầu tiên trong cấp bậc Huyện chủ.

Vị trí trong yến tiệc hoàng gia coi trọng nhất cách sắp xếp chỗ theo thứ tự, Minh Cửu Châu là con gái ngoại thần được phong Huyện chủ, nhưng chỗ ngồi lại còn cao hơn cả các Huyện chủ có huyết mạch hoàng gia.

Tiểu lại Lễ bộ phụ trách sắp xếp cũng không cho người tiến lên ngăn, ngược lại còn hành lễ với bọn họ.
"Tứ đệ muội." Tĩnh Vương phi ngồi gần nàng ta nhất, mỉm cười chào hỏi, "Lần đầu tiên muội lấy thân phận người hoàng gia tham dự cung yến, nếu có chỗ nào không thoải mái thì cứ việc nói với ta."
"Tạ ơn Tam tẩu." Nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Cửu Châu quá lâu, Tôn Thái Dao vội cụp mắt, gật đầu mỉm cười với Tĩnh Vương phi.
"Có thấy lão Huyện chủ ngồi bên dưới Minh Huyện chủ không?" Tĩnh Vương phi rộ ý cười như làn gió xuân, thân thiết nói, "Bà cố của bà ấy là công chúa của hoàng gia, vốn dĩ đến nữ lang đời này thì không được phong tước vị nữa.

Nhưng năm xưa khi phụ hoàng lâm nguy, lão Huyện chủ đã sai người mang đồ đến Vương phủ, về sau phụ hoàng đăng cơ, bà ấy và Tô mẫu phi lại khá thân thiết, Bệ hạ niệm ân tình xưa, nên phá lệ phong cho bà chức Huyện chủ."
Thân thiết với Tô Quý phi?
Tôn Thái Dao khá ấn tượng với lão Huyện chủ này, cách đây vài năm, lão Huyện chủ vẫn luôn ngồi ở ghế đầu tiên của bậc Huyện chủ, ấy vậy mà hôm nay tiến cung, bà ấy đi thẳng đến ngồi vào vị trí thứ hai.
Người trong cung đều là hồ ly, ai ai cũng giỏi nhìn thời thế.
Thần Vương dặn dò đủ điều, còn tự tay lột giúp Cửu Châu hai trái cây, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước, hắn lại ngoái đầu nói, "Nếu có người làm muội không vui thì cứ lấy chén nện vào mặt hắn, có bể ta sẽ chịu trách nhiệm."
"Điện hạ." Hương Quyên không nhịn được cười, "Điện hạ cứ yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cho Huyện chủ thật tốt."
Còn Cửu Châu lại nghiêm túc vuốt ve chiếc chén, chế tác tinh xảo thế này, lấy ra chọi người thì tiếc lắm.
Hương Quyên bắt gặp động tác ấy của nàng, bỗng ngờ rằng dù điện hạ có nói gì thì Minh huyện chủ cũng sẽ coi là thật.
Chờ điện hạ cứ năm bước lại ngoái đầu một lần đã đi xa, Hương Quyên rót cho Cửu Châu một tách trà, Cửu Châu phát hiện dưới bàn có cái đôn đá, nàng bèn kéo ra đẩy tới cạnh Hương Quyên, "Cô cô ngồi đi."
"Tạ ơn huyện chủ." Hương Quyên ngồi xuống sau Cửu Châu, nhìn lướt một vòng những người đang có mặt, mỉm cười dịu dàng.
Những đôn đá này vốn được chuẩn bị cho người hầu theo chủ tử đến đây.

Nhưng tôn ti ở thế gia quý tộc vô cùng nghiêm ngặt, nên đôn ghế chỉ dùng để tượng trưng, số người hầu có thể được ngồi đôn vô cùng ít ỏi.
Hương Quyên thấp giọng nói rõ thân phận của những người ngồi trong bữa tiệc, dù là nam hay nữ, hay lui tới nhà ai, quan hệ với hoàng gia thân hay không thân đều được nàng ta giải thích cặn kẽ.
Cửu Châu kính nể nhìn nàng ta, "Cô cô giỏi quá."
"Nô tỳ là nữ quan chưởng sự tứ phẩm của Minh Nguyệt cung, nếu đến những chuyện này mà nô tỳ cũng không biết thì sao còn mặt mũi hầu hạ nương nương?" Hương Quyên bật cười trước ánh mắt sùng bái của Cửu Châu, nữ quan như nàng ta tới khi về già sẽ được hoàng gia chăm sóc cả đời, các quan viên phẩm cấp thấp gặp nàng ta cũng phải hành lễ.
Vì nương nương là Quý phi, nên phẩm cấp của nàng ta lại cao hơn nửa bậc so với các cung nữ của những phi tần khác.
Đại cung nữ là phụ tá đắc lực của chủ tử, cũng là người truyền lời cho chủ tử.

