Học Trưởng Mỹ Nam

Chương 2






Ba chàng mỹ nam bạn thân của Dương Khải Phong nói chuyện một phen, cuối cùng hết hứng mới đi về. Dương Khải Phong lại quay về ngồi lại trên ghế bắt đầu làm bài tập, trong phòng học có một số người ra vào làm vệ sinh phòng, sau cùng một người cũng tiếp một người rời đi. Vườn trường trở nên yên tĩnh không náo nhiệt như ban ngày, bên ngoài không trung che kín vần mây đỏ, dư âm của buổi trời chiều theo khe hở của cửa sổ rọi vào, đem thân ảnh của Dương Khải Phong kéo thiệt dài.

Dương Khải Phong sau khi làm xong tất cả bài tập, hắn bắt đầu thu thập sách tập, im lặng ngắm nhìn bốn phía, trong phòng học hiện giờ chỉ có một mình hắn.... Hắn lại nhìn lên đồng hồ treo tường, đã muốn 6 giờ, không ngờ hôm nay hắn lại làm bài tập trễ như vầy.

Từng trận tiếng bước chân cộp cộp, thùng thùng từ xa ngày càng tới gần, cuối cùng dừng trước cửa phòng học của Dương Khải Phong đang đứng. Dương Khải Phong trong lòng giựt mình, không tự giác bật dậy. "Ầm" một tiếng, cửa thô lỗ bị đá văng ra, Phan Minh dẫn A Mạnh cùng đám người mang vẻ mặt hung thần át sát xuất hiện ở ngoài cửa.

" Tên nhóc kia" Phan Minh hô lớn nhìn chằm chằm về phía Dương Khải Phong, Dương Khải Phong nhìn xung quanh, lại đột nhiên phát hiện một đám người khác sớm ngăn ở tất cả cửa.

Phan Minh nhe răng cười đi lên phía trước, tiếp cận về phía hắn, Dương Khải Phong bị bức thối lui đến bên cửa sổ. Sau đó hẳn là hắn nên kêu " Tụi bây muốn gì?"

Hắn nhìn về phía tụi A Mạnh, nhưng chưa kịp mở miệng thì tụi họ tiến lên....

Hắn quay đầu nhìn ra sau, tụi họ hiện đang ở phòng học lầu ba, muốn từ đây đào thoát thiệt sự rất mạo hiểm, bất quá phía dưới có khá nhiều cây cối.

"Tao coi mày làm sao mà chạy" Phan Minh tựa như cọp đói mãnh liệt đánh hướng về hắn lao tới, Dương Khải Phong né vội vài cái, hắn cực kì nhanh lẹ leo lên cửa sổ, thả người nhảy xuống.

" Quy-!" Phan Minh không thể ngờ được, từ trước tới nay chưa có ai làm ra hành động nguy hiểm như vậy, hắn sợ hãi vọt nhanh đến bên cửa sổ. Chỉ nhìn thấy Dương Khải Phong hai tay bắt lấy một nhánh cây, ở một độ cao an toàn, sau đó thuận lợi tiếp đất.

" Má nó" Phan Minh mãnh lực đấm xuống cửa sổ, chuyển hướng tụi thuộc hạ rống bự " Hắn chạy thoát! Mau đuổi theo"

Mấy người can đảm, cũng theo hướng Dương Khải Phong nhảy qua cửa sổ, một người trong đó rơi chổng vó, mấy người còn lại thì theo hướng cầu thang chạy ra ngoài. Dương Khải ở trong sân trường vắng lặng, nhìn dáo dát xung quanh.

" Không có ai? " Dương Khải Phong thầm nghĩ.

Mắt thấy truy binh ở phía sau sắp đuổi đến! Hắn chạy về phía cổng trường, phát hiện cửa sắt đã bị người gác cổng khóa lại, không đường nào có thể đi, Dương Khải Phong buộc lòng hướng cửa phía sau chạy.

Dương Khải Phong chạy về phía cửa trong rừng cây nhỏ, hình như thấy có một cái đầu phía trên có những con ruồi bọ bay xung quanh đấu đá lung tung, khi cậu chạy đến gốc đại thụ, vội vàng chạy qua, đột nhiên có một vật thể trấn ngang chân hắn.

" Ây-"

"Ai nha-'

Dương Khải Phong nhanh tay nhào một vòng tròn nhỏ trên không trung, đáp xuống gần đó, vật thể trấn chân hắn phát ra một tiếng hét chói tai. Dương Khải Phong lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng lên.

