Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 30




Buổi lễ tổng kết diễn ra vào lúc tám giờ sáng. Nhưng từ sáu giờ mọi người trong hội học sinh đã có mặt và tất bật chuẩn bị cho buổi lễ. Bàn ghế được xếp gọn gàng,hoa và đồ trang trí được treo lên theo như thiết kế đã vạch ra trong những cuộc họp trước đó. Mọi người ai cũng bận rộn với công việc đã được phân công,tôi và Gil cũng vậy.

Lúc này tôi và Gil đang tập duyệt lần cuối với kịch bản dẫn chương trình, bởi vì là lễ tổng kết và phải chia tay một khóa học sinh nên có rất nhiều các tiết mục trong buổi lễ. Chúng tôi đã thảo luận và sắp xếp các tiết mục theo các vị trí khác nhau để không bị rối khi buổi lễ bắt đầu.

Phần mở đầu buổi lễ tất nhiên là thấy Hiệu trưởng lên đọc bài phát biểu đánh giá về thành tích học tập cùng các hoạt động ngoại khóa của trường trong năm học vừa qua. Phần tiếp theo sẽ là lễ trao tặng giấy khen cho những học sinh xuất sắc nhất của các khối. Tiếp theo đó là những tiết mục biểu diễn văn nghệ và cuối cùng là phần phát biểu của học sinh xuất sắc nhất năm ba,đại diện cho các học sinh của khối cám ơn sự dạy dỗ kèm cặp của thầy cô và nhà trường.

Chị Khánh Trang rất hài lòng với sự sắp xếp của tôi và Gil nên giao toàn bộ cho chúng tôi quyết định. Và chúng tôi đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình,buổi tổng kết thành công tốt đẹp.

Sau buổi lễ tổng kết các tiền bối năm ba sẽ được đi du lịch. Còn năm nhất và năm hai thì thu dọn hành trang để nghỉ hè. Lúc ra khỏi căn phòng quen thuộc đã sống một năm qua tôi có chút lưu luyến,dù kỳ nghỉ hè cũng chỉ kéo dài hơn hai tháng.

Ba cô bạn cùng phòng thì vô cùng vui vẻ mà ra về. Chúng tôi còn hẹn nhau sẽ tụ họp bởi vì nhà chúng tôi đều không cách xa nhau lắm. Bởi vì phải ghé thư viện trả lại những cuốn sách đã mượn trước khi về nên tôi là người dời khỏi phòng muộn nhất, khi tôi đang lôi kéo chiếc vali to đùng của mình ra cổng thì có một bàn tay khác đã giúp tôi kéo nó đi.

Tôi nhìn theo cái người kéo chiếc va li của mình một cách nhẹ nhàng kia mà âm thầm bội phục,người cao thật tốt,chân tay dài kéo vali không bị vấp vào chân như tôi. Khỏe cũng thật tốt,kéo vali đi vèo vèo mà không phải chật vật từng bước như tôi.

Lúc này không phải đánh vật với chiếc vali nữa nên tôi thật thong thả chạy tới đi bên cạnh người ấy,sau đó hỏi.

– Giờ cậu cũng mới về à. Hành lý của cậu chỉ chừng này thôi à.

– Ừ. Cả trên lưng nữa nè.

Người ấy mỉm cười chỉ vào chiếc balo nhỏ xíu trên lưng mình. Tôi có chút không tin bởi vì chừng ấy vẫn là quá ít. Thấy vậy Gil liền nói.

– Một số đồ không cần thiết thì để lại phòng rồi. Hơn nữa tôi cũng đâu như mấy người các cậu đi đâu là mang hết tất cả mọi thứ theo. Tới thú bông cũng nhét vào vali nữa.

Tôi có chút ngạc nhiên khi Gil biết mình có mang theo cả thú bông,Gil chưa xem qua vali của tôi và cũng chưa hề ghé phòng tôi lần nào. Có lẽ đọc được suy nghĩ của tôi nên Gil mỉm cười rồi nói.

– Không phải ngạc nhiên vậy đâu. Con gái các cậu ai chả vậy.

Tôi lườm Gil một cái định phản bác ” thế cậu nghĩ cậu không phải con gái à”. Thế nhưng chưa kịp nói thì đã bị tiếng gọi của ba tôi cắt ngang. Thì ra chúng tôi đã ra tới cổng rồi.

– Sao ra muộn vậy con gái.

Tôi nghe ba hỏi vậy thì mỉm cười đáp.

– Con tới thư viện trả mấy cuốn sách hôm mượn để học ôn. Ba chờ con lâu chưa.

Ba cười hiền nói.

– Cũng không lâu lắm.

