Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 13




Sau khi ta cho Như Ý dùng viên thuốc thứ sáu, vệt hồng sau gáy nó biến mất, từ nay độc trong người nó được giải hoàn toàn. Thế nhưng dường như nó vẫn không nhớ được gì, đoạn kí ức đã mất không thể trở lại. Chỉ có trí lực và năng lực học tập của nó được khôi phục.

Thói quen bám dính ta vẫn không đổi chút nào.

Những lúc Triệu Viễn muốn dạy nó đọc sách thì ta phải có mặt ở đó, cũng may bởi ta mỗi ngày đều phải rèn luyện, khả năng tập trung rất cao nên không chịu ảnh hưởng gì. Như Ý cực kì thông minh nhưng cũng rất xấu tính, không muốn học hay không muốn làm gì liền mè nheo với ta. Chiêu thường thấy là nhệch miệng, nước mắt lưng tròng nhìn ta, lúc này ta đành bó tay. Ta nghĩ sau này có con rồi ta nhất định sẽ là người cha cưng chiều con, bởi vì không thể cứng rắn nổi với nó.

Vì vậy thường có một màn dưới đây:

Nếu chúng ta đều đang đọc sách, nó sẽ lơ Triệu Viễn, lúc lắc trước mặt ta như con cún nhỏ, dùng đôi mắt long lanh long lanh nhìn ta, cho đến khi ta đen mặt, phải ngẩng đẩu khỏi sách nhìn nó. Chiêu làm bộ không biết hoàn toàn vô dụng với nó, bởi vì nó sẽ cứ nhìn chằm chằm ta, ta cũng chỉ kiên trì lâu nhất là nửa canh giờ. Có điều bản thân ta cũng chịu không nổi, không muốn nó cứ thế ngồi ngốc người lâu hơn.

Nếu ta ngẩng đầu khỏi sách mà bảo nó tiếp tục viết chữ đọc sách, nó sẽ dùng tiếp chiêu thứ hai, đôi mắt đang sáng long lanh thoáng chốc liền ngần ngận nước. Trên cơ bản tới giai đoạn này là ta đầu hàng rồi, cho nên chưa biết giai đoạn thứ ba thế nào. Đầu hàng rồi, sẽ ôm nó vào lòng, sau đó nó ỷ trong lòng ta nghe Triệu Viễn giảng bài, đọc sách viết chữ. Ta một tay ôm giữ nó, một tay cầm sách xem, đây là tuyệt kĩ ta mới luyện được.

Có lẽ do Như Ý khá là đáng yêu cho nên Triệu Viễn rất khoan dung với nó. Hiện tượng này cũng giống như đối với ta, lúc đầu là buông lỏng vô hạn độ, cho tới lúc phát hiện ta còn có tài năng có thể đào tạo liền liều mạng khiêu chiến năng lực học tập của ta.

Lúc ta luyện võ, Như Ý chỉ đứng bên nhìn ta, dùng ánh mắt cún nhỏ mà nhìn ta. Ta vốn định để Thiết Y và ám vệ Thanh Vân dạy võ cho nó, chí ít là đặt nền móng. Thế nhưng nó ghét học võ vô cùng, thế nào cũng không chịu học, ta đành thôi. Tất cả đều tại nó cứ nhằm lúc ta luyện võ lại dùng đôi mắt phát sáng long lanh nhìn ta làm lúc đầu ta còn tưởng nó thích học võ ấy chứ. Sau ta phát hiện nó chỉ là thích nhìn ta, bất luận lúc ấy ta làm gì.

Sau khi giải độc, khả năng phát triển trí lực của Như Ý khôi phục nhưng năng lực làm nũng ăn vạ còn tăng mạnh hơn. Cũng may nó luôn nghe lời ta, bằng không sẽ không ai quản được nó đâu. Mấy tháng sau đó, tuy khó thấy được nó có thành thục hơn bao nhiêu nhưng đọc sách viết chữ so với trẻ em bình thường vẫn nhanh hơn.

Rời nhà chưa tới một năm, chúng ta lại phụng chỉ về kinh. Gặp phụ hoàng rồi, ta liền mang Như Ý về cung, quả nhiên ca ca đã ở đó đợi ta. Thêm một tuổi mà ca ca cao lớn hơn thật nhiều, vừa thấy mặt liền nhấc ta lên, ước lượng một chút, nói, “Quả nhiên nặng thêm.”

Anh trai à, ngươi nghiêm túc không đấy? Phụ trọng của ta tăng, ngươi cứ thế suy ra ta nặng thêm sao? Ta dài ra không ít, vốn cho rằng lần này chiều cao sẽ không còn kém ca ca bao nhiêu, ai ngờ ca ca lại cao lên như vậy, chênh lệch vẫn là chênh lệch. Ta so sánh với ca ca, lộ vẻ không hài lòng, ca ca cười ha ha, âu yếm kéo ta vào ngực.

