Hoàng Tỷ Thành Thê Ký

Chương 1-2: Thiếu niên




Kiền Nguyên năm thứ hai.

Mùa đông này tuyết đến có chút chậm, chỉ dùng chiếc lược chải nhẹ qua đầu cũng làm cho người ta mở bừng mắt (*).

(*): ý nói là bị buốt đầu, đau.

Tiểu cung nữ đẩy cửa Trường Nhạc cung ra, một tiếng két vang lên, còn chưa cầm chắc lẵng hoa liền vội vàng chạy vào trong điện làm suýt chút nữa đụng trúng Ngô ma ma. Ngô ma ma đang bưng chậu nước nóng hầm hập hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta thì nàng ta mới nhu thuận cuối đầu hướng ma ma cười hì hì làm lành.

“Ngươi, cái nha đầu này, chuyện công chúa phân phó đã làm tốt chưa?”

Tiểu cung nữ đi theo phía sau Ngô ma ma, nghe bà vừa nói, mới nhớ lại là mình muốn đi hoa viên hái cho công chúa một ít hoa.

“Còn không mau đi, làm hỏng chuyện của công chúa thì làm sao cho tốt hả?”

Tiểu cung nữ gật gật đầu, Ngô ma ma kia chính là lão nhân bên người công chúa, nàng ta thật sự không thể trêu vào. Nàng ta xoay người rời đi, chợt nghe tấm rèm che sau lưng chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng thanh thúy, tiếp theo là âm thanh biếng nhác mà tinh tế:

“Đã trở lại?“.

Nàng ta lập tức xoay người trở lại, hướng đến người đó hành lễ, tươi cười làm cho ánh mắt cong lên, “Công chúa vạn phúc“.

“Ôi chao, công chúa, người như thế nào đã thức dậy“.

Ngô ma ma đem nước ấm trên tay giao cho tiểu cung nữ, tiến nhanh về phía công chúa, sửa sang lại quần áo cho nàng, lại hướng về tiểu cung nữ không chỉnh tề mắng, “Thanh Ninh, còn không lại đây!“.

Mặc cho công chúa một kiện cẩm y trắng thuần, bên ngoài lại mặc một chiếc váy(*) màu tím nhạt in hình hoa mai nho nhã, theo sau là Thanh Ninh quỳ xuống đưa lên nước ấm cho nàng, Công chúa “ừ” một tiếng, thong thả nhẹ nhàng đem tay ngâm vào trong chậu nước ấm. Đợi đến khi ngâm cho đôi tay mềm mại trơn bóng, ma ma đúng lúc lấy ra cái khăn nhỏ cho công chúa lau qua. Lúc này, mái tóc dài buông rơi đến thắt lưng của công chúa chưa mang chút trang sức nào. Ma ma sai người mở ra tất cả các hòm xiểng, bên trong là trang sức cùng phấn hồng đầy đủ các kiểu dáng, sau khi trang điểm quen thuộc, nhẹ giọng hỏi:

“Công chúa hôm nay muốn dùng loại trang sức nào?“.

“Đơn giản là được rồi.”

“Dạ.”

(*): dạng váy quay thời xưa.

Thừa lúc ma ma cài trang sức, công chúa hỏi: “Thanh Ninh, mới vừa rồi có chuyện gì mà vui vẻ như thế?”

Thanh Ninh chậm rãi đứng dậy, cầm lược chải sơ cho nàng, nói: “Công chúa, bên ngoài tuyết rơi đấy, nô tỳ nhớ rõ công chúa thích nhất chính là trời đổ tuyết cho nên nô tỳ cao hứng.”

Thấy ma ma trang điểm chỉ còn một chút là xong, Thanh Ninh lấy gương qua, khen: “Công chúa thật sự rất đẹp nha.”

Nữ tử bên trong gương đồng thật sự rất đẹp, tóc mây đen như mực, khuôn mặt trắng như hoa lê, đôi mắt trong như thu thủy lại có chút lạnh nhạt, nàng thoáng đứng dậy, châu sai nhẹ rung, dung nhan lay động. Mà rực rỡ nhất là đôi môi màu hồng làm cho dung mạo nàng tỏa sáng, rực rỡ. Khóe miệng cong lên, tiếp nhận ly trà cung nữ dâng lên, nhấp miệng, nói:

“Có đẹp hơn nữa, bất quá cũng chỉ là nữ nhân.”

