Học Muội, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 3: Tựa như xuyên không, tìm thêm được mẹ và bà




“Dì có trong đó chứ” – Mẹ Tiêu chào hỏi người bảo vệ rất nhẹ nhàng, bảo vệ cũng biết người dì trong lời nói của mẹ Tiêu là ai, thẳng thắn trả lời

“Vâng, Lão phu nhân cùng Phu nhân đều đang ở Cổ Trạch ạ”

“Được cảm ơn” – Mẹ Tiêu thân thiện cười rồi lại nhìn thấy anh chàng bảo vệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hiểu ý, kéo tay Nhã Hinh lại bên cạnh, giới thiệu

“Con bé là con gái tôi, nay đưa sang diện kiến dì”

“Vâng ạ” – Bảo vệ cười cười rồi mở cửa nhường đường cho hai người vào

Nhã Hinh nhìn ngó xung quanh. Nơi này cách bài trí khá khác biệt với nhà cô. Hai bên lối đi là cây cảnh được tỉa thành hình rồng dài hơn 10m, điêu khắc gỗ khéo léo. Hai người không đi thẳng mà rẽ sang bên trái hướng về Cổ Trạch. Được biết, nếu đi thẳng thì sẽ bắt gặp căn biệt thự 2 tầng đơn giản dùng để tiếp khách,... Không giống như hoa lệ ngoài kia, ở đây có nét gì đó cổ xưa, mang dáng vẻ hoài niệm, phong cách như một tứ hợp viện cỡ trung thời nhà Thanh, mái ngói đỏ, 4 cạnh ngói cong lên, cột sơn thếp đỏ chạm trổ hình rồng bằng vàng uốn lượn. Đương nhiên, đã là mô hình một tứ hợp viện thì không thể thiếu sân chính với cây cảnh trồng khắp trong khoảng sân, còn cả hồ cả với những con cá bơi qua lượn lại vui mắt, những đóa sen nở rộ trên mặt hồ. Đi một lúc nữa thì đến đình viện chính của Cổ Trạch. Nơi này, cách ăn mặc của gia nhân cũng là trang phục truyền thống. Có cảm giác nơi Cổ trạch này và nơi đón tiếp ngoài kia tựa như hai thế giới khác vậy, cứ như là xuyên không về thời cổ đại. Gia nhân thấy mẹ con cô đến thì hành lễ chuẩn như là gia nhân thời trước. Mà bên trong đài hiên kia là hai người phụ nữ đều mặc sườn xám, nhìn phong thái rất tao nhã, mà chuẩn mực, truyền thống.Nhã Hinh có chút không quen, nắm chặt tay mẹ. Anh Lan thấy vậy, cười cười, len lén vỗ vỗ lên mu bàn tay, trấn an đứa nhỏ bị dọa sợ kia cũng coi như là lời động viên. Nhã Hinh lấy lại tinh thần, hướng hai người phụ nữ kia chào hỏi, học tập cách chào hỏi trong phim cổ trang thường coi trên mạng

“Thỉnh an Trương lão phu nhân, thỉnh an Trương phu nhân, hai người khỏe. Tiểu nữ là Tiêu Nhã Hinh ạ”

Mà Trương lão bà cùng mẹ Trương rất hài lòng với đứa nhỏ này, tươi cười nói:

“Con sau này đừng nên câu nệ. Nơi này là nơi lưu giữ truyền thống nhà họ Trương được giữ gìn hơn 200 năm nay, không thể bỏ đi, vậy nên có hơi cổ một chút. Nhưng con cũng không cần phải lễ nghi rườm rà làm gì, cái gì cần bỏ qua được thì bỏ qua đi”

“Cảm ơn Trương lão phu nhân chiếu cố ạ” – Nhã Hinh vẫn giữ khuôn phép. Mẹ Tiêu thấy con gái như vậy không khỏi cảm thán, quả nhiên à con gái bà, trước mặt người ngoài luôn tỏ ra là hiền khuê thục nữ, đúng chất một thiên kim tiểu thư. Nhưng mà có vẻ như sau này mẹ Tiêu sẽ muốn bóp nát cái ý niệm này thôi. Trương lão phu nhần nhìn tiểu nha đầu kia vẫn lễ phép như vậy, gật gật đầu, miệng trách cứ nhưng ánh mắt chứa đầy ý cười