Sau đó ba nhìn sang Gil vẫn đang giữ vali cho tôi. Tôi vội lên tiếng.

– Đây là bạn học của con cũng là bạn cùng dẫn chương trình phát thanh trong trường cùng con đó ba.

Gil nghe tôi giới thiệu thì cũng vội lên tiếng.

– Cháu chào bác. Cháu là Gil,là Thanh Trúc. Cháu là bạn học của Thùy Chi.

Ba tôi mỉm cười đáp lại Gil.

– Chào cháu. Bác hi vọng cháu sẽ giúp đỡ Thùy Chi nhiều hơn,con bé vẫn còn hậu đậu lắm.

Tôi có chút bất mãn muốn kháng nghị thì Gil đã lên tiếng trước.

– Cháu sẽ cố gắng thưa bác. Thùy Chi bây giờ cũng trưởng thành và khéo léo hơn nhiều rồi.

Tôi đen mặt lườm Gil,cậu ta là đang khen hay chê tôi vậy. Trước giờ cậu ta cũng giúp tôi được bao nhiêu đâu mà nói như giúp nhiều lắm ấy. Mà tôi cũng phải thừa nhận là cậu ta giúp tôi rất nhiều,nhưng tất nhiên không thể nói ra để cậu ta lại đắc ý lên mặt.

Sau khi xếp xong hành lý vào xe tôi quay sang nói với Gil.

– Tạm biệt cậu nha. Chúc cậu nghỉ hè vui vẻ.

– Ừ,cậu cũng vậy nhé.

– Hẹn gặp lại vào năm học mới.

– Ừ,hẹn gặp lại.

Gil vẫn đứng ở cổng trường còn tôi và ba thì dần đi xa. Lúc Gil đã không còn thân ảnh nữa ba tôi mới lên tiếng.

– Người bạn vừa rồi của con nhìn có chút giống một cậu con trai. Lúc nãy ba chút nữa thì nhầm.

Tôi cười gượng đáp lại ba.

– Cậu ấy thích chơi thể thao nhất là bóng chuyền và bóng rổ nên tính cách hơi giống con trai một chút. Nhưng nhìn kỹ thì rất đẹp gái mà ba.

Ba tôi cười hiền lại nói.

– Thì ba cũng nói giống chứ có nói bạn ấy là con trai đâu. Mà nếu là con trai thật ba lại mừng hơn ấy chứ,rất thích hợp làm con rể của ba. Lúc nãy ba còn tưởng con gái có bạn trai mà giấu.

Tôi xấu hổ liền nói.

– Ba kỳ ghê. Con còn nhỏ mà,còn lâu mới yêu đương.

Ba bật cười trêu tôi.

– Con gái ba cũng sắp 17 tuổi rồi. Ngày xưa tuổi con giờ là lấy chồng được rồi ấy chứ.

Tôi giả bộ giận hờn với ba nên ba liền vội dỗ giành.

– Được rồi đừng giận ba,ba chỉ trêu con gái ba chút thôi mà. Con gái ba xinh đẹp vậy ba còn không muốn gả sớm đâu.

Tôi hơi xụ mặt vẫn cố tỏ ra mình vẫn đang giận. Kỳ thật trong lòng tôi lại đang suy nghĩ tới điều ba vừa nói.. Nếu như Gil là người yêu của tôi thì sao nhỉ,liệu ba có vui vẻ chấp nhận như đã nói hay không. Lúc này tôi bỗng nhiên có chút sợ hãi,sợ phải đối diện với chọn lựa. Sợ ba mẹ phản đối,và càng sợ hơn nữa là sẽ phải dời xa Gil. Hình như cậu ấy đã trở thành một phần không hề nhỏ trong cuộc sống của tôi mất rồi.

Nghĩ đến thời gian nghỉ hè sắp tới sẽ không được gặp Gil,không được nghe giọng nói của cậu ấy tôi bỗng thấy kỳ nghỉ hè này thật dài quá. Chưa nghỉ hè mà tôi lại mong năm học mới mau tới rồi. Nếu như Linh Lan , Tường Vi , Minh Nguyệt hay bất cứ một cô cậu học trò nào trên thế giới này mà biết được suy nghĩ của tôi hiện tại có lẽ họ sẽ tức giận vô cùng mà mắng tôi không tiếc lời. Quả nhiên người ta nói con người khi yêu thì hay dại khờ là vì thế.

…..

Kỳ nghĩ của tieuacma hết rồi các daiacma à. Xa nhà buồn quá. Nhớ nhà kinh khủng. Nhớ bố mẹ và cả thằng cháu với mấy em cún nữa.

Huhuhu….