Hoàng Thượng Vạn Tuế

Chương 22




Cuộc sống tiểu học của Phạt Vũ Vương so với cuộc sống nhà trẻ càng thêm u ám, không chỉ có quỷ khóc nhè ngồi chung bàn, cộng thêm các giáo viên nữ liên tục đến làm quen hắn, cùng với Tống Hiểu Hoa ngày nào cũng đến đúng giờ quấn lấy hắn. Những chuyện này luôn là ngọn nguồn khiến hắn nhức đầu.

Đầu tiên nói về bạn cùng bàn với Thẩm Cảnh, Phạt Vũ Vương đặt cho bé gái đó biệt danh Quỷ Khóc Nhè, thật ra bé gái này tên là Hồ Đình, vừa tròn sáu tuổi, mỗi ngày đến trường đều phải khóc một trận, nguyên nhân khóc vô cùng kì quặc, tóm lại không có một ngày được nhàn rỗi.

Trình độ thích khóc của cô bé này thật khiến người ta không chịu nổi, nói ví dụ như, mỗi khi cô bé gọi Thẩm Cảnh hơn ba lần, Thẩm Cảnh không trả lời cô bé, nước mắt cô bé liền trào ra.

Khi không viết được tên của mình thì cuống quit đến nỗi rơi nước mắt.

Không thấy bút, mắt liền đỏ lên.

Khiến cho các bạn nhỏ khác tưởng rằng hắn bắt nạt bé gái đó, thời gian lâu về sau, mọi người mới dần hiểu, mới lĩnh giáo trình độ khóc nhè của cô bé này.

Sau đó, Phạt Vũ Vương suy nghĩ tìm biện pháp, mỗi ngày hắn đều mang theo một túi kẹo, chỉ cần Hồ Đình có xu thế muốn khóc, lập tức nhét kẹo vào miệng con bé, hắn không tin không ngăn được cái miệng đó.

Phương pháp này rất hiệu quả, số lần khóc của Hồ Đình càng ngày càng ít, nhưng… ba mẹ của Hồ Đình lại buồn bực, đứa nhỏ này không có ăn đồ ngọt, tại sao răng lại bị sâu chứ.

Kẻ đầu sỏ Thẩm Cảnh lại ra vẻ cái gì cũng không biết.

Nói trở lại, Tống Hiểu Hoa cũng rất tuân thủ ‘giao hẹn’ của hai người, mặc kệ lúc nào, chỉ cần tan học liền chạy tới lớp tìm Thẩm Cảnh.

Thẩm Cảnh hiểu sâu sắc câu nói họa từ miệng mà ra, đành cam chịu.

Nhưng ở tuổi này, mấy đứa nhỏ cũng dần hiểu được chuyện giới tính, con gái chơi chung với con gái, con trai chơi chung con trai, cho dù ngồi cùng bàn cũng chia vạch, ai lấn qua vạch kẻ thì người đó bị đánh một cái.

Thấy Tống Hiểu Hoa tìm Thẩm Cảnh nhiều lần, mấy đứa trẻ không hiểu chuyện liền ồn ào, không biết từ nơi nào đồn đại, chỉ cần thấy Tống Hiểu Hoa, liền chit chit nói: “Hai người xấu hổ, xấu hổ.”

Đối với chuyện này, Phạt Vũ Vương hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, cảm thấy đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh này thật hề, hắn tự hỏi không làm chuyện thẹn với lương tâm, cho nên cũng không để bụng.

Thế nhưng, Tống Hiểu Hoa lại không nghĩ vậy, người khác nói như vậy với bé, vốn dĩ bé thấy rất bình thường, nhưng lâu dần bé có chút ngượng ngùng, hơn nữa bạn thân còn nói: “Con gái nên chơi với con gái.” Bé xoắn xuýt chịu đựng nửa ngày, ước chừng mấy ngày liền không đi tìm Thẩm Cảnh.

Phát hiện Tống Hiểu Hoa thay đổi, Thẩm Cảnh hẳn nên vui mừng, nhưng hưng phấn qua đi, hắn lại cảm thấy có chút không quen, tan học ngồi tại chỗ của mình, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hồ Đình ngồi bên cạnh không biết tại sao lại khóc, Thẩm Cảnh cảm thấy có chút phiền, liền đứng lên, lắc lư bước đến lớp học bên cạnh. Giả bộ như đi ngang qua, dung mắt liếc nhìn vào trong phòng học.