Vì thế có một vài cung nữ, thái giám chưởng sự giả danh chủ tử để đòi hỏi từ nhà ngoại của chủ tử.

Mà người của nhà ngoại lại không thể tùy tiện ra vào hậu cung, nên dù có bị lừa cũng không hề hay biết.
"Bệ hạ giá lâm!"
Tiếng thông báo vang lên ba lần, mệnh phụ triều thần vội đứng dậy quay mặt ra cửa cùng nhau hành lễ, "Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Chào ba lần, Cửu Châu nghe thấy Huyện chủ đứng cạnh mình cất giọng già nua nhưng đầy uy lực, "Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
"Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Lão Huyện chủ đưa mắt nhìn Cửu Châu, Cửu Châu cũng nhìn bà.
Hai người gần như đồng thanh.
Các văn thần do dự nhìn Bệ hạ đứng cạnh Tô Quý phi, trâm phượng cài giữa đầu bà đung đưa khiến bọn họ lóa mắt.
Thân quyến hoàng gia đã hô, bọn họ có nên hô không đây?
Những dịp cung yến lần trước, tuy Tô Quý phi đồng hành cùng Bệ hạ, nhưng mọi người cũng chỉ chào đại một câu, "Tham kiến Quý phi nương nương", rốt cuộc năm nay ai bị ngốc vậy?
Trên đại điện chợt chìm rơi vào lặng thinh, đến khi hai huynh đệ Minh gia, Ngô Thị lang và các quan viên Lễ bộ tam phẩm trở lên chắp tay hành lễ, mọi người mới hoàn hồn.
"Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Lần này, hơn nửa quan viên và mệnh phụ trong điện đều bái lạy.
Nhìn nụ cười ngày một đậm trên gương mặt của Bệ hạ, còn ai mà không rõ nữa, đây chính là kết quả mà Bệ hạ mong muốn.
Hà Đình Dụ thở dài một hơi, lần bái chào thứ ba, ông giả như không thấy vẻ tức giận trong mắt Dương Thị lang, chắp tay cúi đầu hành lễ, "Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."
Lần chào thứ ba vừa to vừa rõ ràng, Long Phong đế cầm tay Tô Quý phi bước đến ghế cao, "Tâm ý của chúng khanh tương thông với trẫm, trẫm rất cảm động."

Tâm ý?
Tâm ý gì?
"Trẫm và Quý phi quen nhau từ trẻ, trong những năm qua, nàng vì trẫm mà sinh dưỡng hoàng tử, quản lý hậu cung, cung kiệm khiêm nhường, chưa bao giờ phàn nàn lấy một câu..."
Quản lý hậu cung?
Bệ hạ đăng cơ bao nhiêu năm, từ bao giờ hậu cung có người mới?
Còn về bốn chữ "cung kiệm khiêm nhường", chỉ cần khi nói ra Bệ hạ không thấy ngại thì bọn họ có thể vờ như không biết.
"Những năm qua, Quý phi luôn ở bên cạnh trẫm, vì trẫm phân ưu, nhưng trẫm lại bận rộn chính vụ, lạnh nhạt Quý phi."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt chúng phi tần vô cùng đặc sắc, Bệ hạ không ở Thái Ương cung thì là Minh Nguyệt cung, còn không nữa chính là đang trên đường đến Minh Nguyệt cung, như thế là "lạnh nhạt" sao?
Văn thần càng nghe lại càng thấy lời của Bệ hạ bất thường, Bệ hạ muốn làm gì?
Ngươi muốn làm gì?
"Gần đây có đại thần thượng tấu nói rằng trong cung không thể không có hoàng hậu.