Hắn quay đầu về phía sau nhìn, nhất thời thân thể cứng đờ.

" Ây da" Võ Huyền Chi, xoa xoa chân mình, nhìn về phía Dương Khải Phong, ánh mắt có chút tức giận, cổ liếc một cái rồi quay qua nhìn người bên cạnh.

Dương Khải Phong trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, rốt cuộc là người nào có lỗi, ngừi nào trấn chân khiến hắn bị té, hiện tại lại tức giận nhìn hắn. Hắn.... Hắn tuyệt đối không phải là người có lỗi.... Đại não của Dương Khải Phong làm việc hết công suất.

Lý Võ Thiên nghiêng nhẹ đầu nhìn hắn một lát, rồi không nói gì mà nhẹ bước đi, Võ Huyền Chi liếc Dương Khải Phong them một cái nữa liền bám theo hắn. Dương Khải Phong hiện tại còn thừ người chưa hiểu rốt cuộc như vầy là có ý gì thì phía sau đã thấy Phan Minh hùng hổ chạy tới.

" Tên nhóc con thúi kia" Phan Minh đang muốn suất khí tấn công, không thể tưởng tượng được, khi thấy bên cạnh Dương Khải Phonh là Lý Võ Thiên - cái tên mà hồi sáng chỉ vung nhẹ tay là hạ được hắn, hắn nhất thời sợ tới mức đôi chân mềm nhũng.

Dương Khải Phong kinh ngạc nhìn thấy tên Phan Minh hung hãn khi nãy bỗng nhiên đã trở thành con rùa đen, hướng về phía Lý Võ Thiên vẻ mặt mỉm cười.

" Trùng.... Trùng hạp ghê.... Lại gặp anh.... Ở đây.... "

Võ Huyền Chi khó hiểu nhìn tụi họ, trong mắt đầy vẻ khinh thường nhìn tụi đầu gấu trong trường này. Phan Minh nhìn thấy Lý Võ Thiên vẫn thờ ơ nhìn mình. Cảm giác được đối phương cũng không tức giận, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại thần tình dữ tợn chuyển hướng Dương Khải Phong gầm nhẹ.

" Hừ"

Dương Khải Phong sửng sốt, hắn không ngờ cái tên Phan Minh lại hèn như vậy.

" Lên, đánh cả ba tụi nó cho tao" Phan Minh ra lịnh một tiếng, mấy tên thủ hạ ngay lập tức vây quanh tụi họ, Dương Khải Phong phi thân lên đá trúng một người trong đó, tiếp theo là một cú xoay vòng trên không đá trúng người thứ hai, ngay lúc đó cầm lấy con dao phóng về phía người còn lại. Động tác này cực kỳ là nhanh nhẹn, độ mạnh yếu vừa phải, khiến hắn nghĩ tới Dương Khải Phong ốm nhom trước mắt mà há bự miệng.

"Lên! Cùng tiến lên hết cho tao" Phan Minh một tiếng la lên, khiến nước miếng văng ra tứ phía. A Mạnh cùng một nhóm người khác bao quanh, mục đích định chia rẽ Dương Khải Phong mà đánh hội đồng. -Xoẹt

"A" Dương Khải Phong vô thức kêu lên, cái áo trắng bị cắt rách một mảnh lớn, lộ ra bên ngoài một bả vai.

Lý Võ Thiên và Võ Huyền Chi thẩn thờ một mực đứng bên cạnh coi náo nhiệt, khi nhìn thấy Dương Khải Phong coi bộ không xong, trong đôi mắt bình tĩnh chợt hiện lên một đạo quang mang. Võ Huyền Chi luôn theo dõi cuộc chiến, cũng cảm thấy nếu cứ vậy, chắc chắn sẽ có án mạng.

Phan Minh chứng kiến mọi chuyện, hắn cảm thấy nếu cứ vậy thì thiệt thòi sẽ về phe của mình nên sốt ruột quát "Đừng chậm chạp nữa! Mau xử lý hắn".

Thừa dịp Dương Khải Phong còn chưa khôi phục lại tinh thần, A Mạnh cùng ba người tiến lên bắt lấy, gắt gao giữ chặt hắn, lúc này mặc cho Dương Khải Phong có công phu giỏi như thế nào cũng vô pháp thoát khỏi.

Dương Khải Phong do thân hình cố sức giãy dụa, khuôn mặt mỹ nam của hắn bởi vì vậy mà trầy xớt.