Cư nhiên không thấy bong dáng Tống Hiểu Hoa đâu.

Hắn nhàm chán chạy đến WC giải quyết vấn đề tồn đọng trong cơ thể, lúc đi đến phòng giáo viên, chợt nghe tiếng khóc quen thuộc, nghĩ cũng không cần nghĩ, hắn đứng ngoài cửa phòng nhìn vào trong.

Tống Hiểu Hoa cùng cô bạn thân và hai bé trai đứng trước cô giáo chủ nhiệm lớp hai, Tống Hiểu Hoa không ngừng dung ngón tay xoa hai mắt, mũi đỏ bừng, cặp mắt giống như mắt thỏ, bé gái kia đứng bên cạnh nắm chặt tay bé, trừng mắt nhìn hai bé trai.

Cô giáo nhỏ giọng hỏi chuyện từ đầu tới đuôi, thì ra trong số hai bé trai có một người ngồi chung bàn với Tống Hiểu Hoa, bây giờ hai người vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp, bé trai ngồi cùng bàn và bé trai kia từ lúc mới vào lớp không ngừng kêu bé là ‘Con Heo Mập’, cái đứa ngồi chung bàn còn dung viết đâm Tống Hiểu Hoa, tính cách Tống Hiểu Hoa yếu đuối, Tống Hiểu Hoa uất ức không biết làm sao, lúc đang học giữa chừng thì gào khóc, cô giáo vội vàng tìm cô chủ nhiệm, đem mấy đứa nhỏ gọi lên phòng giáo viên.

“Khoa Giai Nam, Trương Hoán, Tống Hiểu Hoa là bé gái, các người là con trai lại đi bắt nạt người ta, có thấy mất mặt hay không!” Bé gái bảo vệ Tống Hiểu Hoa hổn hển nói hai bé trai.

Hai đứa bé trai rõ ràng không hiểu rõ hành vi sai trái của mình, đứng trước mặt cô giáo nhỏ giọng rì rầm: “Chỉ nói có vài câu thôi, khóc cái gì…”

“Nó vốn béo mà!” Khoa Giai Nam ngồi cùng bàn với Tống Hiểu Hoa không sợ chết trả lời.

“Khoa Giai Nam!” Cô giáo nhíu mày kêu: “Còn có Trương Hoán, tới bây giờ mà hai đứa vẫn không biết sai, nếu người khác nói các em như vậy, các em có vui hay không? Hiện tại, hai em ở lại đây tự kiểm chính mình, chờ lát nữa về lớp xin lỗi Tống Hiểu Hoa trước lớp.”

Hai bé trai cúi đầu, ấp úng, sau cùng đồng ý, nhưng biểu hiện trên vẻ mặt không chút hối cải.

“Em nhìn cái gì vậy?” Thương Hợp Thuấn cầm giáo án đi tới sau lưng Thẩm Cảnh, nghe thấy động tĩnh trong văn phòng liền hỏi.

Phạt Vũ Vương sửng sốt, xoay người, nhìn thoáng qua Thương Hợp Thuấn, hết sức trấn định, sau đó trả lời một câu, bỏ chạy: “Không có gì.”

Thương Hợp Thuấn nhướng mày, lắc đầu, đi vào phòng làm việc.

Trở về lớp, Phạt Vũ Vương ngồi vào chỗ của mình, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, khi Thương Hợp Thuấn phát hiện hắn không tập trung liền gọi tên: “Thẩm Cảnh, em trả lời vấn đề này.”

Phía trên đa truyền thông là tiêu đề hình ảnh, trước khi Thẩm Cảnh trả lời câu hỏi, đã có mấy bạn trả lời sai, hơn nữa Thẩm Cảnh lại không tập trung nghe giảng, thật ra Thương Hợp Thuấn cũng không mang nhiều hi vọng cậu trả lời đúng.

Thẩm Cảnh nhìn thoáng qua, lơ đãng trả lời: “Người thứ hai cùng người thứ sáu.”

Đáy mắt Thương Hợp Thuấn lóe lên sự vui sướng, khen: “Tốt, trả lời đúng rồi, đáng được khen, ngồi xuống.”

Thẩm Cảnh tiếp tục ngồi vào vị trí của mình thả hồn vào chốn thần tiên, lúc tan học, hắn cầm cặp lên, đôi chân ngắn bước về lớp hai.

