Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 14






Edit: Khiết Lương viện
Beta: Nga Dung hoa
 
Bùi Thanh Thù xấu hổ đến mức không biết nói gì cho tốt, Ngọc Bàn một bên thấy vậy, vội vàng an ủi Thục phi: "Nương nương đừng quá đau lòng, người thật lòng đối xử với Thập nhị điện hạ, chẳng lẽ điện hạ còn không nhìn ra sao? Mặc dù điện hạ không phải là con ruột của nương nương, nhưng còn hơn hẳn con ruột của nương nương mà."
 
Thục phi lấy khăn lau khóe mắt, lắc đầu nói: Ta biết trong lòng Thù nhi ta có thế nào cũng không sánh bằng Lệ Phi, ta đây cũng chịu. Chỉ cần tương lai Thù nhi trưởng thành, vẫn nhớ đến ta, bổn cung có chết cũng đáng."
 
"Người vạn lần đừng nói như vậy..." Bùi Thanh Thù nghe vậy trong lòng không khỏi bồn chồn, dọa hắn hãi hùng khiếp vía, Nương nương đối xử với Thù nhi rất tốt, Thù nhi luôn ghi nhớ trong lòng.
 
Thục phi cúi đầu, nhỏ giọng khóc nức nở, cũng không nói lời nào. Ngọc Bàn đứng ra nói thay nàng: Nương nương của nô tỳ không những đối xử tốt với Thập nhị điện hạ, mà còn yêu ai yêu cả đường đi lối về, tặng cho Hàn Hương điện nhiều thứ tốt nữa!
 
Ngọc Bàn! Thục phi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Ngọc Bàn: Ai cho ngươi nhiều lời!
 
"Hôm nay coi như nô tỳ lắm lời, nương nương muốn đánh muốn phạt, nô tỳ đều nhận. Nhưng mà trước khi nô tỳ chết, nếu không nói ra những lời này, trong lòng thật sự sẽ bứt rứt không chịu được." Ngọc Bàn dáng vẻ oai phong lẫm liệt, Nô tỳ chưa từng thấy qua nương nương như vậy, thật lòng thật dạ mà đối đãi với con nuôi thì thôi, còn dùng tiền của mình để giúp đỡ mẫu thân ruột của người khác... Người định làm gì vậy chứ!
 
Thục phi thở dài nói: "Bổn cung cũng thấy Lệ Phi đáng thương. Huống hồ có nói thế nào đi nữa, nàng ấy cũng là người sinh ra Thù nhi, còn nuôi Thù nhi thành đứa trẻ ngoan như vậy đưa đến trước mặt ta. Coi như là vì mặt mũi của Thù nhi, bổn cung chăm sóc nàng ấy một chút, như vậy là không nên ư?
 
"Tấm lòng nương nương thật quá nhân hậu. Thôi vậy, là nô tỳ lắm mồm, nô tỳ tự vả cái miệng này của mình."

 
Thấy Ngọc Bàn nói xong thì liền muốn động tay, Bùi Thanh Thù vội nói: Ngọc Bàn cô cô đừng như vậy, ta còn phải đa tạ cô cô, để cho ta biết mẫu phi đã làm nhiều thứ cho ta như vậy.
 
Thục phi ngây ngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn về phía Bùi Thanh Thù, qua một lúc lâu mới không thể tin được mà cất lời: Con. . . Con gọi bổn cung là gì?
 
Bùi Thanh Thù hơi cúi đầu, có chút ngượng ngùng lặp lại lần nữa: Mẫu phi.
 
Thục phi vô cùng mừng rỡ, vội vàng ôm Bùi Thanh Thù vào lòng.
 
Trên người nàng có mùi hương nhẹ nhàng dễ ngửi, Bùi Thanh Thù không hề chán ghét, cho nên an tâm mà nằm trong lòng Thục phi.
 
Lúc này Thục phi mừng đến rơi nước mắt, nước mắt tựa dòng suối nhỏ mà chảy xuống.
 
"Con ngoan, nghe con gọi ta là mẫu phi, bây giờ có chết ngay lập tức ta cũng cam lòng.
 
