Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 75: C75: Từ Biệt




"Lục Thiên Mạch, nhìn chữ như thấy mặt, không thể trực tiếp từ biệt cậu, tôi cảm thấy rất có lỗi. Tại thời điểm cậu nhìn đến phong thư này tôi không sai biệt lắm đã lên máy bay, phi thường cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này chiếu cố. Tôi phải rời khỏi nơi này, tìm địa phương càng thích hợp với tôi đi. Ngày đó buổi tối kỳ thật tôi cũng không có ngủ, tôi nghe được các cậu, còn có lời nói của cậu...

Một đời chí ít nên có một lần vì một ai đó mà quên mất bản thân mình, không cầu kết quả, không cầu được đồng hành, không cầu có được, cũng không cầu người đó yêu mình, chỉ cầu trong những năm tháng tuổi trẻ của mình, gặp được người đó. Cứ xem tôi là nét bút hỏng trong thanh xuân của các cậu đi.

Nhưng tôi muốn nói, chuyện phát sóng trực tiếp này tựa như cây châm đâm ở trong lòng tôi, tôi thật sự là không muốn sau này hoài nghi bạn trai tôi, hoặc là bạn bè của tôi! Tôi đi rồi, tạm thời trước tiên đi nước ngoài đọc sách, chuyện khác bây giờ không muốn để ý tới, chúng ta là bạn bè, vĩnh viễn cũng vậy, hy vọng về sau cậu cũng có thể vui vẻ hạnh phúc.

Sau này nếu có duyên gặp lại, hi vọng sẽ gặp nhau trong một ngày mưa. Cậu biết không, cha mẹ tôi ra đi vào ngày mưa dông, tôi gặp tai nạn xe cộ cũng trong một buổi chiều mưa. Vậy nên lúc đó chính là lúc lòng tôi yếu mềm nhất, nói không chừng sẽ tốt bụng tha thứ cho cậu...

Không đùa nữa, tới giờ đi rồi, tạm biệt cậu, em trai nhỏ!


Ôn Tiểu Yến."

Lục Thiên Mạch gắt gao cầm tờ giấy một hơi đuổi tới sân bay, tìm một vòng lại một vòng cũng chưa nhìn thấy thân ảnh của Ôn Yến, mà cơn đau ở ngực càng thêm trầm trọng, cuối cùng trước mắt tối sầm trực tiếp ngay tại sân bay hôn mê bất tỉnh.

Lại lần nữa tỉnh dậy, cậu thế nhưng thấy Lục Thiên Hàng một thân quân trang đang ngồi ở trước giường, vừa nhìn thấy anh trai, Lục Thiên Mạch ngay lập tức không màng chính mình bị thương, vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt thê lương nói.

"Anh... Ôn Tiểu Yến không thấy, anh, anh mau đi tìm cô ấy, tìm cô ấy trở về a, cô ấy nói muốn ra nước ngoài, chính là một nhà hai người của họ cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí ngay cả lời nói cũng nói không rõ, vậy sao được a? Anh, em cầu xin anh, anh mau đi tìm Ôn Tiểu Yến trở về được không? Anh mau đi tìm cô ấy trở về được không? Lạc Tư Ngôn bên kia em sẽ nhìn giúp cô ấy, chú ý cho cô ấy, khiến cậu ta sẽ không tìm cô ấy phiền toái, anh, anh làm cô ấy trở về, anh kêu cô ấy trở về a..." 

Nghe em trai nhà mình nói như vậy Lục Thiên Hàng chậm rãi buông dao đang gọt quả táo cho cậu ta

"Tiểu Mạch, em nói thật với anh, em có phải thích cô ấy hay không?"

Trời mới biết Lục Thiên Hàng hỏi ra như vậy, lấy hết bao nhiêu sức lực của hắn, nếu là Lạc Tư Ngôn, Ôn Vĩ Kỳ hay là Lý Húc Dương, hắn tranh liền tranh, chính là Thiên Mạch là em trai hắn, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thậm chí có thể sinh ra tâm linh cảm ứng, là người thân nhất của hắn.


Cái này khiến hắn nên lựa chọn như thế nào?

Hắn cho rằng bản thân ở trong quân đội làm ra thành tích, hắn thực liều mạng huấn luyện, trong một năm này thậm chí vượt qua huấn luyện viên của hắn, chính là vì có thể bảo vệ Ôn Yến, có thể kiên định cầm tay cô, mà hiện tại thì sao?

Bộ dáng Thiên Mạch giống như trực tiếp rút đi nền tảng của hắn, em trai của mình thích nữ sinh mình yêu nhất, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Mà nghe Lục Thiên Hàng nói như vậy Lục Thiên Mạch chậm rãi cúi thấp đầu xuống, hồi lâu mới mở miệng nói, "Anh, thực xin lỗi..."

"Không, em không cần phải nói xin lỗi, anh đã sớm nên hiểu rõ, từ nhỏ chúng ta liền dễ dàng thích những thứ giống nhau, một năm này em vẫn luôn cùng cô ấy ở bên nhau, thích cô ấy cũng là chuyện rất bình thường. Anh nghe nói cô ấy xin học đại học ở nước ngoài, anh sẽ đi tìm cô ấy, cũng sẽ không để ý em đi tìm. Mặc kệ là ai trước tìm được cô ấy, hoặc là đối phương lựa chọn ai, anh...Đều nguyện ý tiếp thu."

"Anh..."


"Em cẩn thận nghỉ ngơi, anh đêm nay còn cần hồi quân doanh, anh mua vé máy bay tuần sau, đến lúc đó em dưỡng khỏe thân thể chúng ta cùng nhau đi."

"Cảm ơn." Lục Thiên Mạch cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt anh trai.

"Chúng ta là anh em không phải sao?"

"Phải..." Lục Thiên Mạch yếu ớt mỉm cười.