Tính cách Tống Hiểu Hoa chậm chạp, mỗi lần đều đi rất chậm, hiện tại bé đang thong dong bỏ hộp viết vào cặp, khóe mắt vẫn còn hồng hồng, vừa nhìn liền biết đã khóc.

Bên cạnh, Khoa Giai Nam đã sớm chuẩn bị xong, đáng tiếc Tống Hiểu Hoa nửa ngày rồi mà vẫn không dọn xong, Khoa Giai Nam liền thúc giục: “Cậu nhanh lên một chút coi!”

Tay Tống Hiểu Hoa vội vàng tăng tốc độ, nhưng Khoa Giai Nam vẫn chưa hài lòng, cậu ta vươn tay đẩy Tống Hiểu Hoa: “Béo muốn chết, tôi đi ra chẳng được.”

Tống Hiểu Hoa hít hít mũi không nói gì, cúi đầu.

Theo lý thuyết, Phạt Vũ Vương luôn bị Tống Hiểu Hoa hãm hại, thấy cảnh tượng này nên vui vẻ mới đúng, thế nhưng Phạt Vũ Vương nhìn Tống Hiểu Hoa trước mắt, hắn thấy mắt bé âng ấng nước mắt trong suốt, bé cố nhịn rồi cố nhịn, cuối cùng vẫn có một giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rớt ra.

Hắn ngẩn người, đột nhiên hắn cảm thấy cơn tức từ trong ngực dâng lên, hắn vọt vào lớp hai, kéo Tống Hiểu Hoa ra sau lưng mình, quay về phía Khoa Giai Nam lớn tiếng mắng: “Hỗn xược!”

Tiếng nói có chút non nớt lại mang theo nồng đậm tức giận, khiến Khoa Giai Nam cùng những người ở xung quanh dọa sợ.

Mặt Tống Hiểu Hoa đẫm lệ, ngây ngốc ngơ ngác nhìn Thẩm Cảnh, hé miệng run rẩy nói: “Anh… anh Thẩm Cảnh…”

Khoa Giai Nam sợ hết hồn, nhìn cậu bé trước mặt nhỏ con hơn mình, nhưng lại mang theo cảm giác áp bách đáng sợ, nửa ngày sau vẫn không nói được câu nào.

Phạt Vũ Vương lạnh giọng nói: "Cái loại người tùy ý mở miệng sỉ nhục người khác như ngươi, nếu ở triều đại của trẫm, trẫm nhất định kêu người vả miệng thối của nhà ngươi, để ngươi không bao giờ nói ra lời khiến người khác bị tổn thương.”

Khoa Giai Nam trợn tròn mắt, nói lắp hỏi: “Cậu… cậu là ai?”

Phạt Vũ Vương nhếch miệng cười, đáp: “Trẫm? Trẫm là cửu ngũ chí tôn, cơ thể ngàn vàng, ngươi vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng trẫm!”

“Ngươi nhớ cho kỹ, nếu lần sau còn dám làm như vậy, trẫm liền vả miệng ngươi, chắc chắn đánh miệng thối của ngươi!”

Nói thì nói như vậy, nhưng Phạt Vũ Vương thấp hơn người ta một chút, nếu muốn đánh thật, khả năng hắn thua rất lớn, thế nhưng Phạt Vũ Vương không xét rõ xanh đỏ trắng đen, trước tiên dung khí thế đàn áp thằng nhóc kia.

Khoa Giai Nam mở to hai mắt, giống như bị sợ không nhẹ. Thẩm Cảnh hét lớn cộng thêm khí thế dũng mạnh làm cậu ta sợ hãi, rõ ràng là oắt con thấp bé, nhưng sao lại khiến cậu ta có cảm giác oắt con này còn đáng sợ hơn ba mẹ mình. Cậu ta thấy bạn học xung quanh đều đang nhìn bọn họ, chớp chớp mắt nhỏ, nháy mắt liền ngập nước, sau đó bật khóc lớn tiếng.

"Ô ô. . . Ô ô. . ."

Nhìn Khoa Giai Nam trước mắt khóc huhu, mấy bạn nhỏ ở xung quanh đều bị khí thế hung hăng của Thẩm Cảnh dọa, lại có chút thương hại Khoa Giai Nam.

Phạt Vũ Vương: ". . ."