Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 83: Tươi cười




Hồng Nhất không hề che giấu thái độ thù địch của mình, nhẹ nhàng nói với Tống Dương:

- Đợi các hạ nên quay về chủ đề chính rồi chứ? Chúng ta lưu lại đây, là chờ nghe lời bàn cao kiến của các hạ.

Trong mắt ba huynh đệ, "một trận" này còn chưa bắt đầu, những điều Tống Dương nói đều là tạp học không hề liên quan đến cường quốc, giữ sức chờ đợi đến phía sau sẽ đi vào chủ đề, lại nào đâu có ngờ được rằng, tạp học "tỉ lệ huyền bí" này chính là chủ đề của Tống Dương hôm nay.

Tống Dương đối với ba huynh đệ gật gật đầu, vốn không muốn nói thêm gì nữa, nhưng một lát sau, hắn thở dài, lại chỉ có bọn họ mới có thể nghe được giọng nói của hắn, hạ giọng nói:

- Ba người các ngươi, có chừng có mực đi.

Hồng Nhất không nói gì, chỉ là run run tay áo, khuyên bảo cuối cùng bị trở thành khoan dung, mà lại là khoan dung bị cự tuyệt.

Tống Dương lắc lắc đầu. Cười, không để ý tới ba huynh đẹ nữa, quay đầu nhìn Phong Long còn đang kinh ngạc với "tỉ lệ huyền bí" khom người nói:

- Thảo dân có một thứ, muốn mời bệ hạ xem qua.

Nói xong, từ trong lồng ngực lấy ra mấy tờ giấy, nắm trong tay giơ lên cao quá đầu.

Trước khi lên điện tất cả hiền tài đều phải trải qua soát người nghiêm ngặt, tuy nhiên vài tờ giấy này cũng không gây hại gì, vẫn có thể mang vào.

Phong Long tò mò, thái giám không cần chỉ bảo, bước nhanh tới trước tiếp nhận tờ giấy trong tay Tống Dương, quay lại trước mặt Hoàng đế, trình lên. Phong Long căn bản không dùng tay tiếp nhận, chỉ nhìn lướt qua, lại giương mắt nhìn Tống Dương:

- Bài tập này của ngươi, làm rất đầy đủ.

Tống Dương tiếp tục cười, không lên tiếng.

Phong Long dặn dò thái giám bên cạnh:

- Đem mấy tờ giấy này cho Đỗ đại nhân xem, việc này giao cho Hình bộ quản.

Sự tình kỳ quái, tất cả mọi người trên điện có hơi không nghĩ tới, Đỗ đại nhân cũng không ngoại lệ, thẳng tiến đến tiếp nhận mấy tờ giấy thái giám đưa, trên mặt quả khổ qua mới lộ ra một tia thoải mái. Phong Long hỏi:

- Khanh thấy thế nào?

Nói xong, Phong Long tăng thêm ngữ khí:

- Trẫm muốn nghe lời nói thật, mấy lí do thoái thác này mơ hồ cái nào cũng được, sớm đã rối bời trong bụng rồi.

Đỗ đại nhân đem mấy tờ giấy cẩn thận xếp lại bỏ vào tay áo, đáp:

- Thu nhận vài hiền tài không phải là chuyện lớn, tuy nhiên...bọn họ không được.

Nói xong, giơ tay chỉ ra ba huynh đệ Hồng gia.

Huynh đệ Hồng gia căn bản không biết sao lại thế này, đột nhiên phát hiện lời nói Đỗ thượng thư chuyển tới chính mình, vẻ mặt ba người đều giống nhau, vừa hoang mang lại không yên, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Trên mặt Phong Long không có biểu hiện gì:

- Bọn họ vì sao không được?

- Người khác hiểu tướng ngựa, thiện binh pháp, hiểu chiến trận. mặc dù đã nhận tiền bạc rồi, bị người lôi kéo, tương lai chẳng qua là khác biệt giữa hiệu lực quận Đông hay hiệu lực thành Tây thôi, xét cho cùng, đều là vì Nam Lý ta mà tận lực.