“Công chúa...”

“Đi thôi, người hẳn đã đến rồi.”

Cước bộ nhẹ nhàng từ Trường Nhạc cung đến Đồng Trì, ma ma cho người chuẩn bị kiệu lui xuống, công chúa đồng ý, nói là muốn dọc theo hành lang ngắm chút cảnh tuyết. Ma ma lại không nghĩ đến điều này, hoàn toàn nghĩ rằng trong lòng công chúa không vui. Nàng chính là đích Trưởng công chúa Tiêu gia của Đại Tề, là vật báu trong lòng bệ hạ. Lúc công chúa sinh ra, bệ hạ còn ra lệnh cho nhà sư chọn ra một cái tên thật may mắn, tên chỉ có một chữ Diên. Chỉ tiếc, Phó hoàng hậu dưới gối không có con trai, hiện giờ lại muốn lựa chọn trong dòng họ thu nạp một dưỡng tử, không chừng ngày khác lại trở thành Thái tử. Trong lòng công chúa sao lại có thể không hờn giận.

Còn chưa tới Đồng Trì, Tiêu Diên liền dừng bước.

“Tuyết nơi này thật ra cũng không không tệ.”

“Đúng vậy.” Ma ma đáp lại, lấy qua áo choàng trong tay Thanh Ninh, “Cẩn thận lạnh.”

“Người nọ chính là... con của Hải Lăng vương, ta nhớ rõ gọi là Tiêu Trừng.” Thì ra người mẫu thân lựa chọn chính là hắn, trong lòng Tiêu Diên hiểu được vài phần. Kéo lại áo choàng, để cho hai người đứng chờ không được tiến lên.

Nơi xa xa, có một người đứng, quần áo màu trắng cùng với tuyết hoà thành một thể.

Nghe được âm thanh có người đến, người nọ xoay người lại, Tiêu Diên không dấu vết đánh giá hắn. Trong trí nhớ mang máng của Tiêu Diên vào ngày Tết lớn, chỉ mới thấy qua hắn vài lần, vẫn chưa cẩn thận nhìn qua. Suy đoán hắn quá lắm chừng mười ba mười bốn tuổi, dáng người tinh tế, còn chưa cao bằng nàng. Dung mạo của hắn thật sự xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng nõn, nếu tuổi lớn một chút, trái lại có một cỗ phong lưu thú vị. Tiêu Diên đến gần một chút, hắn liền lui về phía sau vài bước, có chút rụ rè đến khi không còn đường lui mới cúi đầu hành lễ.

“Ra mắt... Công chúa...”

Kéo hắn lên, cười nói: “Đứng lên đi, sau này không phải gọi công chúa nữa, cũng giống như các công chúa khác trong cung, gọi ta là Hoàng tỷ đi.”

Tiêu Trừng kinh ngạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.

“Ngươi đã tiến cung, cũng biết là vì chuyện gì đi?” Thấy hắn gật gật đầu, Tiêu Diên nói, “Theo ta đi gặp mẫu hậu thôi.”

Sau đó kéo lấy tay hắn, cảm thấy hết sức lạnh lẽo, quét mắt qua người bên cạnh Tiêu Trừng, đều là người trong cung, nghĩ lại cũng khó trách. Trong cung phần lớn nô tài đều dựa vào thế lực, hắn bất quá chỉ là con thứ của Hải Lăng Vương. Mẫu thân địa vị rất thấp lại chết sớm, trong phủ vốn không có địa vị gì huống chi là ở trong cung?

Cởi xuống áo choàng, khoác lên cho hắn, Tiêu Trừng vội vàng tránh được. Vẫn là nàng cứng rắn tự mình khoác lên cho hắn. Thắt tốt dây lưng, Tiêu Diên mới chú ý đến cổ áo hắn có chút cũ nát, còn có thể nhìn thấy dấu vết vá lại. Tiêu Diên híp mắt lại.

“Ngô ma ma, đem hai hạ nhân này mang xuống, phạt hai mươi trượng.”

Ngô ma ma sửng sốt một chút liền vội vàng nói vâng.

