Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 2-3




Đoạn Tử Di dựa người ở trên ghế La Hán, lười biếng ngạo nghễ liếc nhìn Trịnh Mẫn Chi.

Vì không muốn đem vết thương ở chân của mình “Làm hỏng”, hắn đã tạm thời không tìm phiền phức cho đối phương

Có lẽ là tâm tình thay đổi, khiến cho lực chú ý cũng thay đổi theo, hắn bắt đầu nhận thấy được một chút chuyện trước kia không nhận ra được, ví dụ như: Trịnh Mẫn Chi này.

Bởi vì nhìn hắn không vừa mắt, trước kia hắn (ĐTD) lại chỉ lo tìm phiền phức cho đối phương, chưa từng nhìn kĩ hắn (TMC), chỉ biết Trịnh Mẫn Chi thanh tú như nữ nhân.

Hôm nay nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện ——

Hắn đâu chỉ thanh tú giống như nữ nhân? Hắn quả thật so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn!

Bởi vì từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, Trịnh Mẫn Chi buông tầm mắt xuống thì lông mi như lông vũ vừa dài vừa dày ; một cái mũi thon gọn xinh đẹp, khiến cho hắn càng thêm có tư vị của nữ nhân; mà cánh môi phấn nộn vừa phải, giống như thoa son, tươi đẹp ướt át, làm cho Đoạn Tử Di nhìn thấy hô hấp dồn dập.

Một đại nam nhân, lại có đôi môi hồng như vậy, khó trách thoạt nhìn giống như nữ nhân.

Còn có da tay của hắn —— đừng nói hắn chưa từng thấy qua người nam nhân nào, có làn da trắng noãn không tỳ vết như tuyết, cho dù là nữ nhân, cũng khó có người có được

Chậc chậc, điều kiện như vậy, nếu như là nữ nhân, nhất định là một đại mỹ nhân làm cho người ta ái mộ, nhưng lại cố tình lại là thân nam nhi, đây chính là trời cao cố ý trêu đùa?

“Vi thần thất lễ.” Trịnh Mẫn Chi hơi đứng dậy, đổi lại góc độ, kiểm tra vết thương trong xương sườn của Đoạn Tử Di chỗ.

Bởi vì là xương sườn trong bắp đùi, hắn phải càng thêm gần đối phương.

Mà khi Trịnh Mẫn Chi tới gần, Đoạn Tử Di đã ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn kéo tới.

Mùi thơm này khác với nữ nhân bình thường, mùi son phấn bôi loạn lên người, giống như là hỗn hợp thảo dược cùng mùi hoa, cực kỳ đặc biệt, nhưng rất là dễ chịu, khiến cho hắn nhớ tới sau giữa trưa ở thảo nguyên nở nhiều loại hoa rất tươi tốt.

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, tham lam hít vào nhiều hơn.

Lúc này, Trịnh Mẫn Chi cúi đầu nhìn thanh nẹp cố định có lỏng ra hay không, lơ đãng lộ ra phía trên một đoạn da thịt trắng nõn như tuyết.

Cái cổ thon dài xinh đẹp trắng nõn kia, lại khiến Đoạn Tử Di có loại kích động, nghĩ lấy hết quần áo của đối phương, nhìn một chút thân thể phía dưới, có phải hay không cũng trắng nõn như tuyết không tỳ vết như vậy......

Đoạn Tử Di không chớp mắt nhìn chằm chằm, cho đến khi muốn nuốt nước bọt, lại cảm thấy khó khăn thì mới phát hiện ra mình nhìn quá mức chuyên chú, thậm chí quên cả hô hấp

Cả người hắn cứng ngắc, nhạy bén nhận ra, trong cơ thể của mình dấy lên một luồng hỏa khí không rõ.

Đó đương nhiên là không phải nóng nảy, cũng không phải là tức giận, mà là phát ra từ sâu trong linh hồn, tự nhiên khao khát.

Hắn cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì trong quá khứ ngọn lửa này, chỉ có đang nhìn thấy mỹ nữ cực kỳ mê người thì mới có thể sinh ra, mà Trịnh Mẫn Chi căn bản không phải nữ nhân!

Chẳng lẽ hắn là bị bệnh ở trên giường lâu, không thể đi được, cho tới bụng đói ăn quàng, ngay cả một đại nam nhi cũng tính toán nuốt luôn vào bụng?!

Ý tưởng này làm hắn giật mình, để cho hắn nghĩ muốn lập tức tìm nữ nhân tới tắt lửa.