Trẫm trằn trọc mất ngủ cả đêm, cuối cùng phải thừa nhận vị ái khanh này nói rất có lý."
Chúng đại thần ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, suy đoán xem rốt cuộc là tên nào đã lắm mồm.
Năm xưa khi Bệ hạ vừa đăng cơ đã muốn phong Quý phi làm hậu, nhưng cuối cùng vì các đại thần khuyên ngăn nên mới thôi.
Bọn họ cứ tưởng tình cảm giữa Bệ hạ với Tô Quý phi sâu đậm là vì ngày đêm làm bạn ở tiềm để.

Chờ sau này có nhiều người mới vào cung thì tình cảm sẽ dần phai, bọn họ là đàn ông nên rất hiểu.
Nào ngờ Bệ hạ đăng cơ đã được mười mấy năm, hậu cung không có một bóng hồng mới.

Mọi người ngăn cản không cho ông lập Tô Quý phi làm hậu, ông dứt khoát không lập hậu, để bà nắm quyền trong hậu cung.
Dần dần, Bệ hạ đã vững ngôi, nắm giữ binh quyền thiên hạ, bọn họ lại không dám nhắc đến chuyện lập hậu trước mặt ông.

Chỉ sợ trong lúc cao hứng, Bệ hạ mà lập Tô Quý phi làm hậu thì bọn họ không cản nổi.
Thế nên, ai đã làm việc này?
Quan viên lục bộ đưa mắt nhìn nhau, Minh Kính Châu và Minh Kính Hải trao đổi ánh mắt, cúi đầu im lặng.
Rõ ràng là Bệ hạ nói không thành có.
"Quý phi Tô thị hiền lương thục đức, thuận kiệm gia cung, xứng làm hoàng hậu của trẫm." Cuối cùng Long Phong đế đã thốt ra lời khiến vô số văn thần hoảng sợ, "Ngày mai trẫm sẽ dẫn Tô Quý phi đến bái tổ miếu, sắc phong Quý phi làm hậu."
Đôi mắt Tô Quý phi rung rung, nhưng dưới ánh mắt của chúng thần, bà không được để lộ cảm xúc trong lòng, vẫn giữ nụ cười bình tĩnh bên môi.
Tuy bà không biết Bệ hạ đã chuẩn bị chuyện này từ khi nào, nhưng nhất định ông đã lên kế hoạch rất rất lâu.
"Bệ hạ..."
"Thế nào?" Khi Long Phong đế thôi cười, triều thần mới nhớ ra đây là người giành chiến thắng sau cùng của cuộc chiến tranh vị.
"Trước đây là các khanh không để trẫm lập hậu, về sau muốn trẫm lập hậu cũng là các khanh." Ánh mắt Long Phong đế lạnh căm, "Hay là, hậu cung của trẫm phải để các khanh định đoạt?"
"Chúng thần không dám!"
"Các khanh có gì không dám hả?" Long Phong đế sầm mặt, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ, có rất nhiều người không muốn để Tô Quý phi làm hậu, nhưng trước uy nghiêm của Bệ hạ, không ai dám hy sinh làm con chim đầu đàn.
Có người lén liếc sang hai huynh đệ Minh gia, nhưng ngờ đâu vào giây phút mấu chốt này, hai người giống hệt lão tăng ngồi thiền, cúi đầu bất động.
Cũng có người nhìn sang nhà nhạc phụ của các hoàng tử, muốn xem thử phản ứng của bọn họ.

Nào biết bọn họ lại bình tĩnh như mấy chú chó già, nom tư thế còn kính cẩn vâng lời hơn cả hai huynh đệ Minh gia.
Mọi người như muốn phát điên, Tô Quý phi trở thành hoàng hậu, Thần Vương chính là con trai trưởng, Bệ hạ muốn truyền ngôi cho Thần Vương cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
"Tối nay là một đêm quân thần chúng ta cùng vui, chúng khanh gia không cần câu nệ." Ngay lúc bầu không khí đang lên đỉnh điểm, Long Phong đế mỉm cười như đã quay về làm vị đế vương nhân thiện của ngày thường, "Tất cả ngồi xuống đi."
Bàn tay giấu trong tay áo của Vân Diên Trạch khẽ run lên, trên trán toát cả mồ hôi lạnh.
Hóa ra là thế, hóa ra là thế.