“Trưởng công chúa tha mạng a!” Hai cung nữ sợ tới mức quỳ xuống.

Trừ cung nhân trong Trường Nhạc cung, còn lại trong cung đều gọi Tiêu Diên là Trưởng công chúa.

“Không hầu hạ tốt chủ tử, còn dám nói lại? Ngươi cũng biết người đứng trước ngươi là ai, chính là Hoàng đệ của bản cung!” Tiêu Diên nhìn lướt qua cung nữ trên mặt đất, kéo Tiêu Trừng hướng đến Phượng Loan cung của Hoàng Hậu mà đi.

Hai mắt hắn hồng hồng, nghẹn nửa ngày mới ra một câu: “Công... Hoàng tỷ... Ta thật không sao, liền bỏ qua cho các nàng đi.”

Tiêu Diên yên lặng nhìn hắn, cười nói: “Trong cung là như thế đó, không cần thay các nàng cầu tình, các nàng để cho đệ đứng dưới tuyết, khi đó các nàng có đưa cho đệ áo choàng, ấm lô hoặc là có mời đệ đi nghỉ ngơi một lát?“.

Hắn lắc đầu, nhìn qua cung nữ quỳ xuống dập đầu xin tha thứ kia, cuối cùng cắn chặt môi không nói, nhìn thị vệ đem người kéo xuống.

Rời khỏi Đồng Trì, Tiêu Trừng kéo kéo áo choàng, đi một hồi thực không thấy lạnh, nhất là cổ. Lông trên cổ áo vây quanh thật ấm áp, còn kèm theo hương vị phấn son nhàn nhạt. Hắn nghĩ công chúa tỷ tỷ thật thơm cũng thật ấm áp. Đi theo phía sau Tiêu Diên, hắn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, lại sợ Tiêu Diên quay lại nhìn hắn, trong lúc suy nghĩ hết sức miên man suýt nữa đụng vào nàng.

Phía trước là vài tòa cung điện liên tiếp, hắn rất ít khi vào cung, cũng không nhớ rõ ai ở đó.

Tiêu Diên xoay người phân phó Ngô ma ma: “ Ma ma, ngươi về cung trước, sai phủ nội vụ đặt mua cho Trừng đệ chút quần áo. Nơi này có Thanh Ninh là tốt rồi.”

“Dạ, lão nô cáo lui.”

Nghe nói đặt mua cho hắn quần áo, Tiêu Trừng liền biết nàng đã nhìn đến một thân quần áo cũ nát này rồi, không khỏi lúng túng, đỏ mặt, đầu càng cúi thấp lợi hại.

Tiêu Diên nâng cằm hắn lên, nhìn thấy ánh mắt né tránh của hắn: “Bất quá là một bộ quần áo, mới thì như thế nào, cũ thì ra sao?” Cặp mắt hắc bạch phân minh từ từ nhìn nàng không hề trốn tránh, nàng mỉm cười, “Đi thôi.”

Bất quá chỉ tùy ý cười lại làm cho Tiêu Trừng cả đời ghi khắc khoảnh khắc này. Bộ dáng nàng cười như hoa lê tháng ba nở rộ, thật đẹp, thật đẹp.

Vào chính điện Phượng Loan cung, một cung nữ khom mình hành lễ, nói là Hoàng hậu đang ở Thiên điện dùng bữa. Tiêu Diên cho người nói lại không quấy rầy mẫu hậu dùng bữa. Nếu là bình thường, nàng chắc chắn tiến vào trong điện nhưng nay lại có Tiêu Trừng ở bên. Hắn mà đi vào trong chắc hẳn sẽ phi thường khẩn trương, vẫn là yên tĩnh chờ đi.

Có cung nữ dâng trà cũng dâng cho Tiêu Trừng một ly, hắn đứng im, chạm cũng không chạm vào.

“Ngồi đi, không cần câu nệ.” Có thể khí thế Phượng Loan cung làm cho hắn bị dọa, nàng âm thầm cảm thán, nơi này của mẫu hậu cũng là quá xa hoa đi.

“Đệ...”

