Hoàng Tước

Chương 2




Biên tập: Nguyệt Vi Yên | Chỉnh sửa: Vũ Linh

#3:

Sở Hi với Uyên Nguyệt chiến tranh lạnh với nhau. Đã mấy ngày trôi qua mà Sở Hi vẫn chưa chịu nói với Uyên Nguyệt một câu nào.

Còn Uyên Nguyệt cũng chỉ đi theo sau Sở Hi, giữ yên lặng không nói gì. Nhiều lần hắn định nói chuyện cùng sư muội nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, rồi lại nhớ tới cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy trong bức họa, hắn lại ngậm miệng lại.

Sở Hi không tin Thẩm Thanh sẽ có niềm vui mới.

Y đối xử với nàng tốt như vậy, còn từng cùng nàng thề non hẹn biển. Nhất định y sẽ không có niềm vui mới đâu. Sư huynh không nên nói như vậy! Chỉ là, khi nhìn vào đôi mắt tha thiết mong chờ mà sư huynh dùng để nhìn mình, Sở Hi lại có vài phần mềm lòng.

Nhưng cứ mỗi lần nàng định lên tiếng thì cổ họng lại như bị nghẹn lại.

Sư huynh Uyên Nguyệt luôn như vậy, từ lúc biết nàng quen với Thẩm Thanh, sư huynh luôn luôn tỏ ra kỳ quái. Rõ ràng Thẩm Thanh là một người hoàn mỹ như vậy, thế mà sư huynh vẫn có thể bắt bẻ một hai ba bốn năm điều.

Nàng đã từng hỏi qua có phải sư huynh không thích Thẩm Thanh hay không, nhưng sư huynh lại nói là không phải.

Nàng hỏi: “Vậy tại sao sư huynh lại luôn bắt bẻ A Thanh?”

Khi đó, nàng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn sư huynh, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kì cảm xúc nào trên mặt hắn. Sư huynh trầm mặc hồi lâu, sau đó nói ra ba chữ: “Ta không có như vậy.”

Sau khi nghe xong, nàng tức giận đến mức giậm chân rời đi.

Rõ ràng là sư huynh bất mãn với A Thanh! Sư huynh luôn như vậy, tâm-khẩu bất nhất, chẳng bao giờ chịu nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình! Thật đáng ghét!

Sở Hi lén lút liếc nhìn Uyên Nguyệt một cái, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của hắn.

Uyên Nguyệt không nói gì.

Sở Hi lại quay đầu đi, gương mặt đã tức đến mức gần như trắng bệch cả ra. Lúc này chỉ cần sư huynh nói ra một câu, cho nàng một bậc thang, nàng lập tức sẽ giẫm lên, cũng không so đo với sư huynh nữa.

Nhưng hắn ngay cả một câu cũng không nói, thật sự làm nàng tức chết.

Không ai biết rằng, trước khi trưởng công chúa Sở Hi của Vụ Thủy quốc gặp được Thẩm Thanh cũng đã từng có người trong lòng, đó chính là sư huynh Uyên Nguyệt của nàng.

Sở Hi được hưởng ngàn vạn sủng ái với thân phận trưởng công chúa điện hạ. Tất cả mọi người đều phải cung kính khi gặp nàng. Nhưng cũng chính vì đứng ở địa vị cao như vậy cho nên Sở Hi mới không có bạn chơi thật lòng với mình.

Mãi cho đến khi Sở Hi gặp được Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm ngay từ ánh mắt đầu tiên đã có thể nhìn ra được Sở Hi có tinh khí trong cách vẽ, có tinh khí mới có thể nắm giữ được thuật nhập tranh. Vì muốn thu  nhận Sở Hi làm đồ đệ, Bạch Cẩm đã mang theo Uyên Nguyệt lớn hơn Sở Hi ba tuổi vào cung, trở thành họa sĩ của Vụ Thủy quốc.

Bắt đầu từ đó, Sở Hi mới thật sự có bạn chơi cùng.

Uyên Nguyệt đối xử với nàng không hề giống như những người khác ở trong cung. Nàng làm sai Uyên Nguyệt sẽ chỉ cho nàng chỗ sai ở đâu. Tính tình kiêu ngạo ngang ngược của nàng đã dần thay đổi dưới sự ảnh hưởng của Uyên Nguyệt. Cho đến khi mới biết yêu, Sở Hi mới ý thức được nàng đã thích sư huynh của mình.

Sau khi dò xét, nàng cảm thấy sư huynh cũng thích mình.

Nhưng nàng đợi hết năm này qua năm khác mà vẫn chưa từng thấy sư huynh thể hiện tâm ý đối với nàng. Nàng thầm ý thức được rằng, có lẽ tất cả đều chỉ là do một mình nàng tự nguyện mà thôi.

Sau này khi gặp được Thẩm Thanh, nàng cũng dần dần buông xuôi tình cảm với sư huynh.

Nhớ lại mọi việc trước kia, Sở Hi lại mềm lòng.

Kì thật sư huynh đối xử với nàng thật sự rất rất tốt, ngoại trừ Thẩm Thanh ra thì trên khắp thế gian này cũng không thể tìm được người đàn ông nào khác đối xử với nàng tốt như vậy. Cẩn thận nghĩ lại, sư huynh cũng là vì muốn tốt cho nàng, dù sao thì A Thanh đúng thật là đã rời đi mà không một lời từ biệt.

Sở Hi lấy lại tinh thần, quyết định chủ động hạ một bậc thang.

