Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 26




Yết hầu bị túm đến khó chịu, Giang Quân không còn sức để phản kháng, nhưng vẫn khinh thường nhìn y, cười lạnh: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm! Việc xấu xa của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ thôi!”

“Thế sao? Vậy nếu bây giờ ta giết ngươi, thì còn ai biết được nữa.”

Tay tăng thêm lực đạo, Tống Thanh Vân bóp cổ Giang Quân đến tím tái mặt mũi, tuy thở không nổi nhưng hắn vẫn cố nói: “Ngươi…giết ta…chẳng lẽ…cũng muốn giết sạch…người của Thanh Vân bảo.”

Hử?

Tống Thanh Vân nhướn mày, những lời này quả thật đã nhắc nhở y. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Giang Quân, y giơ ngón tay điểm vào huyệt đạo của hắn, Giang Quân liền bất động.

Rất nhanh, trên giang hồ lại nổi lên tin đồn…

Tống Thanh Vân chính tay đâm ác tặc Giang Quân, đòi lại công bằng cho Mãnh Long bang, lại còn giúp hai phái tránh được cuộc chiến đẫm máu, không hổ danh là đại hiệp nhân nghĩa, được cả võ lâm ngưỡng mộ!

Trước những lời khen này, Tống Thanh Vân chỉ cười cười, khiêm tốn nói đây là bổn phận của một võ lâm chi sĩ, không đáng để nhắc tới.

Dù chốn giang hồ có tâng bốc y cao tới đâu, đối với Tống Thanh Vân mà nói, tất cả cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.

Khi trở lại Thanh Vân bảo, Tống Thanh Vân lập tức cho gọi tổng quản và hộ pháp tới để bàn bạc.

Nửa tháng sau, một người tự xưng là bang chủ Hải Sa bang tới để liên minh với Thanh Vân bảo, nhưng cũng giống như bang chủ Mãnh Long bang, sau khi mơ hồ biết Tống Thanh Vân muốn mưu phản, liền phất tay áo rời đi!

Chỉ có điều, nửa canh giờ sau, vốn đã rời đi, bang chủ Hải Sa bang lại quay trở lại, tiến thẳng vào phòng nghị sự của Thanh Vân bảo.

Hiện tại trong phòng nghị sự, bảo chủ, tổng quản và cả hộ pháp đều đang nhìn chằm chằm vào người vừa mới tới.

Bang chủ Hải Sa bang quăng một người mặc trang phục của Thanh Vân bảo xuống, rồi nhìn về phía Tống Thanh Vân, nói: “Bẩm bảo chủ, người này chính là gian tế.”

“Tả Sử, điều tra ra ai phái tới không?”

“Thuộc hạ vô dụng, hắn thà chết cũng không chịu khai.”

“Vậy sao?” Tống Thanh Vân đứng lên, thong thả tiến về phía trước, quan sát kĩ người đang nằm sấp trên mặt đất, y nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi khai ra ai là kẻ sai khiến ngươi, bổn bảo chủ sẽ lưu lại cái mạng cho ngươi.”

Người kia chỉ lạnh lùng liếc y một cái, rồi quay đầu đi, không thèm để ý.

Tống Thanh Vân tiến đến, dùng mũi chân nâng cằm hắn lên, trong mắt y tràn đầy lãnh khốc: “Không chịu nói đúng không? Bổn bảo chủ đây không thiếu thủ đoạn bức cung, cho dù ngươi ương ngạnh thế nào cũng phải cung khai thôi! Chắc roi đánh gỗ kẹp ngươi cũng chẳng để vào mắt đâu, chi bằng gọi người dùng kim châm ngươi, chờ sau khi ngươi đau đến chết lặng, lúc này mới xát muối lên đó. Nếu chưa đủ, còn có thể cắt từng miếng thịt trên người ngươi, rồi lại rắc muối ớt lên, đợi khi vết thương thành sẹo, lại bắt đầu cắt ra, đống huyết nhục tươi mới này, lũ giòi bọ thích lắm đó, ngươi sẽ cảm nhận được chúng bò lúc nhúc trên người ngươi, từng chút từng chút một gặm nhấm da thịt ngươi…”

“Triệu Hồng Lân, ngươi là đồ ác ma! Ngươi không phải là người!”

Tống Thanh Vân một cước giẫm lên mặt hắn, khom người nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, cười nguy hiểm: “Ngươi điều tra tốt lắm, ngay cả thân phận của bổn vương cũng biết! Nói mau, là ai phái ngươi tới!” Triệu Hồng Lân vừa nói vừa giẫm mạnh hơn.

Người này sợ không chịu nổi cực hình, liền cắn lưỡi tự vẫn!

Triệu Hồng Lân bực mình kêu người lôi hắn ra ngoài, nhưng y liền cho dừng lại. Ngồi xuống bên người hắn, vén những sợi tóc đang rơi tán loạn lên, y liền phát hiện bên trái cổ người này có một vết xăm hình lá phong đỏ rực như lửa! Đây không phải là dấu hiệu của Hồng Diệp sơn trang sao?