"Hắc hắc, lúc này xem mày còn có thể mê hoặc tụi nữ sinh gì nữa" Phan Minh đắc ý đi đến trước mặt Dương Khải Phong, chìa một tay ra muốn đấm dô mặt Dương Khải Phong, bỗng một cánh tay lớn từ đằng sau xuyên qua, bóp chặt cổ tay gã.

"Au...." Phan Minh vừa quay đầu lại, đầu tiên là chống lại cặp mắt với con ngươi đen lạnh lẽo của Lý Võ Thiên, thanh âm của gã nhất thời nghẹn lại ở yết hầu. Lý Võ Thiên mặt không chút biến đổi mà đem cánh tay của gã vặn ra phía sau.

"Ô oa oa...." Phan Minh đau đến mức ứa nước mắt, đám người bắt giữ Dương Khải Phong thần tình kinh hoảng nhìn lão đại bị ngược đãi, lại hoàn toàn không dám nhúng tay, Dương Khải Phong nhìn chăm chú tình cảnh biến hóa trước mắt mà cười toe toét.

Phan Minh cơ hồ cảm thấy ngón tay như bị bẻ gãy, gã ta kêu gào cầu xin tha thứ "Anh hai....anh hai! Anh khoan dung.... tha cho em đi".

Lý Võ Thiên nhếch miệng cười, hình dạng đôi môi gợi cảm hiện lên một tia cười lạnh, rốt cuộc hảo tâm mà buông gã ra. Phan Minh ôm lấy cánh tay, quỳ rạp trên mặt đất mà run rẩy. Lý Võ Thiên liếc nhìn tụi A Mạnh, nhất thời khiến khuôn mặt tụi hắn không còn chút máu, tụi hắn nhanh chóng bỏ tay ra khỏi người Dương Khải Phong.

Lý Võ Thiên lạnh nhạt quát ra một chữ " Biến ".

Mọi người cuốn quýt nâng Phan Minh dậy, nhanh chóng bỏ chạy.

Dương Khải Phong ngơ ngác ngẩng đầu, cùng Lý Võ Thiên nhìn nhau, nhất thời trong chốc lát chưa thể khôi phục lại. Sửng sốt sau một lúc lâu,hắn vội vàng đem quần áo bị xé rách chỉnh lí lại, phủi phủi những cọng cỏ dính trên tóc mình, đem hai tay đặt lên đùi, cúi xuống, trong sợ hãi mang theo chút thẹn thùng nói.

"Cám ơn bạn đã ra tay giúp đỡ lần nữa"

"Người này tuy rằng thiệt đáng sợ, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình" Dương Khải Phong thầm nghĩ.

Võ Huyền Chi nhìn cảnh này, trong mắt lộ ra ý quỷ dị, Dương Khải Phong đứng thẳng thân hình, lại phát hiện trên tay và mặt hình như bị thương tích không ít.

"A.... Kỳ này tốn mớ tiền rồi Dương Khải Phong thở dài. Hắn xoay người, phát hiện Lý Võ Thiên cũng đang đứng bên cạnh mình. Hiện tại gần như vầy, hắn mới chính thức nhìn rõ đối phương.

Trước mắt là một cậu con trai, tuổi tác với mình không sai biệt lắm, so với hắn cao hơn chút chắc là 1 cm, dáng người thì không cần phải nói, cơ hồ là có tập võ. Bả vai rộng, đôi chân thon dài, dáng người như người mẫu từ tạp chí bước ra. Khuôn mặt cũng là vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, so với những thần tượng nổi tiếng thời nay không chút thua kém. Bất quá trên người hắn tỏa ra hơi thở âm u, lạnh lẽo một chút cảm giác của thần tượng cũng không có, trái lại giống như một trộm mộ trẻ tuổi trong tiểu thuyết trinh thám, làm cho người ta sợ hãi không thôi.

Dương Khải Phong không dám tiếp tục nhìn thẳng đánh giá hắn nữa, cậu nhìn thấy nét mặt âm trầm của cô gái, nhất thời lơ đãng liền cúi đầu xin lỗi.

"Thực xin lỗi, quấy rầy đến hai người.... Mình.... Mình cáo từ.... "

Dương Khải Phong hớt ha hớt hãi chạy đi.

" Võ Thiên! Võ Thiên" Võ Huyền Chi muốn hỏi gì đó, nhưng Lý Võ Thiên mắt ngơ tai điếc, theo hướng ngược lại của Dương Khải Phong mà đi. Bỏ lại cổ một mình lưu lại ngơ ngác.