Chỉ tiếc, chân của hắn có thương tích, trong thời gian ngắn chỉ có thể”Nghĩ đến”, không thể”Đi được”......

Đoạn Tử Di vội vàng quay đầu ra, bưng lên ly trà ở trên bàn thấp, một ngụm uống vào; bởi vì chưa đã ghiền, hắn dứt khoát nâng chung trà lên, trực tiếp há to miệng đổ vào.

Một mặt dùng để dập tắt ngọn lửa, mặt khác là để cho mình dời đi lực chú ý, đừng chịu ảnh hưởng quá bởi Trịnh Mẫn Chi.

Trịnh Mẫn Chi có chút kỳ quái, nhìn Đoạn Tử Di ừng ực uống trà.

Theo hắn biết, vị Tam hoàng tử này uống, cũng không phải là loại trà bình thường, mà là trà thượng hạng Quân Sơn Ngân.

Trà ngon cần phải uống từng ngụm nhỏ, tinh tế phẩm trà, như thế nào lại giống như trâu đang đói khát, miệng to nuốt ừng ực?

Hắn (TMC) nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lát, bắt đầu phỏng đoán nguyên nhân làm cho hắn (ĐTD) như thế này.”Tam điện hạ, có phải ngài cảm thấy choáng váng đầu óc, miệng đắng lưỡi khô hay không?”

“Cố một chút.” Uống hết ấm trà, Đoạn Tử Di để trà xuống, hơi phiền não trực tiếp lấy ống tay áo, lau đi khóe miệng dính nước trà.

“Có thể là Tam điện hạ nằm tại giường lâu, thiếu hụt hoạt động, cho nên dễ nóng tính.” Mặc dù theo bề ngoài của hắn, tình trạng của hắn coi như tốt, nhưng cũng không có nghĩa trong cơ thể không có hỏa khí.

“Thật có lỗi, xin Tam điện hạ đưa lưỡi ra, để cho vi thần kiểm tra một chút.” Trịnh Mẫn Chi đưa ra yêu cầu

Đoạn Tử Di cảm thấy phiền, nhưng là không có cùng hắn cãi cọ, liền ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, để cho hắn nhìn thoải mái.

“Ừm, cũng không có hiện tượng đỏ lên.” Trịnh Mẫn Chi lại đưa ra một yêu cầu khác.”Lại làm phiền Tam điện hạ, để cho vi thần nhìn xem mắt của ngài.”

Đoạn Tử Di cũng không còn phản đối, tùy hắn kiểm tra.

Trịnh Mẫn Chi đi lên trước nghiêng người sát lại, lấy ngón cái cùng ngón trỏ, nhẹ nhàng vạch mí mắt của Đoạn Tử Di ra, nghĩ nhìn tròng trắng mắt của hắn có hay không đỏ lên.

Trịnh Mẫn Chi thể chất lạnh, hơi lạnh trên da tay đụng chạm đến mí mắt của Đoạn Tử Di, lại mang đến một cỗ cảm giác tê dại.

Đoạn Tử Di phản ứng rất lớn, theo bản năng giơ tay ra, bắt được tay của Trịnh Mẫn Chi.

“Tam điện hạ?” Trịnh Mẫn Chi bởi vì hắn kịch liệt phản ứng hơi sửng sốt một chút, cho là mình vô ý làm đau hắn.”Là ta làm đau ngài sao? Thật xin lỗi.”

Đoạn Tử Di không nói gì, nhưng là không có buông tay Trịnh Mẫn Chi ra, chỉ cầm lấy tay hắn, lấy một vẻ mặt mê hoặc lại khó hiểu, nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt kia, nóng rực, chuyên chú lại mãnh liệt, vốn là Trịnh Mẫn Chi vẻ mặt lạnh nhạt, tai cũng dần dần ửng hồng, không được tự nhiên.

Hắn (ĐTD) nắm tay mình như vậy làm cái gì? Hắn (ĐTD) đừng quên, hắn (TMC) nhưng là một đại nam nhân!

Hai người bọn họ, một người nhìn lên, một người cúi xuống, nhìn nhau ở khoảng cách quá gần, khiến cho quanh mình mơ hồ toát ra một cỗ không khí mập mờ.

“Tam điện hạ, xin buông tay của vi thần ra.” Trịnh Mẫn Chi xoay cổ tay, thử tránh thoát, nhưng Đoạn Tử Di thường luyện tập giương cung có bắp thịt không nhỏ, hắn nhưng lại không có biện pháp tránh ra.