Mấy năm nay, bất kể bọn hắn nuôi mưu sĩ hay lui tới với đằng ngoại, phụ hoàng đều mắt nhắm mắt mở, hóa ra là vì ngày hôm nay.
Phụ hoàng nhốt bọn họ ở trong cung, để mọi người biết bọn họ phạm sai nên bị phạt, nhưng không hề biết bọn họ phạm tội gì.
Có nhà ngoại của hoàng tử nào không có chuyện mờ ám?
Bọn hắn không biết phụ hoàng đã tra được chuyện gì, lại không dám mang vinh quang và địa vị của nhà mình ra đánh cược.

Thế nên bữa cung yến tối nay chính là một canh bạc giữa phụ hoàng và gia đình đằng ngoại.
Phụ hoàng cược bọn hắn không dám phản đối, cược bọn hắn biết sợ, cược bọn hắn sẽ phải thỏa hiệp.
Dù là Trịnh gia, mẫu phi hay là hắn ta đều là gà sắp mất đầu, còn nhà ngoại của các vị hoàng tử khác chính là đám khỉ mà phụ hoàng đùa trong tay.
Giết gà dọa khỉ, không có thủ đoạn nào cũ kỹ, tầm thường hơn thủ đoạn này.
Nhưng cũng là thủ đoạn hữu dụng nhất.
Không một ai muốn làm con gà bị mất đầu kia, mà làm khỉ cũng khiến người ta chê cười.
"Điện hạ?" Tôn Thái Dao cầm tay hắn ta, lấy cho hắn ta một miếng điểm tâm, "Chàng nếm thử món này xem."
"Đa tạ." Vân Diên Trạch nhận miếng điểm tâm đưa lên miệng cắn một cái, sau đó đặt xuống đĩa, đến khi món tráng miệng được mang lên bàn, miếng điểm tâm kia vẫn nằm yên chỗ đó.
"Minh huyện chủ thử món ngó sen nhúng bột này xem." Lão huyện chủ ngồi cạnh cười nói, "Bên ngoài xốp giòn, bên trong lại thơm, ngon lắm."
"Đa tạ." Cửu Châu cảm ơn rồi gắp một miếng ngó sen vào chén.
"Minh huyện chủ lớn lên ở Lăng Châu từ nhỏ, hạ thần nghe nói ở Lăng Châu nhiều sông núi, có vô số củ sen chín lỗ.

Khi cắn vào ngó sen sẽ có rất nhiều sợi tơ vừa mỏng vừa dài, chẳng hay ngó sen ở Lăng Châu và kinh thành thì loại nào có sợi tơ dài hơn?"
Cửu Châu ngẩng đầu lên tìm người vừa mới lên tiếng, nhưng nhìn quanh một vòng vẫn không tìm thấy.
"Huyện chủ, hạ quan ở đây." Dương Thị lang nhìn thấy đôi mắt Cửu Châu lướt một vòng mà vẫn không tìm thấy mình, ông ta đứng dậy, "Xin hỏi huyện chủ, ngó đứt tơ vương giải thích thế nào?"
Minh Kính Châu đặt đũa xuống, lau khóe môi, nửa cười nửa không nhìn về phía Hộ bộ Thị lang đang nói chuyện.
Thần Vương đang ngồi bên hàng hoàng tử đã hoàn toàn sầm mặt.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên Minh Cửu Châu, Tôn Thái Dao cứ nghĩ nàng sẽ bất an, nhưng không, nàng vẫn ngồi yên nơi đó, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ khó hiểu, như không biết vì sao đối phương lại hỏi một câu kỳ quái như thế.
"Vị đại nhân này, thật xin lỗi." Cửu Châu áy náy nở nụ cười với Dương Thị lang, "Từ nhỏ ta đã ở đạo quán, chưa từng trồng củ sen.

Nhưng nếu ngài cảm thấy hứng thú với vấn đề này, đợi ta viết thư hỏi trưởng bối rồi lại trả lời ngài câu hỏi này nhé?"
"Thưa Bệ hạ, vi thần thấy dù ngó sen nằm ở đâu, dẫu cắt vẫn còn vương tơ, nhưng không có nghĩa chúng liên quan đến nhau." Dương Thị lang chẳng buồn để ý đến câu trả lời của Cửu Châu, ông ta chắp tay nhìn Long Phong đế đang ngồi trên cao, "Quan hệ giữa Tề Quận vương điện hạ và Trịnh gia cũng giống thế.

