Hòe Thụ Lý

Chương 50: Đại kết cục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh đèn màu quất chín chiếu vào cửa sổ. Như đang lay động theo gió, loang loáng. Lúc sáng rực lên, lúc thu lại chỉ còn chấm nhỏ.

Chu Hà Sinh nắm chặt tay của Cố Viễn Thần. Hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà. Nơi hành lang trống trước cửa, bỗng có vài gương mặt quen thuộc đi tới. Là Biện Chân và Biện Trung Thành đến để chào hỏi. Còn có Hồ Bích Mai đang mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng. Ngón tay vẫn đỏ tươi, hướng Cố Viễn Thần mà cười: “Viễn Thần, cưng còn chưa sơn hết cho chị cái móng tay cuối cùng đó.” Có cả Nha Nha đang ôm búpbê hỏi ba ba của bé: “Mami chừng nào thì đến vậy ba?” Thêm vào là giọng lanh lảnh: “Anh đó….” Đích thị là Tiễn Lạc chứ chẳng ai.

Còn có vài người mà anh ko biết nữa. Già trẻ trai gái đều đủ cả. Tay bọn họ đều đen giống nhau, tất cả đều được giấu trong ống tay áo thật dài. Nhưng vẫn lộ ra móng tay nhét đầy bùn đất.

Đây là thế giới của quỷ. Chu Hà Sinh cũng chẳng thấy gì là ảm đạm cả. Anh ôm lấy thắt lưng của Cố Viễn Thần, môi miệng dây dưa, trong không trung thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh: “Viễn….Viễn Thần….Anh….”

Cố Viễn Thần tiếp lấy môi anh. Hai người hôn đến độ quên hết trời đất. Xong cậu lại thấu môi thì thầm vào tai anh, giọng nhè nhẹ run run: “Hà Sinh, em yêu anh.”

Ngọn đèn mờ ảo ko chiếu rõ được hai bóng dáng đang dính vào nhau. Từ khoảng trống ở cửa sổ hành lang hướng ra ngoài, có thể tận hưởng được ko gian tĩnh lặng của đêm tối. Cách đó ko xa, có hai bóng người mặc đồng phục bảo vệ màu lam, đang cầm đèn pin tuần tra. Bỗng nhiên phát hiện ở gần núi có 1 tòa lầu tối tăm. Bốn phía tĩnh mịch vô cùng như để phụ họa theo, là ngọn đèn đang lập lòe cháy sáng. Trong quỷ dị vô cùng.

Một người ngạc nhiên chỉ chỉ: “Mày xem, chỗ nào đang cháy đèn vậy?”

Người thấp hơn 1 chút hơi nheo nheo mắt, ko khỏi rùng mình một cái nói: “Thiệt…thiệt hôn?”[1]

“Chung cư 108 đã bỏ hoang hơn 10 năm rồi mà. Làm gì còn ai? Tụi mình nhanh chân đến coi thử coi?”

Thấy bạn mình thật sự muốn bước tới. Người kia vội vàng kéo cậu ta lại, làm ra vẻ ko thể tin được mà nói: “Mày đúng là mới tới mà. Đến chỗ đó cũng dám đi nữa.”

“Nói sao đây ta, chắc ko phải là tự nhiên mà bỏ hoang phải hôn? Mà mày nói có kỳ ko kia chứ? Một đống người trong đó, ko biết tại sao ngã lăn ra chết hết. Tiếc thật ấy.”

“Má của tui ơi! Mày, mày, mày thiệt đúng là ko biết một nút nào hết mà. Mày biết hôn, tòa nhà này những năm 90 xảy ra án mạng liên tiếp luôn. Nào là treo cổ, cắt cổ, nhảy lầu, ….toàn là chẳng rõ nguyên nhân mà chết hết ko đó. Sau đó mấy tháng, người phụ nữ duy nhất sống sót lại vô cùng kỳ quái mà ngã lăn quay ra chết trong đó luôn. Người ta đồn là nơi này thường có tiếng gì đó là lạ. Dần dà thì ko còn ai dám đến ở cả. Giờ trống ko ra đó. Đến độ mười mấy năm rồi, lúc đêm hôm thì ko ai dám qua đây hết trơn. Ngay cả lúc trời sáng trưng cũng không ai dám tiến vào tòa lầu đó, giờ đã hơn nữa đêm mày còn muốn coi. Mày chán sống rồi hả?!”

Giọng kể vừa phóng đại vừa hù dọa khiến cho người kia phải run run. “Ko, ko thể nào đâu. Mày nói quỷ có thiệt hả?”

