Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 180: Cốt dũng (P2)




Dài dòng một hồi, lão đã khôi phục lại bình thường, cúi đầu cười với Cố Chiêu Quân:

- Chủ ý của ta, ông xem có gì không ổn chứ?

Bạch tiên sinh muốn đưa Tạ Tư Trạc đến Nam Lý tìm nơi yên ổn để sống, đây là chuyện của chủ tớ họ Tạ, việc gì phải hỏi ý Cố Chiêu Quân? Tâm tư của lão Cố xoay chuyển cực mau, cân nhắc một chút liền hiểu ý tứ của đối phương, Bạch Bàn Tử không phải cầu ý kiến từ mình, mà là đưa ra một tín hiệu, trải qua chuyện ngày tám tháng chín, lại thêm một năm cùng trốn chết, Bạch Bàn Tử đã tiếp nhận Tống Dương, Tạ môn cố ý liên kết với Phó đảng.

Cố Chiêu Quân không tính là Phó đảng, nhưng lão có quan hệ thực sự thân thiết với Phó đảng, nghe vậy nhướn đuôi lông mày, gật đầu cười:

- Không có gì không ổn, quả thực đây là một chuyện tốt ông trời tác hợp!

Bốn tiếng cuối cùng lão nhấn thật mạnh.

Hai người nhìn nhau cười to.

Tống Dương gần như không nhớ trên đời còn người tên Tạ Tư Trạc, tất cả tâm tư của hắn đều dồn cả vào bệnh tình của Tiểu Bộ. Đột nhiên thức tỉnh, nhận ra người trong lòng khiến Tiểu Bộ tràn đầy xúc động, Tống Dương đúng lúc ra tay để cho nàng ngất đi, vẫn chưa để lại hậu quả xấu gì.

Suốt khoảng thời gian sau đó, Tống Dương bỏ hết mọi chuyện đằng sau, không rời Hồng Ba phủ một bước, chuyên tâm chữa bệnh cho Tiểu Bộ. May mà bệnh nàng dù nặng, nhưng cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, thêm nữa trong một năm nay Tống Dương được Hổ Phách chỉ bảo, bản lĩnh dùng độc và dùng dược lại mạnh hơn trước kia, sau ba ngày, ánh mắt của Tiểu Bộ đã khôi phục thần thái, nằm trên giường tủm tỉm nhìn Tống Dương:

- Bỏ đi, bỏ đi, nhìn không được tự nhiên.

Nàng đang nói đến lớp hóa trang của Tống Dương.

Gần đây trong triều trong phủ đều không có chuyện gì, Nhâm Sơ Dung cũng luôn luôn ở bên muội muội, nghe vậy lập tức lắc đầu:

- Không thể bỏ đi, nếu không còn thể thống gì.

Một lão lang trung vì người bệnh một tấc không đi một ly không rời, ở Nam Lý còn có thể bao biện được, nếu là một thanh niên tài năng tuấn kiệt cả ngày ở lỳ trong phòng Công chúa, đừng nói đến bên ngoài sẽ nói gì, ngay cả Vương phi, các trưởng bối trong Hồng Ba phủ thế nào cũng không chấp nhận.

- Ta sẽ chỉ nhìn ánh mắt của chàng, không nhìn khuôn mặt của chàng.

Tâm nguyên chưa toại nhưng Tiểu Bộ vẫn vui vẻ.

Bảy ngày sau không cần châm cứu dùng thuốc nữa, Tiểu Bộ đã khỏi bệnh hoàn toàn, chỉ có thân thể hơi yếu, mừng hơn nữa, Huyền Cơ công chúa đã cảm thấy đói bụng, nằm trên giường kêu đói ầm ỹ:

- Bụng đói như thiêu như đốt.

Cảm giác đói mười phần khó chịu nhưng có Tống Dương ở bên cạnh sao nàng lại vui thế, đến kêu đói cũng vui.

Nhâm Sơ Dung cười:

- Ta đi nấu cháo cho muội.

- Muốn ăn thịt.

Tiểu Bộ tội nghiệp, khi nói chuyện ủy khuất đáng thương vô cùng, bệnh nặng mới khỏi phải ăn nhẹ, mấy ngày này ngày nào nàng cũng uống cháo. Nói xong, còn không đủ ngại, vẫn không chịu thôi:

- Muốn ăn thịt mà…

Nhâm Sơ Dung nhìn Tống Dương hỏi ý, hắn gật đầu:

- Vậy thì ăn thịt gà nhé.

Còn không đợi Quận chúa gật đầu, Tiểu Bộ vội vàng ngắt lời:

- Muốn ăn thịt thỏ, đặc biệt thèm thịt thỏ.

Tống Dương mỉm cười:

- Vậy thì thịt thỏ.

Tiểu Bộ mừng lắm, con thỏ to hơn con gà không ít, không cần hỏi, thịt thỏ cũng nhiều hơn thịt gà không ít.

Không đợi Nhâm Sơ Dung xoay người ra ngoài phân phó, bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào, rất nhanh đã có tôi tớ truyền báo Trấn Tây Vương đã trở về. Nhâm Sơ Dung có chút không ngờ, trước đó nàng đã nhận được thư, biết chuyện của Vương Đốc quân từ Tây Quan về Kinh, tuy nhiên tính toán thời gian, có vẻ như nhanh hơn ba ngày so với tốc độ bình thường.

Ngày thường Tiểu Bộ vô tâm căn bản không phát hịên ra có gì không ổn, hoan hô một tiếng, bất chấp thân thể còn yếu, càng bất chấp con thỏ, nhờ Tam tỷ giúp đỡ cùng đi đón phụ vương.