“Tiểu nha đầu này, đã nói con không cần khách sáo như vậy, cứ đối đãi như với người lớn trong gia đình con là được rồi. Sau này cứ gọi ta là Thái thái, còn cứ trực tiếp gọi con dâu ta là Dì Vân là tốt”

“Vâng, thái thái, dì Vân” – Nhã Hinh nở nụ cười tiêu chuẩn, nụ cười như nắng sớm mai khiến Trương phu nhân rung động một hồi

“Con cười thật là đẹp. Nào nào, đến đây, đến để ta ngắm con kỹ hơn một chút nữa.” Rồi hướng mẹ Tiêu “Lan à, cậu cũng ngồi đi”

“Aidzah, cứ tưởng tâm trí hai người đặt hết lên đứa nhỏ kia rồi quên tôi luôn chứ” – mẹ Tiêu cười cười, ngồi xuống. Gia nhân đứng bên cạnh Trương bà lúc này cũng đi mang thêm hai ly trà đến. Về phần Nhã Hinh cũng đi đến, ngồi kế bên mẹ Trương. Mẹ Trương nhìn ngắm Nhã Hinh, càng nhìn càng thấy thích

“Cậu nói xem Anh Lan à, đứa nhỏ này thật khả ái mà. Tôi cũng rất mong muốn có một đứa con gái ngoan, hiểu chuyện mà không được đây này.”

“Cậu không phải cũng có một đứa con gái sao hả?”

“Aidzah, nhắc tới nó, nó đi học xa một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi về. Về tới nhà không đi du lịch thì cũng đi chơi, tụ tập. Đâu như con gái cậu, đi chung với mẹ, nắm tay mẹ thân thiết thế này. Thật ganh tỵ chết mất”

“Dì Vân quá khen, Nhã Hinh không dám nhận ạ”

“Nhìn xem con kìa, ta yêu con quá đi. Con gọi ta một tiếng mẹ Vân đi, đừng gọi dì Vân nữa”

“Chuyện này.....”

Nhã Hinh ngập ngừng. Thiên a, người dì này cũng không có quá đáng sợ như trong tưởng tượng của cô ah

“Hinh Nhi à, dì Vân đã nói vậy thì con cứ gọi một tiếng cho dì ấy vui đi”

“Vâng. Mẹ Vân”

“Ngoan quá” – mẹ Vân thích thú. Trương bà thấy vậy, không chịu thua con dâu, cũng đòi sủng bởi cô bé đáng yêu này

“Hinh Nhi à, con gọi con dâu ta là mẹ, vậy con phải gọi ta là bà nội mới đúng lễ nghĩa nha”

“Có thể sao ạ?” – Nhã Hinh có chút không thích ứng được. Cái này.... thật là khốc quá đi

“Đương nhiên có thể.... Mau gọi ta một tiếng bà nội xem nào”

“Vâng, bà nội. Nhã Hinh thật vinh hạnh”

“Ngoan quá”

“Người đánh giá cao con rồi ạ.” – Nhã Hinh cúi đầu xấu hổ, mẹ cô chắc bây giờ đang cười nhạo cô đây. Tránh né là cách tốt nhất. Hinh lập tức lễ phép thối lui

“Khi nãy đi ngang sang hồ cá, cảnh rất đẹp. Con muốn đến đó ngắm một chút. Như vậy, con xin phép đi trước, không làm phiền bà cùng hai mẹ nói chuyện phiếm nữa ạ”

“Ừ, con đi đi.” – Trương bà vui vẻ chấp thuận – “Tiểu Huyền à, đi cùng với tiểu thư, dẫn nó đi tham quan đi”

“không cần phiền toái như vậy đâu ạ, con cũng không phải trẻ lên ba mà” – Nhã Hinh phồng má, đáng yêu mắt chớp chớp nhìn ba người lớn ngồi trên bàn kia

“Tiểu thư à, chúng ta đi thôi, cô sẽ lạc đó”

“Vậy phiền cô rồi” – Nhã Hinh mỉm cườivới Tiểu Huyền rồi đi theo cô ấy