Lúc này, có giọng the thé của của thái giám kêu lên: “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Chỉ thấy một thân ảnh đoan trang màu đỏ rực đi đến, Tiêu Diên cười tiến lên, gọi mẫu hậu. Phó hoàng hậu đáp lại, kéo tay Tiêu Diên qua vỗ nhè nhẹ: “A Diên sao lại tới sớm như vậy, đã dùng bữa sáng chưa?”

Không chờ Tiêu Diên mở miệng đã có cung nữ trả lời: “Trưởng công chúa đến đúng lúc nương nương đang dùng bữa.”

“Ah, vậy là nha đầu nhà ngươi để cho A Diên của bản cung bị đói?” Phó hoàng hậu ngồi ở chính vị vừa thản nhiên liếc mắt nhìn cung nữ vừa đùa nghịch với kim sắc hộ giáp của bà.

Tiêu Diên vội tiến lên, ôn nhu khuyên: “Mẫu hậu, hôm nay còn có chính sự đó.”

“Đúng vậy, trước hết lui xuống đi.” Phất tay, để cho cung nhân đang chờ lui xuống. Phó hoàng hậu liếc mắt một cái, cung nữ thiếp thân tự mình nâng Tiêu Trừng dậy. Cho đến lúc này, hắn mới chính thức gặp được Hoàng hậu của Đại Tề. Phượng bào đỏ rực dài chấm đất, đầu đội mũ kim phượng, khuôn mặt quyến rũ lộ ra một cỗ anh khí, chỉ ngồi đó vậy mà không giận tự uy. Mọi người đều nói, Phó hoàng hậu xưng bá lục cung có lẽ không phải bởi dung mạo này mà là nhờ vào khí phách cùng với thủ đoạn.

“Đến gần một chút, để cho bản cung nhìn rõ một cái.”

Kim sắc hộ giáp nâng lên cằm của Tiêu Trừng làm cho hắn có chút đau. Phó hoàng hậu hài lòng để xuống, cười nói: “Là đứa trẻ tốt, rất thích hợp làm con của bản cung.” Thu hồi cánh tay lại, vừa lòng nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Tiêu Trừng, lại hỏi, “Gọi là Tiêu Trừng?”

“Vâng.”

“Ừm, chữ Trừng tượng trưng cho thủy, vậy chẳng phải khắc với bệ hạ? Như thế này đi, bản cung ban thưởng cho ngươi một cái tên, Diễn, Tiêu Diễn.”

Tiêu Diên hợp thời chen vào nói: “Còn không mau tạ ơn mẫu hậu.”

Tiêu Diễn đang sửng sốt, lập tức ngoan ngoãn khấu đầu: “Nhi thần... Tạ ơn mẫu hậu.”

Phó hoàng hậu duỗi tay ra, lập tức có người đỡ lấy tay bà, cẩn thận dìu: “Tốt lắm, mang theo hắn qua thăm phụ hoàng ngươi đi, bản cung còn phải hảo hảo trông nom các tỷ muội chốn hậu cung đó.”

Gần đây hậu cung lại thêm vài vị mỹ nhân, tài tử, Phó hoàng hậu đối với những nữ nhân mới tới này tự nhiên muốn chia rẽ các mối quan hệ này một phen, miễn cho các nữ nhân này hoài thai hoàng tử như thế là không tốt. Tiêu Diên cũng hiểu được, hiện giờ trong cung không có hoàng tử. Sinh ra công chúa cũng chỉ có ba vị là Diêu thục phi, Diệp mỹ nhân và Trữ tài tử. Nữ nhân trong hậu cung này bản lãnh cao hay thấp là ở cái bụng, chỉ cần có thể có con trai thì tỷ lệ được lập thành Thái tử rất lớn. Trước đây mẫu hậu cùng với phụ hoàng chinh chiến nơi sa trường, để lại chứng bệnh khó thể có con, từ đó cũng chưa từng hoài thai đứa nhỏ. Cho nên, lúc này mới muốn tuyển trong dòng họ một đứa con nuôi.

Cùng Tiêu Diễn đi ra cửa cung, bỗng dưng mọi việc thông suốt, nhìn qua Tiêu Diễn, trong lòng cảm thấy thương tiếc. Hắn chính là một quân cờ của mẫu hậu.

“Hoàng tỷ...” Tiêu Diễn bị nàng nhìn có chút mất tự nhiên.

“Không có việc gì, đi thôi.”