Trịnh Mẫn Chi cũng không biết, mình là một người nhạy cảm, nhưng mà lúc này tay của Đoạn Tử Di nóng giống như lửa, giống như muốn làm phỏng da thịt của hắn.

Hắn cảm giác gò má của mình càng lúc càng nóng, càng lúc càng đỏ mặt.”Van ngài buông tay của vi thần ra! Ngài nắm như vậy, vi thần không cách nào tiếp tục chẩn bệnh cho ngài.”

Cuối cùng, hắn không thể không cúi người, mềm mỏng hi vọng, chỉ cầu Đoạn Tử Di nhanh buông tay mình ra

Đoạn Tử Di lại cúi người nhìn hắn một cái, lúc này mới buông ra từng ngón tay của mình đang kiềm chế tay hắn, buông tay hắn ra hắn.

Đã đạt được tự do, Trịnh Mẫn Chi lập tức chạy trốn tới góc xa nhất, mặt lộ vẻ cảnh giác nhìn Đoạn Tử Di.

Hắn đến bây giờ vẫn không hiểu, tại sao Đoạn Tử Di vừa rồi lại bắt lấy tay hắn như vậy.

Mà lúc này, Đoạn Tử Di đã khôi phục bình thường, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, vẻ mặt còn cợt nhã mà nói: “Sợ hả? Ai dạy cho ngươi mấy ngày gần đây làm phiền ta, bây giờ để cho ta cũng dọa ngươi một chút, lúc này mới công bằng.”

Thì ra là, hắn (ĐTD) vừa rồi dối xử với hắn (TMC) như vậy, là cố ý muốn chỉnh hắn(TMC)!

Trịnh Mẫn Chi tức khắc nổi giận

“Ta nghĩ thương thế của Tam điện hạ cũng không có bất kỳ thay đổi nào, xin thứ cho vi thần xin được cáo lui trước!” Nói xong, không đợi Đoạn Tử Di trả lời, thậm chí ngay lễ nghi cũng không làm, Trịnh Mẫn Chi nghiêng đầu liền đi.

Nghe được cửa phòng bị đóng phịch, Đoạn Tử Di mới thu hồi vẻ mặt cười tà vốn là đọng ở trên mặt,, trong mắt từ từ ngưng tụ lo lắng.

Đáng chết!

Hắn lại giống như đối với ngự y khô khan, có cảm giác khác thường......

Hắn vuốt tim đang đập nhanh chóng, tức giận nghiến răng.

Đừng có nói đùa!

Hắn yêu là nữ nhân!

Từ lúc mười lăm tuổi đến bây giờ, hắn biết, mình yêu tuyệt đối là nữ nhân.

Hắn biết rõ thân thể của nữ nhân ngọt ngào mềm mại, có thể mang cho hắn nào vui thích như thế, cho nên căn bản chưa bao giờ nghĩ tới, cảnh tượng mình và một người đàn ông, ôm lăn lên giường.

Cho tới bây giờ, chỉ là tưởng tượng, liền để cho hắn có cảm giác mơ hồ muốn nôn mửa.

Nhưng vì sao, Trịnh Mẫn Chi đến gần hắn thì sẽ làm hắn không khỏi sinh ra cái loại rung động đó?

Đoạn Tử Di trầm mặt suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, hắn được một kết luận.

Tích tụ lâu ngày thành họa.

Nhất định là bởi vì bị thương, một thời gian không thể phát tiết tốt, lửa dục ứ đọng quá lâu, mới có thể sinh ra phản ứng kỳ quái với đối tượng không bình thường.

Chỉ cần lửa nóng chậm rãi tiêu tán, tiêu trừ dục hỏa tích tụ, thì tất cả sẽ khôi phục bình thường.

Lấy được kết luận, Đoạn Tử Di lập tức gọi tỳ nữ Viễn Hương được sủng tới phục vụ.

Mặc dù bị thương, hành động khó tránh khỏi bị cản trở, nhưng cho dù không cần động đến chân, cũng có rất nhiều phương pháp tiêu tan dục hỏa.

Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng, mong đợi sau khi phát tiết, liền có thể thoát khỏi cảm giác quái dị không giải thích được này

***

Đáng ghét!

Trịnh Mẫn Chi trở lại phòng trọ của chính mình, nghiêm mặt mở cửa, đi vào xong, lại trở tay đóng sầm cửa.

Xấu xa!

Chuyên lấy chuyện trêu chọc người khác làm thú vui!