Từ khi chào đời điện hạ đã là cháu ngoại của Trịnh gia, đấy là chuyện điện hạ không thể tự lựa chọn.

Trịnh gia gieo gió gặt bão, nhưng điện hạ là người vô tội, xin Bệ hạ minh xét."
Cửu Châu đã hiểu, đối phương vốn chẳng quan tâm đến đáp án của nàng, ông ta chỉ mượn miệng nàng để cầu tình cho Tề Quận vương.
Lòng người ở kinh thành quả thật bẩn thỉu.
"Cũng không phải không thể cắt đứt." Cửu Châu nghiêm túc giải thích vấn đề này với ông ta, "Chỉ cần khi bẻ ra, nếu đứng đủ xa thì sợi tơ sẽ bị đứt thôi.

Còn nếu không đứt, vậy là do vẫn đứng chưa đủ xa."
Dương Thị lang ngoái đầu nhìn nàng, ông ta không ngờ con gái của Minh gia dám lên tiếng.
Người thông minh hẳn phải biết nên ngậm miệng vào lúc này.
"Ắt hẳn bình thường đại nhân không xuống bếp." Cửu Châu thấy ông ta nhìn sang mình, kiên nhẫn giải thích, "Nhưng không sao, giờ đại nhận đã hiểu rồi đấy."
Dương Thị lang nghiêm mặt, "Đa tạ Huyện chủ đã giải thích giúp hạ quan."
Bây giờ thì ngươi ngậm miệng lại đi.
"Không có gì." Cửu Châu cười tủm tỉm, "Nếu đại nhân vẫn không hiểu thì có thể tự mình thử xem."
Dương Thị lang mặc kệ Cửu Châu, đi ra giữa điện, cất cao giọng nói với Long Phong đế, "Xin Bệ hạ khôi phục tước vị của Tứ hoàng tử, đừng vì ngoại nhân làm ảnh hưởng đến tình cảm cha con."
Ông ta vốn định mượn câu chuyện ngó đứt vẫn còn vương tơ, dùng tình đả động Bệ hạ, nhưng nguyện vọng tốt đẹp này lại bị Cửu Châu làm loạn phần mở đầu, khiến mọi thứ trở nên dở dở ương ương.
Cứ nghĩ tiểu cô nương được nuôi ở một nơi quê mùa, không được Minh gia coi trọng, vừa nhát gan lại dễ lừa gạt, ai dè lại có thể làm xáo trộn kế hoạch của mình.
Nếu sớm biết, ông ta thà chọn người khác làm lời dẫn cũng sẽ không chọn nàng.
"Tết sắp đến rồi, ta định để mọi chuyện sang năm rồi mới giải quyết, đáng tiếc lại có người sốt ruột không thể chờ đợi được." Minh Kính Châu mỉm cười, vuốt ve món đồ trong ngực, chờ Dương Thị lang tiếp tục câu chuyện.
Minh Kính Hải cúi đầu nhấp một ngụm rượu, im lặng không nói gì.

Tam đệ là người chuyên giấu đao sau nụ cười, e là đệ ấy đã sớm lường trước chuyện ngày hôm nay.
Tính tình Hộ bộ Thị lang dễ xúc động, lại vô cùng tôn sùng Tề Quận vương, chỉ cần ông ta nghe được vài câu không đúng về Tề Quận vương, ắt hẳn sẽ lên tiếng cầu tình cho hắn ta vào tiệc cung yến hôm nay, chuyện này không có gì bất ngờ.
Nhưng đối với Tề Quận vương lúc này thì đây không phải là cầu tình, mà đã vô tình đẩy hắn vào hố lửa.

"Dương Thị lang, hôm nay là tiệc đoàn viên của mọi người, và cũng là gia yến.