Võ Huyền Chi bất an quay lại trong phòng học tối tăm, từ trong ngăn kéo lấy ra túi xách, khi quay người lại thì mới phát hiện Lữ Vân Di đang đứng ngoài cửa.

"Di?" Võ Huyền Chi bất ngờ mở miệng "Xin hỏi.... Bộ có chuyện gì sao?"

Lữ Vân Di bước đi vào, thân hình thanh tao hình thành một cái dài phủ trên nền lớp học.

" Cô còn chưa hiểu sao? " cổ thanh âm trầm thấp, mang theo chất giọng âm u, Võ Huyền Chi ôm túi xách tiến về phía trước từng bước. Trời ạ, bởi vì hôm nay lo chuyện Lý Võ Thiên tới mà quên mất bài thuyết trình mà Lữ Vân Di yêu cầu.

Lữ Vân Di là phát thanh trưởng của Trường này, hôm qua cổ nhờ Võ Huyền Chi soạn dùm một bài nói về văn hóa cổ truyền miền Nam.

"Ách.... Mình quên mất..." Võ Huyền Chi liền lấy một sấp giấy trong túi xách ra, khó xử nói. "Thực xin lỗi, mình quên mất, hồi tối qua chắc ngủ không ngon...."

Lữ Vân Di vươn tay, ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm lấy.

" Không sao đâu, có là tốt rồi". Cổ lịch sự cười một cái.

Nói xong, Lữ Vân Di liền rời đi. Sau đó Võ Huyền Chi cũng ra dìa.

******

"Ách.... Thành thực xin lỗi.... " Dương Khải Phong chậm bước, hướng người nam nhân trước mặt mà nói.

Nam nhân với mái tóc đen, đôi mắt trong cùng nụ cười bí ẩn luôn hiện trên môi. Người này tên là Dịch Khải Nguyên, học tại trường y Dạ Nguyệt, hắn là anh họ của Dương Khải Phong.

" Khải Phong - Khải Phong... sao hôm nay dìa trễ vậy?"

Thanh âm của Dịch Khải Nguyên mang vẻ trầm áp, Dương Khải Phong cười nhạt một tiếng, trả lời " Lúc nãy em bị chó điên cắn!"

Lúc này Dịch Khải Nguyên mới phát hiện ra, quần áo trên người Dương Khải Phong bị rách một mảnh lớn, cùng với vài vét thương trên mặt.

" Cái thằng này.... Lại tụ tập đánh nhsu hả " Dịch Khải Nguyên nhíu mày, " đúng không? Rồi không có sao chứ?"

"Không.... những tên lưu manh kia lại tới tìm em.... "

"A a? Nói tụi nó muốn kiếm chuyện với em thì gặp mặt anh trước đã, mấy cái thứ côn đồ đó phải nằm viện mới bỏ cái thói" Dịch Khải Nguyên vừa nói vừa lấy bả vai đứa con xoay xoay cẩn thận kiểm tra.

"Không sao đâu, chỉ là bị té, quần áo bị xé rách.... " Dương Khải Phong nhỏ giọng trả lời.

"Ai.... Võ nghệ của em lại tệ vậy sao? làm sao một chút tác dụng cũng không có"

"Không phải" Dương Khải Phong vội vàng giải thích "Chỉ là tụi nó đông lắm, em không đối phó được, may mắn có một bạn học giúp em... "

"Bạn học? Ai vậy?"

"Chính là người... " Dương Khải Phong lúc này mới phát hiện nơi mình chưa biết tên hắn " Trời ơi? Em không biết tên bạn ấy "

Thấy Dương Khải Phong ngố ngố, Dịch Khải Nguyên không khỏi thở dài.

" Khải Phong, bỏ đi, chúng ta dìa thôi " Dịch Khải Nguyên lên tiếng.

"Nha.... Em cũng đói bụng rồi.... "

" Cái thằng này, đã học đại học rồi mà cứ như con nít vậy"

Nói dứt lời liền thuận tay cú nhẹ lên đầu Dương Khải Phong

"A.... " Dương Khải Phong nhăn mặt kêu lên.... Hai tay của hắn xoa xoa cái đầu.

Ánh đèn đường chiếu rọi hai người đang đi trên đường cùng với chiếc xe đạp cũ dẫn ở bên cạnh. Hai cái bóng bị kéo dài khẻ lướt qua từng bãi cỏ ven đường.