Nương nương nói gì vậy, trước mặt điện hạ, sao người lại nói lời này? Ngọc Bàn vội la lên: Người phải khỏe mạnh, không thể xảy ra việc gì, nếu không Nhị Công chúa và Thập nhị điện hạ phải làm sao bây giờ?
 
Đúng, ngươi nói đúng. Thục phi dùng khăn lau mặt, nặn ra một nụ cười, Thù nhi, mẫu phi có dọa con sợ không?
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu, giơ tay lên giúp Thục phi lau nước mắt. Cánh tay của hắn ngắn, chỉ tượng trưng mà lau hai cái, nhưng trái tim của Thục phi đã được hắn sưởi ấm.  
 
Ngọc Lan thân là cung nữ của Bùi Thanh Thù, nhanh chóng làm tròn bổn phận mà nói tốt giúp chủ nhân của nàng: Nương nương thật là may mắn, mọi người đều nói con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỉ, mặc dù điện hạ của chúng ta là một Hoàng tử, nhưng bàn về mức độ tri kỉ, thì không thua với Công chúa tí nào đâu.
 
Thục phi nghe xong tâm tình rất tốt, vội bảo Ngọc Bàn lấy ra một hộp báu nhỏ chứa vàng, nói là cho Bùi Thanh Thù phí đổi cách xưng hô. Không những thế, nàng còn thưởng tiền tiêu vặt hai tháng cho hạ nhân ở chính điện của Quỳnh Hoa cung, làm cho thuộc hạ của Bùi Thanh Thù được thơm lây, từ nay về sau càng thêm tận tâm tận lực mà hầu hạ vị chủ tử này.
 
Thục phi không thiếu tiền, cái nàng muốn chính là thái độ của Bùi Thanh Thù. Chỉ cần có thể khiến Bùi Thanh Thù thật sự thừa nhận người mẫu phi này, Thục phi có tốn bao nhiêu tiền bạc cũng cam tâm tình nguyện, cũng không cần nhắc đến việc tiếp tục giúp đỡ Hàn Hương điện nữa.
 
Bây giờ mới là buổi sáng, Thục phi vừa khóc xong, hiển nhiên là phải rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa.
 
Bùi Thanh Thù tạm thời tránh đi, và ôm hộp báu trở về cùng Ngọc Lan.
 
Ngọc Lan khôn khéo, sáng hôm nay đã tận sức giúp hắn không ít. Bùi Thanh Thù cũng không nhỏ mọn, trước khi Ngọc Lan cất đồ vào kho, tiện thể lấy ra hai thỏi vàng, đưa cho Ngọc Lan một thỏi. Ngọc Lan từ chối hồi lâu, chỉ nói không nên, Bùi Thanh Thù phải nghiêm mặt, nàng mới bằng lòng nhận lấy.
 
Hắn cố tình ra vẻ trẻ con mà nói: Chỉ lần này thôi, sau này ngươi muốn, ta sẽ không cho nữa đâu."
 
Ngọc Lan vội vã dập đầu tạ ơn: Đa ta điện hạ ban cho, chẳng qua hầu hạ điện hạ là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ nào dám đòi hỏi tiền thưởng thế này. . .Vả lại, ngân khố của điện hạ cũng không dư dả..."

 
Nói đến ngân khố trống rỗng của bản thân, Bùi Thanh Thù vẻ mặt lúng túng ho nhẹ một tiếng: Không phải chỉ là tiền thôi sao, sau này sẽ có. Tôn ma ma không sành sỏi về tiền bạc, sau này ta muốn ngân khố dồi dào sung túc lên, còn phải nhờ Ngọc Lan tỷ tỷ giúp ta chuẩn bị nha.
 
Ngọc Lan ngượng ngùng cười nói: "Nô tỳ nào có khả năng lớn như vậy, điện hạ đề cao nô tỳ quá rồi.
 
Được rồi được rồi, Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ mau đem mấy thứ này khóa lại đi, để ở bên ngoài ta sợ mất.
 