Ngoài dự kiến của Tống Dương, Trấn Tây vương chỉ huy binh mã phía Tây, hàng năm thân ở tiền tuyến quân công trác tuyệt ở Nam Lý là một người vũ dũng có một không hai, nhưng không hề có to lớn. Thân hình bé nhỏ, ngũ quan hòa hợp nhưng ánh mắt đục ngầu, hoàn toàn không có uy phong, vả lại do chân bị thương nặng trên chiến trường, đi lại khập khiễng, có chút buồn cười. Nếu không gặp ở Vương phủ, mặc cho ai cũng không thể tưởng được đây chính là đường đường Tây tuyến Đại nguyên soái Tây tuyến, Nam Lý Trấn Tây Vương.

Thấy bệnh tình của con gái yêu chuyển biến tốt lên, Trấn Tây Vương mừng ra mặt, chờ tới khi ông ta mở miệng, Tống Dương lại giật mình kinh hãi, bất kể thế nào cũng không thể tưởng nổi, lão nhân thân thể gầy gò này không ngờ giọng nói lại lớn như vậy, nói chuyện bình thường nghe như pháo nổ, rõ ràng rất có lực, vang vọng vô cùng.

Chờ Nhâm Sơ Dung giới thiệu lão đại phu, Trấn Tây Vương khen ngợi vài câu, lệnh cho thủ hạ ban thưởng rất nhiều, lập tức đuổi mọi người đi, chỉ giữ lại Sơ Dung.

Mới đi xa về gió bụi mệt mỏi, nhưng Trấn Tây Vương không có ý thay đồ rửa mặt, hỏi luôn Quận chúa:

- Gần đây trong kinh, trong triều có chuyện gì không?

Lập tức nàng lắc đầu:

- Không có gì đáng chú ý, chỉ có chút việc đáng nhắc tới là chuyện Hồ đại nhân dẫn đội quân trở về.

Tin này Trấn Tây Vương cũng đã sớm biết, nghe vậy nhíu mày:

- Trên đường ta hồi kinh, bỗng nhiên nhận được tước thư từ trong cung, Hoàng đế lệnh cho ta hỏa tốc về kinh, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Nhâm Sơ Dung nheo hai mắt, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhưng thật sự nghĩ không ra gần đây đã xảy ra chuyện quan trọng gì, đáng để phụ vương " hỏa tốc hồi kinh ".

Trấn Tây Vương không nghe được gì, cũng không hỏi nữa, lập tức rời phủ vào Hoàng cung, mà chân trước của ông ta vừa bước qua cửa liền có một tin tức quan trọng rơi vào tay Nhâm Sơ Dung: sứ đoàn hòa thân Viễn phó dân tộc Hồi Hột, gửi thư báo đã sắp đến Phượng Hoàng thành, khoảng đêm nay sẽ tới ra mắt Hoàng đế.

Tiểu Bộ có thể bị tuyển đi hòa thân hay không, đêm nay sẽ có kết quả.

Nhâm Sơ Dung tìm đến Tống Dương, chuyển tin cho hắn. Tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng nghe chuyện đó Tống Dương vẫn cảm thấy không thoải mái, đảo tròng mắt, trong lòng cân nhắc chờ đợi cơ hội, muốn cho Phong Long dám đưa vợ mình đi hòa thân. Tính toán tốt rồi.

Nhâm Sơ Dung biết tính tình Tống Dương lắc đầu cười khổ:

- Đừng có làm càn, nếu chẳng may gặp phải tai họa, ta không thể giúp ngươi thu dọn được đâu, tin tức có liên quan đến chuyện hòa thân ta đã sai người mua ở chỗ Lý công công, chỉ cần có một chút định luận nhất định sẽ lập tức báo cho ta. Nếu tộc Hồi đồng ý cuộc hôn nhân này, không cần nói, chỉ có thể dùng đến Tân lương.

Trong mấy ngày nay Tống Dương đã sớm giao Tân lương cho Quận chúa:

– Nhưng nếu tộc Hồi không đáp ứng là tốt nhất, ngươi đã lập công lớn cho triều đình, chờ phong thưởng rồi, thân phận sẽ lên như diều gặp gió, muốn cưới hỏi đàng hoàng Tiểu Bộ nhà ta cũng không phải không thể, chuyện này ta sẽ nghĩ cách.

Chỉ có điều, nếu chẳng may tộc Hồi đáp ứng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay Tiểu Bộ sẽ bất ngờ qua đời, vừa vặn nó mới bị một trận bệnh nặng không dậy nổi, giờ có qua đời cũng không bất ngờ, cũng sẽ không chọc cho người ta nghi ngờ.

Nhưng Tống Dương không thể tiếp tục ở lại Hồng Ba phủ, nếu không có hắn chữa bệnh cho Công chúa mười ngày qua đột nhiên nàng lại chết, thế nào Trấn Tây Vương cũng sẽ chém hắn làm trăm ngàn mảnh.

Tống Dương tĩnh tâm lại, cùng với Nhâm Sơ Dung cẩn thận xem xét lại Tiểu Bộ sau khi chết sẽ rời đi như thế nào, xác định không có sơ hở rồi bèn cáo từ, quay về dịch quán chờ tin tức. xem tại TruyenFull.vn

Khi Nhâm Sơ Dung đưa hắn ra tới cửa, bỗng nhiên mỉm cười, lẳng lặng nhìn Tống Dương, ôn tồn nhẹ nhàng, ánh mắt ấm áp:

- Tân lương cũng được, đón dâu cũng được, ngươi đều phải nhớ rõ, nếu không thể cứ như bây giờ, khiến nó phải lo lắng sợ hãi, ngươi không hiểu, rất ủy khuất.