Chuyện liên quan đến triều chính, chờ đến khi khai triều hẵng nói." Long Phong đế đưa tay ngăn không cho ông ta nói tiếp, "Trẫm thấy Dương Thị lang uống nhiều rồi, nên ra ngoài cho tỉnh rượu."
"Bẩm Bệ hạ, vi thần không say." Dương thị lang đẩy tên thái giám định đưa ông ta ra ngoài, "Bệ hạ đã nói là gia yến, Tề Quận vương là con của Bệ hạ, chuyện liên quan đến điện hạ vì sao không thể nhắc vào lúc này?"
Tô Quý phi nhìn Vân Diên Trạch mặt mày xanh mét, nếu không phải nghĩ cho người đàn ông ngồi bên cạnh thì bà đã bật cười thành tiếng.

Có lẽ Vân Diên Trạch cũng không ngờ sự liêm khiết của Dương Thị lang chính là con dao hai lưỡi, có thể được hắn dùng để đâm người khác, nhưng cũng có thể làm tổn thương chính hắn.
"Tề Quận vương điện hạ có tài năng đức hạnh, quan tâm hạ thần, hiếu thảo với Bệ hạ.

Cớ sao Bệ hạ lại vì hoàng tử khác mà tảng lờ lòng hiếu thảo của điện hạ." Dương Thị lang cất cao giọng, "Hành động lần này của Bệ hạ không những khiến vi thần, mà đến các đại nhân khác cũng cảm thấy đồng cảm với hoàn cảnh của Tề Quận vương."
Quan viên ngồi xung quanh Dương Thị lang vội rụt cổ, bọn họ không biết "các đại nhân khác" là ai hết, dù gì cũng không liên quan đến bọn họ.
Về phần đại biểu "hoàng tử khác", Thần Vương điện hạ mỉm cười uống một chén rượu, lẳng lặng chờ tuồng diễn tiếp theo.
"Phụ hoàng." Vân Diên Trạch biết không thể để Dương Thị lang nói tiếp.

Trước mặt bao nhiêu người, hắn ta nhất định phải đứng ra cho mọi người thấy thái độ của mình.
"Bẩm Bệ hạ." Minh Kính Châu thấy Vân Diên Trạch đứng dậy bèn đứng lên theo, "Vi thần cảm thấy lời của Dương thị lang rất có lý, Tề Quận vương điện hạ là hoàng tử của Bệ hạ, đã là gia yến thì không có gì không thể nhắc tới."
Hà Đình Dụ kinh ngạc nhìn Minh Kính Châu, không phải chứ, Dương Thị lang não thẳng làm việc bất chấp hậu quả, nhưng sao Minh Kính Châu lại lỗ mãng như thế.
Thấy Minh Kính Châu đứng dậy, mọi người đều buông đũa, ai nấy đều có cảm giác chuyện này bất thường.
"Trước khi tiến cung, vi thần đã tra ra được vài chuyện có liên quan đến Trịnh gia và Trịnh mỹ nhân, nhưng vì không đành lòng để Tề Quận vương nhìn thấy bộ mặt thật của người thân ngay trong đêm giao thừa, nên vi thần mới chọn cách im lặng." Minh Kính Châu móc một tập giấy dày từ trong ngực ra, đó điều là giấy nợ, thú nhận khoắng ruộng, thậm chí còn có chứng cứ Trịnh Mỹ nhân mua chuộc quan lại trong trại ngựa hoàng gia."
"Năm Long Phong thứ năm, Trịnh Mỹ nhân lấy cớ bệnh nặng để Tứ hoàng tử ở lại cung chăm sóc, nhưng âm thầm phái sát thủ đến Lăng Châu ám sát Tô Quý phi và Thần Vương điện hạ.