Ngọc Lan buồn cười nói: Điện hạ yên tâm, Quỳnh Hoa cung vẫn không có gan lớn mà chứa chấp kẻ trộm đâu.
 
Sau khi giục Ngọc Lan đi được một lúc, Bùi Thanh Thù xoay đầu lại, cầm một thỏi vàng khác, đi tới chỗ Ngọc Tụ, đưa cho nàng.
 
Ngọc Tụ thấy vậy, kinh hãi nói: Cái này... Nô tỳ làm sao dám nhận cái này. Nô tỳ được Thục phi thưởng tiền, đã rất cảm kích, đâu nào dám đòi hỏi tiền thưởng từ điện hạ.
 
Vừa rồi nàng thấy Bùi Thanh Thù lấy ra hai thỏi vàng, còn tưởng rằng một thỏi cho Ngọc Lan, một thỏi cho Tôn ma ma, thế nào cũng không nghĩ tới rằng Bùi Thanh Thù lại đưa cho mình.
 
Bùi Thanh Thù cười híp mắt nói: Tỷ và Ngọc Lan đều là cung nữ bên cạnh ta, làm sao có thể chỉ cho một người chứ, lấy đi.
 
Ngọc Tụ lại kiên quyết không chịu lấy: Nô tỳ lo sợ, tuy rằng nô tỳ là nhất đẳng cung nữ, thế nhưng nô tỳ. . . Nô tỳ làm việc không nhiều bằng Ngọc Lan, không xứng đáng với phần thưởng của điện hạ.
 
Ngọc Tụ nói là sự thật, so sánh hoàn toàn với Ngọc Lan, mặc dù đối với chuyện hầu hạ điện hạ Ngọc Tụ có làm tròn bổn phận, nhưng cũng chẳng nhiệt tình, mỗi ngày chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình thì coi như xong, trước giờ chưa từng làm gì vượt quá tâm tư cho Bùi Thanh Thù.
 
Nhận tiền thưởng giống người khác, Ngọc Tụ không thấy hổ thẹn. Nhưng nàng và Ngọc Lan phải như nhau, nhận phần thưởng quá mức từ Bùi Thanh Thù, Ngọc Tụ cảm thấy trên mặt nóng bừng, xấu hổ không chịu nổi.
 
Bùi Thanh Thù nhàn nhạt hỏi: Tỷ không chịu lấy, khinh thường ta sao?
 
"Nô tỳ không dám! Nô tỳ chỉ là không còn mặt mũi đâu mà nhận phần thưởng này của điện hạ. . . Nhưng mà điện hạ có lòng tốt đối đãi nô tỳ, nô tỳ thật sự rất cảm động. Xin điện hạ yên tâm, sau này nô tỳ nhất định sẽ sửa đổi, hầu hạ điện hạ thật tốt.
 
Nàng kiên trì không chịu nhận, Bùi Thanh Thù cũng không ép buộc. Thấy thái độ chân thành của Ngọc Tụ, Bùi Thanh Thù liền đỡ nàng yếu ớt dậy: Ngọc Tụ tỷ tỷ có lòng này là tốt rồi.
 
Thực ra Ngọc Tụ không xấu, vì so với sự nhiệt huyết của của Ngọc Lan nên mới có vẻ hời hợt một chút. Bùi Thanh Thù lúc rảnh rỗi đều nghe ngóng qua, cha mẹ của Ngọc Lan là người làm của Phó gia, Ngọc Lan sinh ra đã là đầy tớ, cho nên mới thành thạo việc hầu hạ người khác như vậy. Mặc dù trước khi tiến cung Ngọc Tụ không phải là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng nhà nàng mở cửa hiệu tơ lụa, cũng là con gái của một gia đình tốt, từ nhỏ chưa từng hầu hạ ai. Nàng hiểu biết chữ nghĩa, thẩm mỹ lại rất cao, Bùi Thanh Thù không muốn ra vẻ không cần nhân tài, lúc này mới muốn thổ lộ tâm tình với Ngọc Tụ, để nàng thật sự sẵn lòng vì mình.
 