Như Ý bị ta tạm thời quên mất liền kéo kéo tay áo ta, ca ca là người nó sợ, cho nên nó không dám ăn vạ, chỉ trình cái mặt tội nghiệp nhìn ta. Ta không khỏi bật cười, ca ca cũng cười nhẹ, sau đó ba anh em cùng ngồi xuống bên bàn. Như Ý chiếm lấy một bên tay ta, an tĩnh ngồi xem.

Vì vậy ta có cơ hội hỏi vấn đề ta quan tâm nhất, “Ca ca, thái tử phi sinh rồi?”

Ca ca gật đầu cười, xoa xoa đầu ta, “Là một bé trai, ngươi có cháu trai rồi nhé.”

“Ta lúc nào có thể đi thăm?”

“Hai ba hôm nữa, ta xin ý chỉ của phụ hoàng cho ngươi tới đông cung ở vài ngày.”

Ta gật đầu, “Trên đường ta mua rất nhiều y phục trẻ em và đồ chơi, lúc tới sẽ mang cả sang nhé. Tuy rằng biết ca ca có con trai thì tốt nhưng ta có vẻ thích bé gái hơn, ca ca phải cố gắng nha!”

Khóe miệng ca ca dường như vừa giật giật một cái, không biết có phải ta hoa mắt hay không, ca ca sao lại có biểu tình bất nhã như thế. Sau đó ca ca chỉ mỉm cười ôm lấy ta mà xoa nắn, làm cho Như Ý ngồi bên trợn trừng mắt với anh, rất nhanh sau đó liền phát hiện không phải đối thủ, lại biến thành nước mắt lưng tròng nhìn ta, chờ ta ngồi yên rồi liền cấp tốc chiếm lấy vòng tay của ta, không chịu ngẩng lên.

Ca ca thấy động tác của Như Ý thì mày hơi giật nhẹ, ta nhìn anh ấy cười cười bất đắc dĩ, ý bảo tình hình hiện tại ta đành chịu, ca ca cũng không nói gì nữa.

Chợt nhớ tới một sự kiện, ta mở miệng, “Ca ca, độc của Như Ý đã giải hết.”

Ca ca gật đầu, ý là đã hiểu.

Sau đó ta tiếp tục, “Trước đây ta và Như Ý trúng cùng một loại độc, không hiểu vì sao ta lại không bị gì. Ngươi nói xem liệu trong cơ thể ta còn dư độc không? Ta liệu có cần uống thuốc giải độc?”

Ca ca cười nói, “Ngươi đâu phải không có chuyện gì, ngươi đã quên hết chuyện trước đó.”

Không phải ta quên mà là bản thân ta không có đoạn kí ức đó.

“Vậy ca ca nói ta có nên dùng thuốc giải không? Biết đâu ta nhớ lại được cũng nên?”

Nhất định là không nhớ được, ta chỉ muốn biết cơ thể này còn độc tố hay không.

Ca ca lắc đầu, “Ngươi dùng thuốc giải sẽ không biết xảy ra chuyện gì, chẳng thà ngươi không nhớ được chuyện trước đây. Hơn nữa lâu nay chúng ta đều ở bên nhau, như vậy đủ rồi.”

Thật sao? Tim dường như ấm áp hơn, ta cười nhẹ với ca ca, không biết nên nói gì. Như vậy, bỏ qua nhé, vấn đề giải độc khiến ta bối rối.

“Mẫu hậu thế nào?”

“Người ta nói là tinh thần thất thường.”

Tinh thần thất thường? Dùng loại độc này sao? Dựa theo tính tình tàn nhẫn của phụ hoàng là hoàn toàn có thể.

Ca ca nhàn nhạt nói thế.

Ta cũng nhàn nhạt gật đầu ý bảo đã biết.

“Tình hình trong cung thế nào?”

“Phụ hoàng không chuyên sủng người nào, cũng không có thêm người mang thai.”

“Thế lực của gia tộc mẫu hậu thì sao?”

“Bị phụ hoàng phân rã hết, tự tay ta làm.”

“Ca ca làm có bối rối không?” Ta cau mày khó chịu hỏi.

Nếu như bối rối, sau này những chuyện đó ta thay ngươi làm đi. Dù sao thì những người kia vốn không phải là mẫu hậu hay thân nhân của ta.

Ca ca đạm cười, “Sao có thể? Ngoại trừ chuyện của ngươi, không có chuyện gì khiến ta chùn tay.”