“Sư…”

“Sư…”

Không hẹn mà gặp, hai người Sở Hi và Uyên Nguyệt đều cùng lúc mở miệng lên tiếng. Sở Hi cười ra tiếng, một chút bực bội lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Nàng duỗi đầu ngón tay, như khi còn bé, nghiêng đầu, nháy mắt, sau đó ngoắc ngoắc tay với Uyên Nguyệt.

Uyên Nguyệt ngoắc ngón tay lại với nàng.

Hai người nhẹ nhàng nắm chặt tay.

Ý cười dần hiện lên trên gương mặt của cả hai.

“Không chiến tranh lạnh nữa.” Sở Hi nói.

Uyên Nguyệt nói ra: “Được.”

#4

Hai tháng sau, Sở Hi cùng Uyên Nguyệt đến biên giới phía Nam.

Thấy chuồn chuồn bay thấp, xem ra sắp có một trận mưa rồi đây. Lúc xuống ngựa, trong lòng Sở Hi có vài phần thấp thỏm không yên. Uyên Nguyệt giữ chặt tay Sở Hi, hỏi: “Sư muội, muội thật sự muốn đến đây?”

Sở Hi kiên định nói: “Ngày đó sư huynh cũng ở trong tranh của ta, cũng đã nghe lời ta nói rồi mà. Mặc kệ là thật hay giả, ta đều phải đi. Nếu là thật, vậy thì ta muốn hỏi cho ra lẽ vì sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ muốn chàng giải thích cho ta biết lý do chàng ra đi mà không một lời từ giã.”

Uyên Nguyệt lại hỏi: “Nếu là thật thì muội định làm gì?”

Sở Hi nhướn mày cười, nói: “Ta muốn đánh chàng một trận, sau đó sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Kẻ bạc tình không xứng với tấm chân tình của bổn công chúa đây!”

Uyên Nguyệt nói: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đi cùng muội. Theo ta được biết, trong núi có một gian nhà trúc, đó chính là chỗ ở của Thẩm Thanh.”

Sở Hi cùng Uyên Nguyệt lên núi. Quả nhiên trong núi thật sự có một gian nhà làm bằng trúc. Sở Hi có chút khẩn trương, nàng đến bên cửa, gõ gõ. Qua một lúc mà vẫn chưa có người nào ra mở cửa cả.

Uyên Nguyệt nói: “Vào trong xem thử.”

“Cũng được.” Sở Hi đẩy cửa ra. Trong nhà có một cái bàn, một ghế dựa, một chiếc giường, tất cả đều cực kỳ đơn sơ. Đây chính xác là kiểu bài trí mà Thẩm Thanh yêu thích.

Chỉ có điều trong nhà lại không có người.

Sở Hi đợi đến lúc sắc trời đen kịt cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Thanh đâu.

Uyên Nguyệt lại nói: “Có lẽ hắn ra ngoài rồi, chúng ta ở đây chờ mấy ngày cũng được. Đêm đã khuya rồi, muội ngủ đi.”

Sở Hi gật đầu, nói: “Được.”

Sáng hôm sau, Sở Hi tỉnh lại vừa đúng lúc vài tia nắng trong núi lọt chiếu qua cửa sổ. Giọng nói của Uyên Nguyệt vang lên: “Sư muội đã tỉnh?”

Sở Hi “Ừm” một tiếng, nàng nheo mắt, nói: “Hôm qua chuồn chuồn bay thấp, ta cứ tưởng là trời sẽ mưa chứ. Không ngờ hôm nay thời tiết lại đẹp như vậy.”

Uyên Nguyệt cười cười, cũng không nói gì thêm.

Đúng lúc này lại có hai tiếng bước chân truyền đến.

Trong lòng Sở Hi căng thẳng, nàng liếc mắt nhìn Uyên Nguyệt một cái. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, Sở Hi nín thở. Lúc này, bên ngoài nhà lại vang lên một giọng nói kiều mỵ như chim hoàng anh.

“A Thanh A Thanh, chúng ta mau vào nhà đi.”

Sau đó là giọng nói mà Sở Hi cực kì quen thuộc.

“Được, chúng ta vào nhà.”

Mắt Sở Hi nhất thời trợn thật to, nàng khiếp sợ nhìn về phía Uyên Nguyệt, khẽ nhếch môi: “Sư… Sư huynh…”

Uyên Nguyệt vỗ tay nàng, nói: “Bây giờ thì sư muội đã tin ta rồi chứ?”

Sở Hi cắn răng: “Phải thấy được tận mắt thì mới tin được.”

Cửa trúc chậm rãi mở ra.

Thẩm Thanh xuất hiện trước mắt Sở Hi, người đang khoác tay y là một cô nương vô cùng xinh đẹp, hai người thân mật giống hệt như Sở Hi với Thẩm Thanh của lúc trước.

Sở Hi kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh cũng vô cùng kinh ngạc.

“Hi… Hi nhi…”

Sở Hi bước từng bước tiến tới trước mặt Thẩm Thanh. Nàng nhìn y, thốt ra từng câu từng chữ: “Vì sao lại âm thầm ra đi? Vì sao lại tìm niềm vui mới?”

Thẩm Thanh nói: “Hi Nhi, là ta có lỗi với nàng. Xin hãy tha thứ cho ta vì đã ra đi không lời từ biệt. Ta với nàng ấy… đã sớm có hôn ước. Ta không thể để nàng phải chịu uất ức làm thiếp, cũng không có dũng khí nói với nàng sự thật, cho nên chỉ có thể rời đi trong lặng lẽ.”

“Bốp” một tiếng.

Sở Hi nặng nề tát Thẩm Thanh một cái.

Nàng nói: “Là trước đây mắt ta bị mù!”