Bây giờ xem ra, mục tiêu nhỏ này cơ bản đã đạt được rồi.
 
Còn thỏi vàng, cuối cùng Bùi Thanh Thù vẫn cho Tôn ma ma.
 
Tôn ma ma vốn là không chịu nhận: Điện hạ bây giờ không uống sữa của nô tỳ nữa, nô tỳ và cung nhân bình thường chẳng có gì khác biệt, hằng tháng lại bỗng dưng có nhiều tiền tiêu vặt hơn bọn họ, ban đầu nô tỳ áy náy trong lòng, sao có thể còn muốn tiền của điện hạ. . ."

 
Năm đó nếu ma ma không bằng lòng đến Hàn Hương điện, có thể ta đã sớm chết đói. Nói đúng hơn, ma ma có ơn cứu mạng đối với ta.
 
Tôn ma ma thấy hắn hiểu chuyện như vậy, chỉ cảm thấy những năm qua mình khổ cực hoàn toàn không uổng phí. Thực sự đồng ý với câu nói kia của Thục phi, dù cho bây giờ có chết, bọn họ cũng thấy đáng.
 
Đây đều là bổn phận của nô tỳ, điện hạ nói chuyện này để làm gì. . . Người khen thưởng Ngọc Lan cô nương, đó là chuyện bình thường, nhưng chúng nô tỳ không giống nhau. Nếu nói ra lời bất kính, ở trong lòng nô tỳ, đã sớm xem điện hạ là con trai ruột của mình. . . Điện hạ thực sự không cần đối xử khách khí với nô tỳ như vậy.
 
"Ta không phải là khách khí với ma ma, mà là có việc muốn ma ma đi làm.
 
Tôn ma ma sửng sốt: Có việc?" Bà khó hiểu nhìn Bùi Thanh Thù: Thục phi nương nương không phải đã nói, ngài ấy đã để người khác chăm nom Hàn Hương điện rồi sao? Sao điện hạ còn phải tốn tiền sắm sửa?
 
Bùi Thanh Thù lắc đầu: Làm phiền ma ma đem thỏi vàng này về nhà.
 
"Về nhà? Ý của điện hạ là nhà của ta?"
 
Bùi Thanh Thù vuốt cằm nói: Ma ma đã nhiều năm chưa về nhà đúng không? Không bằng ta cho ma ma nghỉ hai ngày, về nhà một chút. Ta nhớ ma ma cũng sinh con trai, lớn hơn ta mấy tháng có phải không?
 
Vừa nhắc đến đứa con trai nhiều năm chưa gặp, nước mắt Tôn ma ma liền rơi xuống: Phiền điện hạ lo lắng rồi, con trai của ta tên là Hổ nhi, sinh vào mùa hạ, tháng trước vừa được năm tuổi.
 
Đây này, lúc này ma ma về nhà, phiền người giúp ta hỏi một chút, Hổ ca ca có nguyện ý tiến cung không, làm thư đồng cho ta.
 
Sau khi Hoàng tử học ở Hoa điện một thời gian, sẽ chọn ít nhất hai bé trai cùng tuổi làm thư đồng.
 
Thông thường, Hoàng tử chọn thư đồng đều là người có quan hệ thân thích với mình, nhất là bé trai bên nhà ngoại.
 
Nhà mẹ của Lệ Phi đã lâu không còn liên lạc gì, cũng không tiện liên hệ. Đến lúc đó Thục phi sẽ sắp xếp người cho hắn, chỉ có điều, người của Phó gia có thái độ ra sao đối với đứa con nuôi như hắn vẫn khó mà nói trước được. Bùi Thanh Thù đã sớm nghĩ tới, không bằng tiếp nhận con trai của Tôn ma ma, như vậy sẽ yên tâm hơn khi ở chung, còn có thể để cho mẹ con Tôn ma ma đoàn tụ, coi như là biện pháp vẹn cả đôi đường.
 
Tôn ma ma sau khi nghe thấy vậy, quả nhiên hết sức vui mừng, không còn lý do gì để từ chối nữa. Ngày thứ hai bà liền xin phép, xuất cung về nhà.