Đỗ đại nhân âm điệu thường thường, không giống nói chuyện mà giống tụng kinh hơn:

- Nhưng ba người Hồng gia không được, tài kĩ của bọn họ là đạo cường quốc.

Nói tới đây, Đỗ đại nhân hít một cái tử khí trùng trùng, nâng ánh mắt lên nhìn về phía ba huynh đệ Hồng gia:

- Đạo cường quốc, không thể có lập trường. Hôm nay thu tiền của ta rồi, các ngươi sẽ nói giúp Hình bộ trong "đạo", ngày mai thu tiền của phủ Hồng Ba rồi, các ngươi lại muốn trong "đạo" đó giúp Trấn Tây Vương kiếm lợi. Đạo cường quốc biến thành đạo tranh quyền, đạo cường quốc biến thành đạo ngộ quốc (sai lầm).

Nói xong, Đỗ đại nhân lại nhìn ba huynh đệ nở một nụ cười.

------------------------------------

Ngày hôm qua, Tống Dương ở trong phòng ba huynh đệ Hồng gia lục ra mấy tấm ngân phiếu, giá trị không nhỏ. Kỳ thật cũng chỉ là mấy tấm ngân phiếu, vốn dĩ không thể làm tổn thương đến huynh đệ Hồng gia.

Tiền là Tả thừa tướng đưa, Tả thừa tướng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức dùng chính tên mình chạy tới nhân hàng mở một cuốn tiết kiệm, rồi sau đó lại mở, lấy ra ngân phiếu để lôi kéo ba huynh đệ.

Lúc ngân phiếu mới đến tay ba người Hồng gia đều là phiếu cũ, đối ứng với trương mục người gửi tiết kiệm tại ngân hàng chỉ là một số hiệu thương nhân bình thường mà thôi. Cho dù Tống Dương có đem ngân phiếu này trộm ra thì cũng không làm vật chứng được, hắn không chứng minh được ngân phiếu là của huynh đệ Hồng gia.

Tuy nhiên...ba huynh đệ là người nhỏ mọn.

Không lâu trước, bọn họ cố ý cầm ngân phiếu đi tới ngân hàng, tự lập tài khoản của chính mình, bỏ ngân lượng vào ngân hàng. Bọn họ nghĩ rằng, tiền trong tài khoản của chính mình mới chính thức xem như là của mình, chuyện bình thường thôi mà. Đến lúc này, ngân phiếu cũ đã đổi thành ngân phiếu mới, trên mặt phiếu rõ ràng có ghi tên người lập tài khoản, ngày lập tài khoản. Còn đối với Tống Dương mà nói, ngân phiếu như vậy cũng chưa đủ để làm được việc, ba huynh đệ vẫn có thể cãi lại, nói là ngân phiếu này là người bên ngoài giả mạo tên bọn họ mà lập ra, chuyên dùng để vu cáo hãm hại.

Cho nên tối hôm qua Tống Dương lại đi tìm Nam Vinh Hữu Thuyên, hắn đưa tờ giấy trên đó có viết số hiệu đổi tiền của ngân phiếu, Tống Dương muốn Nam Vinh Hữu Thuyên hỗ trợ, từ trong ngân hàng lấy ra hồ sơ cuống gốc khi huynh đệ Hồng gia lập tài khoản.

Việc này tự Tống Dương làm không được. tất cả hồ sơ đều bị ngân hàng niêm phong cất vào kho, làm sao dễ dàng lấy ra cho người khác xem, cho dù hắn dựa vào thân pháp võ công để lẻn vào ngân hàng, muốn trong một đêm tìm ra thứ mình muốn tìm từ trong hàng ngàn vạn người gửi tiết kiệm, cũng gần như là không có khả năng.

Nhưng trên tay Nam Vinh Hữu Thuyên có lưu lại "tài nguyên" của Cố Chiêu Quân, trong màn đêm toàn lực phát tác, vẫn giúp Tống Dương làm chuyện này.