Triệu Hồng Lân hiểu ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ba kẻ thuộc hạ thân tín, quát hỏi: “Tên này vào đây từ khi nào?”

Tổng quản nơm nớp lo sợ trả lời: “Đã hơn hai năm rồi ạ…”

Đã hơn hai năm? Vậy mà y lại không biết! Hèn gì một năm trước, Kim Đao môn đến Thanh Vân bảo để liên minh, nhưng ba tháng sau lại đổi ý, không những thế còn tới chất vấn y có phải muốn mưu phản không…Thì ra cũng là do tên này làm loạn!

Nếu thế, chắc Triệu Tĩnh cũng biết, đã một thời gian dài, không biết hắn có động tĩnh gì không?

Mà nhắc mới nhớ, mình cũng đã nửa năm không đi nhục mạ Triệu Tĩnh rồi.

Triệu Hồng Lân cười tà, nhớ tới bộ dạng Triệu Tĩnh ở dưới thân mình khóc lóc cầu xin trông thật thê thảm, tâm trạng y đã cảm thấy rung động, hận không thể tới ngay bên mà đè hắn xuống!

Nghĩ vậy, y liền phân phó cho ba tên thuộc hạ thân tín điều tra tất cả mọi người trong bảo, y không muốn việc này tái diễn thêm một lần nào nữa, xong việc, Triệu Hồng Lân liền rời đi.

Trong màn đêm mông lung, một bóng đen vô thanh vô tức, nhẹ như linh miêu xẹt qua tường thành hoàng cung. Né tránh cấm quân đang đi tuần tra, bóng đen nhẹ nhàng đi tới Ngự Thư phòng. Từ xa không thấy ánh sáng ngọn đèn dầu, bóng đen trầm ngâm trong chốc lát, rồi bay về phía tẩm cung.

Ném cục đá để thu hút sự chú ý của thị vệ canh cửa, bóng đen lướt qua như cơn gió, thần không biết quỷ không hay.

Trong tẩm cung, ngọn đèn dầu léo lắt, trừ ở bên ngoài có hai tiểu thái giám, cả tẩm cung to lớn không có một bóng người!

Bóng đen dễ dàng đi vào phòng trong, nhìn thấy tấm rèm, y nhẹ nhàng mở ra, cả người liền cứng đờ, một hình ảnh đập vào mắt khiến cho y sửng sốt—

Trên giường, Triệu Tĩnh đang hôn hoàng hậu!

Thấy Hồng Linh cởi bỏ y bào của Triệu Tĩnh, lộ ra cơ ngực rắn chắc, Triệu Hồng Lân nhíu mày, trong lòng bỗng cảm thấy tức giận, dường như có một tảng đá to nặng nề đang đè lên ngực y…

Một khắc sau, Triệu Tĩnh gọi một tiếng Hồng Linh rồi sau đó đột nhiên trợn mắt bừng tỉnh, hắn cúi đầu không dám nhìn nàng, nói: “Hồng Linh, Trẫm muốn ở một mình, nàng…quay về Phượng Nghi cung nghỉ ngơi đi…”

Hồng Linh kinh ngạc nhìn hắn, cắn môi không nói nên lời, một lúc lâu sau nàng mới mặc quần áo âm thầm trách cứ đi ra.

Hoàng thượng… sao lại đối xử với thiếp như thế?

Mỗi lần thân thiết thiếp đều trút bỏ rụt rè của phụ nữ mà ôm chàng, vậy mà lại không cảm thấy chàng có chút tình ý nào, ngược lại còn như là chàng đang thực hiện nhiệm vụ vậy.

Thiếp là thê tử của chàng, là hoàng hậu của hoàng thượng cơ mà!

Vậy mà hoàng thượng lại coi thiếp như thế thân của người kia.

Không phải Triệu Tĩnh không thấy bóng lưng thương tâm của Hồng Linh, mặc dù hắn rất đau lòng, nhưng rốt cuộc cũng không phải là tình yêu.

Hắn không phải không biết Hồng Linh si tình với mình, cũng như hắn đối với cửu hoàng thúc vậy, biết rõ là vĩnh viễn sẽ không được đáp lại, nhưng vẫn ngu ngốc mà rơi vào…

Hắn cũng từng thử quên cửu hoàng thúc, nhưng càng muốn quên thì hình bóng đó lại càng hiện ra rõ ràng hơn, tựa như đã dung nhập vào máu của hắn, làm cách nào cũng không thể rửa trôi đi được…

Chẳng lẽ kiếp này… hắn nhất định cứ phải thương tâm đơn phương như vậy sao?

Đột nhiên Triệu Tĩnh bừng tỉnh, hắn tựa hồ như nhìn thấy tuyệt mỹ dung nhan mà hắn ngày nhớ đêm mong đang xuất hiện ngay trước mặt mình—

Rốt cuộc đây là mơ hay là thật?