May sao Quý phi lương thiện, giữa đường cứu một cô nương rơi xuống sông nên không khởi hành theo kế hoạch."
"Năm Long Phong thứ sáu, Trịnh gia dung túng tộc nhân khoắng trên trăm mẫu ruộng, khiến mấy chục hộ nông mất đất cày, phải lang bạt tứ xứ."
"Năm Long Phong thứ tám, Trịnh gia nhận hối lộ năm ngàn lượng, mua một chức huyện lệnh thất phẩm cho người khác."
"Năm Long Phong thứ mười, Trịnh Mỹ nhân phạt trượng cung nữ đến chết, lấy lý do bệnh nặng che giấu, đáng thương cho người nhà của cung nữ này, đến giờ vẫn đang mong ngóng nàng ta về nhà."
"Mùa xuân năm Long Phong thứ mười một, trong cung của Trịnh Mỹ nhân có hai thái giám chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân không rõ."
"Năm Long Phong..."
Khi Minh Kính Châu liệt kê từ chứng cứ phạm tội đều một, toàn bộ đại điện yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng hít thở cũng không còn.
Ngay trước mặt hoàng thân quốc thích, triều thần mệnh phụ, ông lại vạch tội của mẹ đẻ và nhà ngoại của Tề Quận vương vô cùng rõ ràng, đập nát hi vọng đăng cơ của Tề Quận vương.
Trừ phi tất cả các hoàng tử khác đều chết, còn không Tề Quận vương sẽ không bao giờ có duyên với ngai vàng kia, dù những chuyện này không liên quan đến Tề Quận vương.
"Thượng thư đại nhân." Chu Thụy nuốt ngụm nước bọt, rụt cổ hỏi Lý Ân, "Minh huynh đây là...!làm sao thế?"
Trước mặt biết bao nhiêu người, lột từng lớp mặt của Tề Quận vương xuống, dù có nợ máu cũng không đến mức này.
Trước đây không thấy ông có ý kiến gì với Tề Quận vương, sao hôm nay lại đè Tề Quận vương ra quất roi vào mặt hắn thế?
Minh Kính Châu vẫn đang vạch tội Trịnh Mỹ nhân và Trịnh gia, ngay cả Trịnh gia thiếu tiệm vải nào hai trăm lượng cũng không bỏ sót.
"Bẩm Bệ hạ, đây là chứng cứ liên quan mà thần đã tra được." Nói hết tội trạng, Minh Kính Châu hành đại lễ với Long Phong đế, "Xin Bệ hạ nghiêm trị ác thần, răn đe và trả lại công bằng cho bách tính."
Mọi người nhìn ông giao tập chứng cứ dày cộm vào tay Bệ hạ, hoảng hốt nghĩ, Minh Kính Châu là Lễ bộ Thị lang chứ không phải Hình bộ Thị lang, cũng không phải Đại Lý Tự Thiếu khanh đúng không?
Dường như ngại chưa đủ, Minh Kính Châu ngẩng đầu nhìn Vân Diên Trạch mặt mày trắng bệch, "Thưa điện hạ, tiểu nữ của thần có nói một câu rất hay, trên đời này không có sợi tơ nào không đứt, chỉ có đầu bếp không có tâm.

Xin điện hạ chớ trách chuyện hạ thần đã vạch trần ngày hôm nay, không phải hạ thần cố ý nhắm vào điện hạ, mà là vì thiên hạ bách tính."
"Điện hạ khoan dung độ lượng lại nhân hậu, bảo vệ bách tính, có lẽ điện hạ cũng hiểu được lòng nhiệt huyết của hạ thần." Ông ngoái đầu nhìn Dương Thị lang đã ngơ ra, thở dài nói, "Nếu không vì Dương đại nhân, vi thần cũng không muốn nói ra vào hôm nay."
Ác, quá ác.
Vả mặt người ta còn buộc người ta phải nói là không đau.
Tề Quận vương nhìn Minh Kính Châu, gượng đáp, "Minh đại nhân không sai, là nhà ngoại ta làm sai."
"Không chỉ Trịnh gia có lỗi." Minh Kính Châu mỉm cười bổ sung, "Mẹ đẻ của điện hạ, chính là Trịnh Mỹ nhân cũng có lỗi."
"Phụ hoàng." Tề Quận vương hoảng hốt quỳ xuống trước mặt Long Phong đế, hắn bất chấp người khác nhìn mình thế nào, áp trán xuống sàn, không dám thốt lên một câu cầu tình.
Minh Kính Châu đã dám nói những lời này trước mặt mọi người, hẳn là ông ấy đã nắm được chứng cứ xác thực.
Khi nghiêng đầu, hắn nhìn thấy Minh Cửu Châu ngồi ở hàng đầu tiên của bậc Huyện chủ, nàng gắp một miếng ngó sen bỏ vào miệng.

Như thể mọi chuyện xảy ra không bằng ngó sen trước mặt nàng.
Nhận ra ánh mắt của hắn ta, nàng ngẩng đầu nhìn lên..