Cuống gốc trong tay, vân tay trên mặt, đầy đủ mọi thứ cho phép, ba huynh đệ cho dù dài thêm tám cái miệng nữa, cũng không có cơ hội cãi chày cãi cối nữa. Vào hôm Nam Vinh đưa đến cho Tống Dương, Tống Dương cũng đã đem tiền đồ của ba huynh đệ Hồng gia, thậm chí là cái mạng nhỏ đều nhét vào trong tay.

Đúng như lời của Đỗ đại nhân mặt khổ qua nói: người tinh thông nghiên cứu đạo cường quốc, là không thể có lập trường.

Không thu tiền, nói sai rồi, chẳng qua là năng lực và học thức không đủ, thu tiền, nói cho tốt cũng là tội khi quân.

Mà Phong Long Hoàng đế sau khi xem qua cuống gốc, lại cẩn thận cân nhắc đạo cường quốc mà ba huynh đệ vừa nãy chỉ ra ở trên điện, rốt cục cũng kết luận một chữ "mùi tanh". Đạo cường quốc của Hồng gia, ở vài điểm mấu chốt, đều chiếu cố đến một người, hoặc là nói một thế lực. Phong Long nhìn Tả thừa tướng Hồ đại nhân một cái, người đứng sau cúi đầu đứng trang nghiêm, vẻ mặt ung dung.

Ánh mắt Phong Long chuyển động, lại hỏi Hình bộ thượng thư:

- Vụ án này, nên làm thế nào? Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Trước hết điều tra xem tiền từ đâu tới, lại xét lấy tiền làm cái gì.

Đỗ đại nhân trả lời được đơn giản, vắn tắt, đợi sau khi Hoàng đế gật đầu, ông ta lại khom người:

- Thần xin cáo lui, bây giờ lập tức lui xuống truy xét chuyện này.

Phong Long khoát tay áo, ra hiệu chuẩn tấu.

- Ba vị hiền tài, mời đi theo ta.

Đỗ đại nhân mặt mang nụ cười, giọng điệu có chút hòa nhã cực kì hiếm thấy. ba huynh đệ miễn cưỡng đoán được chút manh mối, nhưng đối với toàn bộ sự kiện vừa qua, trong lúc nhất thời làm sao nghĩ thông được, ánh mắt hoảng sợ, sắc mặt cũng hoảng sợ, không dám hỏi gì nhiều, quỳ xuống hành lễ rồi sau đó theo Đỗ đại nhân cùng rời đi.

Tâm tình Phong Long không hề bị ảnh hưởng, không đợi Đỗ đại nhân và huynh đệ Hồng gia đi ra khỏi kim điện, y liền chuyển mắt nhìn về Tống Dương:

- Tỉ lệ huyền bí của người cũng xem là thú vị, về sau nếu rảnh rỗi, chuyện hay như vậy không ngại nói nhiều một chút, bây giờ, nói vào chính sự đi, đạo cường quốc của ngươi là cái gì?

Huynh đệ Hồng gia không kìm được đồng thời dừng bước, chỉ trong chớp mắt liền tỉnh ra bản thân căn bản không có cơ hội đi cãi lại Tống Dương nửa chữ.

Hàn vi nghèo hèn, suốt đời đi học khổ cực, thường vất vả chỉ mong có thể có một ngày bỗng nhiên nổi tiếng, cuối cùng trời không phụ lòng người, huynh đệ Hồng gia tuyển từ Cửu Châu Nam Lý đã trổ hết tài năng, kim quang rộng mở tha thiết mơ ước cuối cùng đã từ con đường cuối chân trời rải tới dưới chân, thật là không dễ dàng gì. Chính vì như vậy, Tống Dương trước đó chưa bao giờ thực sự nghĩ tới việc đối phó với bọn họ. Cho tới khi Tống Dương xác nhận, ba người họ Hồng đang muốn cản trở hắn giành lấy "Nhất phẩm".