Học Viện Quỷ Dị

Chương 8: Chiếc chìa khóa hoen rỉ




Tại Chân..... Tại Chân.....

Vĩnh viễn không được quên, tớ là Kim Cơ Phạm..... “A!” Tại Chân đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Vừa rồi, cậu rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Kim Cơ Phạm, cậu ấy cười, giọng nói, thói quen nghiêng bên phải 45°, mọi thứ từ không có dần trở nên rõ nét.

Đã không thể nhận ra, đâu là mơ, đâu là thật.

“Tại Chân!” Lý Tại Tĩnh vào phòng Tại Chân, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tại Chân, hỏi: “Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng?”

Tại Chân nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Chị, không có việc gì.”

Tại Tĩnh không yên tâm, nhưng cô hiểu, Tại Chân nếu như không muốn nói thì vô luận như thế nào cũng sẽ không nói. Lúc này cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người đến phòng khách, khi trở lại trên tay cầm theo một cái hộp.

“Đây là bưu kiện buổi sáng mới chuyển tới, của em.” Tại Chân tiếp nhận, mở ra.

Người gửi là Kim Ngôn Sơ, bạn hồi trung học của Tại Chân.

Nhưng bình thường cũng không gặp gỡ gì, sao đột nhiên lại gửi đồ đến nhỉ?

Bên trong hộp giấy màu vàng trống rỗng chỉ có một chiếc chìa khóa và một tờ giấy.

Tại Chân cầm lấy chiếc chìa khóa, nhưng cũng chỉ là một chiếc chìa khóa nhà bình thường, lấy tay sờ thử, mặt ngoài chỉ lưu lại màu đồng hoen rỉ. Mà trên tờ giấy viết địa chỉ.

Là địa chỉ nhà Cơ Phạm. Đây là có chuyện gì?

Tại Chân bấm điến thoại gọi cho Kim Ngôn Sơ, lại bị ngắt đi. Tiếp theo Tại Chân nhận được tin nhắn trả lời của cô.

“Cầm cái chìa khóa đến địa chỉ ghi trên giấy, sẽ tìm được tất cả đáp án.”

“Làm sao vậy?” Tại Tĩnh nhìn gương mặt khẩn trương của Tại Chân, quan tâm hỏi.

“Chị! Em muốn đến xem nhà Cơ Phạm.” Tại Chân từ trên giường đứng lên, lấy quần áo ra từ trong tủ.

“Cái gì!?” Tại Tĩnh không thể tin được lời Tại Chân nói.

“Em muốn đến nhà Cơ Phạm, em muốn biết đáp án. Cái này đối với em mà nói........Rất quan trọng.”

Đúng vậy.

Tớ hiện tại mới hiểu được, Kim Cơ Phạm – cậu trong lòng tớ kỳ thật...... rất quan trọng.

Cho tới bây giờ tớ vẫn còn nhỡ rõ bóng dáng khi cậu rời đi, đó là kí ức cuối cùng trong đầu tớ về cậu.

Nếu lúc ấy câu trả lời của tớ không phải như vậy, nếu lúc trước tớ có thể hiểu được, nếu tớ có thể thấy rõ điều này sớm hơn..... Nếu có thể.....

Tớ không muốn cậu biến mất khỏi cuộc sống của tớ.

“Chị! Em muốn một mình đi.” Từ trên xe bước xuống, Tại Chân gắt gao đem chiếc chài khóa nắm chặt trong tay.

“Kia..... Em cẩn thận một chút, có chuyện gì nhất định phải gọi điện cho chị.” Tại Tĩnh cũng xuống xe, nhìn theo dáng Tại Chân bước vào thang máy.

Thang máy không ngừng đi lên, cuối cùng đing lên một tiếng.

Tại Chân ra thang máy rồi rẽ phải, cuối hành lang trong trí nhớ đã sớm quen thuộc, phía sau cánh cửa phòng bảo vệ màu xám nhạt đã từng là nơi bí mật tốt nhất của họ.

Tại Chân bình tĩnh đè xuống trái tim đang đập liên hồi, nhè nhẹ run cầm chìa cắm vào trong ổ khóa.

Đát một tiếng, cánh cửa hướng bên trong mở ra.

Nhưng bên trong cánh cửa lại làm cho Tại Chân sợ ngây người. Kim Ngôn Sơ!

Làm sao lại.....

Kim Ngôn Sơ toàn thân bị quấn bởi một dải băng màu đỏ tươi, cả người đầy máu bị treo trên trần nhà.

Trên người cô, trái phải trên dưới cắm hơn 10 con dao, mà chiếc váy dài vàng nhạt của cô cũng dính đầy máu tươi, thấm đỏ trên làn da. Hai tay buông xuống tự nhiên, trên cánh tay chi chít những vết dao nhọn cắt qua tạo thành từng vết máu đỏ thẫm, âm thanh tí tách máu theo đầu ngón tay chảy xuống rơi trên sàn nhà làm bằng gỗ, tạo nên hình hoa. Mà bên trong lớp váy trống rỗng..... chỉ có vạt áo váy gắn lại với nhau.

Tại Chân cúi đầu nhìn xuống, trước tủ đựng giày chính là đôi chân vốn phải dính với thân thể, đôi chân bị cắt đứt từ phần bắp đùi, ở phần đầu gối bị cắt thành hai đoạn. Nhìn từ trên cao xuống nhìn thấy rõ ràng dòng chữ được viết bằng máu đỏ ” Vĩnh viễn không được quên, tớ là Kim Cơ Phạm.”

Bịch một tiếng, Kim Ngôn Sơ đang bị dải băng trói treo lên dường như bị đứt, cả thân thể bị tàn phá cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống trước mặt Tại Chân. Tóc tai tán loạn, khuôn mặt tái nhợt dính bụi, hai tròng mắt vô thần gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, khóe mắt chậm rãi chảy ra chất lỏng đỏ máu.

Tại Chân sợ đến mức thối lui đến ngoài cửa, nắm chắc điện thoại trong tay, ngón tay run rẩy ngay cả việc bấm điện thoại cho chị cũng không được.

“Đinh ———– bạn có một tin nhắn mới, mời chú ý kiểm tra và nhận!”

Cánh tay Tại Chân hơi run run một chút, màn hình chuyển từ hình ảnh sang tin nhắn.

“Tại Chân, mau tới sân thượng.”

Người gửi không phải Cơ Phạm như mọi khi, mà là ——– chị gái.