Quả nhiên là có tự tin và lạnh lùng của người ngồi trên cao, nhưng ta thích ca ca như vậy.

Ta gật đầu, “Ca ca làm gì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.”

Trong mắt ca ca tỏa ra ánh nhìn ấm áp, lại vò đầu ta.

Sau đó ta kể cho ca ca những hiểu biết dọc đường học được, nói về những chuyện Địch Cảnh Sơn làm trên đường đi, phá án thế nào, võ công của ta tinh tiến bao nhiêu, sau lại báo cáo về trận đánh kinh điển của ta, chính là lần đánh thổ phỉ kia.

Trong mắt ca ca có thứ ta xem không hiểu, anh ấy hạ mắt tránh ánh nhìn tìm tòi của ta, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Thu ghét giết người? Nếu Tiểu Thu không thích, sau này không cần tự mình ra tay.”

Ta chống đầu trầm tư chốc lát, ghét giết người? Hình như cũng không có cảm giác này.

Ta ăn ngay nói thật, “Hình như không ghét cũng không thích. Tuy là lần đầu tiên nhưng ta không có ý định nương tay. Hình như ta không quá quan tâm … Nói thế nào nhỉ? Phải nói là như chẳng liên quan gì tới ta. Ta không thích giết người, thế nhưng khi cần bảo vệ điều gì sẽ không ngại giết người.”

Ca ca hơi bật cười nhìn ta, “Tiểu Thu thế nào mà lại như tiểu quái vật vậy? Cổ quái nhỉ.”

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc ca ca nghe nói ta giết người, ánh mắt phát ra sát ý mãnh liệt, là hướng về Thiết Y. Không phải anh ấy để ý chuyện ta giết người mà là chuyện “ta lưu tâm chuyện phải giết người”, biết ta không bài xích, cũng không bị ám ảnh gì thì đã yên tâm.

Anh ấy thật sự dốc hết tâm tư để tốt với ta, rõ ràng đốc xúc ta học võ lâu như vậy, thế mà vẫn hời hợt nói, “nếu không thích thì không cần làm”

Không muốn ép ta chút nào sao?

Như Ý là một vật nhỏ mẫn cảm, nó tuy không biết võ nhưng lại có trực giác của động vật hoang dã. Vừa rồi ca ca phát ra sát khí, Như Ý vốn đang thiu thiu ngủ trong lòng ta lập tức tỉnh táo lại, hai tay gắt gao ôm thắt lưng ta, cảnh giác nhìn chằm chằm ca ca.

Ta vừa chậm rãi vỗ lưng nó trấn an vừa trả lời ca ca, nói với ca ca ngày mai tới đông cung, cho cháu trai ta chuẩn bị chờ ta.

Ca ca vừa đi lại đến lượt phụ hoàng tới. Bởi lúc trở về, bốn người chúng ta cùng nhau phục chỉ, chưa nói được mấy câu, phụ hoàng rất nhớ Như Ý đi.

Duy trì tư thế ôm Như Ý, chỉ có mỗi người ngồi ở thượng tọa đổi thành phụ hoàng.

Hỏi ta Như Ý dùng mấy viên thuốc giải độc?

Vừa qua học được những gì?

Chuyện trước kia có còn nhớ hay không?

….?

….?

Ta nhất nhất đáp lại từng vấn đề.

Lúc phụ hoàng đã hỏi xong, ta mở miệng, “Nhị hoàng huynh giải độc rồi thì đọc sách đã tốt hơn, thế nhưng anh ấy không chịu tập võ. Phụ hoàng xem nên làm thế nào?”

“Ngay đến ngươi cũng không có cách làm cho nó tập võ thì có nghĩa là không có biện pháp nào nữa. Để nó học thứ khác phòng thân đi.”

“Thứ khác?”

Phụ hoàng suy nghĩ một chút, nhàn nhạt mở miệng, “Độc thuật”

Độc thuật? Có vẻ là biện pháp hay đây.

Ta gật đầu, “Phụ hoàng tìm được người dạy cho hoàng huynh chưa?”

Phụ hoàng gật đầu, “Lần sau các ngươi rời cung, ta sẽ tìm sư phụ cho Như Ý.”

Lại muốn rời cung nữa?

Ta gật đầu, lại mở miệng, “Thân mình nhị hoàng huynh không phát triển lắm, là bởi thuốc kia ạ?”

Thế nào mà ta bỗng nghĩ trên đầu phụ hoàng vừa thêm vài sọc đen bổ xuống trán, cứng rắn nói, “Đó là bởi Như Ý không chịu ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Thế à? Ra là ta nghĩ nhiều rồi.