Hắn kéo băng ghế ra ngồi, dùng sức ngồi xuống, rót chén nước, bực bội ngửa đầu ra uống.

Bịch một tiếng đem cái ly để lại trên bàn, hắn mới giật mình, thế nhưng mình đang tức giận.

Hắn từ trước đến giờ là vui giận không lộ ra, vì không muốn để cho người ta nhìn thấu nội tâm của hắn, nhiều năm qua, hắn vẫn là như vậy.

Không ngờ mình trải qua thời gian dài bồi dưỡng được bản lãnh, lại bởi vì một vẻ mặt cợt nhã, liền dễ dàng phá hỏng.

Chỉ là “Người” này cũng không phải là người bình thường, mà là một vị hoàng tử; cho dù hắn (TMC) đối với hắn (ĐTD) có tức giận đầy bụng, cũng không thể làm gì.

Nhớ tới ánh mắt tà mị của Đoạn Tử Di, lười biếng tươi cười, Trịnh Mẫn Chi cũng cảm giác gò má của mình lại nóng lên, lại nhịn không được rót một ly trà nữa uống.

Hắn lần đầu tiên gặp phải người như vậy, để cho lòng hắn có chút rối loạn.

Hắn từ lúc học biết chữ, liền bắt đầu học sách thuốc, khi lên đến bảy tuổi hắn ở trong y quán của cha giúp thực tập một tay, mười hai tuổi thì giúp hốt thuốc một tay, mười sáu tuổi đã là đại phu nổi tiếng, mười bảy tuổi liền được điều động vào cung, trở thành ngự y.

Ba năm qua, hắn không thể không gặp qua bệnh nhân khó dây dưa, trong cung, trong triều đình các đại thần, hoàng tộc, hắn cũng chẩn bệnh qua không ít.

Mọi người ít nhiều gì cũng có chút tật xấu cổ quái của mình, nhưng hắn thật đúng là không có gặp qua người giống như Đoạn Tử Di, tật xấu cổ quái rất nhiều, khiêu chiến định lực nhẫn nại không tức giận của hắn.

Đối phương luôn giống như cố ý trêu chọc hắn, tựa như chọc giận hắn, mà hắn cũng quả thật bị đối phương khơi dậy tức giận; nhưng lại tương đương với trúng mưu kế của người nọ, khiến Tam hoàng tử cực kỳ vừa lòng đẹp ý.

Trịnh Mẫn Chi cong môi, căm giận mà nghĩ.

Thiệt là! Hắn thế nào dễ dàng chịu ảnh hưởng của người kia như vậy chứ? Hắn không khỏi trách cứ bản thân.

Hắn thừa nhận, Đoạn Tử Di ngày thường rất đẹp, nhưng tuấn nam mỹ nhân hắn nhìn thấy rất nhiều, coi như đối phương ngực trần, hắn cũng có thể thản nhiên mà chống đỡ.

Nhưng cố tình Tam hoàng tử, chỉ cần cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia bình tĩnh nhìn hắn, hắn sẽ đỏ mặt tới mang tai.

Loại chuyện như vậy tuyệt không thể xảy ra nữa! Hắn nhác nhở chính mình.

Hắn là ngự y, là thầy thuốc chữa trị cho bệnh nhân, phải có y thuật tuyệt vời, cùng cực kỳ tỉnh táo.

Trên phương diện y thuật khám và chẩn bệnh, hắn rất có tự tin; ở quá khứ, đối với độ tỉnh táo cao của mình, hắn cũng vẫn lấy làm tự hào, chỉ là vào lúc này, toàn bộ một da mặt dày của hoàng tử làm cho hắn hầu như không còn tỉnh táo.

Người ta nổi điên, nhưng hắn không thể tùy theo tam trạng, phải thử tìm tỉnh táo trong dĩ vãng về mới được.

Hít sâu mấy hơi, Trịnh Mẫn Chi cảm giác tâm tình dần dần bình tĩnh lại.

Đúng, chính là như vậy!

Hắn tin tưởng cõi đời này không có chuyện mà mình không thể ứng phó, chỉ cần chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn cũng sẽ không thua!

Trịnh Mẫn Chi híp mắt, nâng lên khóe môi đỏ thắm, lộ ra một nụ cười hài lòng.

Hắn bình thường không thường cười, cho nên lúc này nếu có người khác ở đây, có lẽ sẽ cảm thấy nụ cười này, khiến người ta cảm thấy ——

Thật đáng yêu.