“Ai mà biết. Thà tin có còn đỡ hơn ko. Những người đó đều chết rất mờ ám. Tao còn nghe nói có hai gã đàn ông thân thể xích lõa ôm nhau chết trên giường nữa kìa. Còn có 2 cảnh sát đang tra án cũng ko thoát khỏi bị đâm xe chết tươi luôn.” Nói đến chuyện này, ko khỏi rùn mình một cái. Đồng phục đơn bạc ko ngăn được gió lạnh đang thổi qua người. Vội vàng đưa mắt nhìn quanh rồi nói: “Năm nay nhuần hai tháng 7. Giờ đang là tháng cô hồn đó. Nghe nói tụi quỷ thích ra đây dạo chơi lắm. Nói ko chừng còn….diễn lại quá trình tử vong của nó nữa kìa.”

“Diễn lại?! Mày đừng làm tao sợ nghe!Chết là chết, sao còn diễn đi diễn lạu làm gì?”

“Hứ! Tao sao mà biết được. Thì chắc là oán khí chưa tan hết! Tao ở nhà mấy ông bà lão cũng hay nghe nói, nếu là quỷ treo cổ dưới tán cây, hay quỷ chết đuối gì đó thường thích nữa đêm kêu cứu khách qua đường lắm àh. Tháng cô hồn, âm khí đang thịnh, có gì khó hiểu đâu.”

Lời vừa nói dứt, thì ngọn đèn ở số 108 xa xa kia bỗng vụt tắt. Cả tòa nhà nhất thời chìm vào trong đêm tối. Giống như đang há thật to chiếc miệng đen ngòm để gom hết tất cả mọi người đang ở trước mặt mà nuốt vào.

Hai cậu bảo vệ sợ xanh cả mặt. Làm gì còn đủ can đảm để đứng đó nữa chứ. Chỉ nghe gió lạnh nổi lên bốn phía, cây cỏ lay động xào xạt như bước chân của quỷ đang dần đến gần. Hai người nhìn nhau 1 cái, đồng thời kêu lên 1 tiếng, xong dẫm lên con đường gập ghềnh đầy cỏ mà chạy như bay.

Chỉ còn lại trên mặt đất là chiếc đèn pin ko biết của người nào vừa đánh rơi. Nó lăn nhẹ vài vòng, tiếp tục tỏa sáng. Rồi bỗng như vừa bị chạm phải thứ gì đó cứ lóe lên loang loáng loang loáng.

Nhưng, những câu chuyện cũ ở tòa nhà 108 vẫn còn tiếp tục. Có lẽ là sang năm nay, hay năm tới, hoặc lâu hơn nữa. Bọn họ….sẽ lại đến!

End.



[1] Hai người này dùng tiếng địa phương nói chuyện với nhau. Bạn Hữu để vậy cho có ko khí -

——————–

Hậu ký

Xem JJ[1] nhắn lại. Thấy có rất nhiều bạn đối với kết thúc này thật còn quá nhiều thắc mắc đi. Nên tôi đã dốc lòng viết thêm để mọi người dễ tiêu hóa nè ^.^

Không biết mọi người xem phần mở màng có nghi ngờ gì ko? Tại sao tòa lầu đó có quá nhiều người chết như vậy mà vẫn có người ở? Mà chuyện ngoài ý muốn cứ xảy ra liên tiếp thế kia, nhưng chẳng có lấy 1 ai nhắc đến thảm án những năm 90 cả. Chuyện này lúc đó cũng nổi tiếng 1 thời mà? Thậm chí là hai viên cảnh sát đến điều tra cũng ko hề nhắc sơ qua 1 chút. Nhiều đọc giả mẫn cảm đã ko ngừng đề cập đến chuyện này.

Nhưng, rõ ràng là, chuyện từ từ những năm 90 và chuyện xảy ra 6 năm sau đó có sự trùng hợp vô cùng.

Nếu như ở phần mở đầu có viết là: “chưa đến 1 năm, người trong dãy này đều chết có chết, điên có điên, có luôn thắt cổ, nhảy lầu, xe đụng. Tóm lại danh mục nào cũng có cả. Thậm chí còn có cả 2 thanh niên lõa thể trần như nhộng ôm nhau mà chết trên giường nữa kia.”

Vậy, xin mời mọi người lại giở đến phần kết thúc để xem lại 1 đoạn ngắn nói về cuộc trò chuyện của 2 cậu bảo vệ.

“Lầu 108 ko phải là chẳng có người ở sao?”

“Mày biết hôn, tòa nhà này những năm 90 xảy ra án mạng liên tiếp luôn. Nào là treo cổ, cắt cổ, nhảy lầu, ….toàn là chẳng rõ nguyên nhân mà chết hết ko đó. Sau đó mấy tháng, người phụ nữ duy nhất sống sót lại vô cùng kỳ quái mà ngã lăn quay ra chết trong đó luôn. Người ta đồn là nơi này thường có tiếng gì đó là lạ. Dần dà thì ko còn ai dám đến ở cả. Giờ trống ko ra đó.”

Mọi người xem xong thì có suy nghĩ gì nào? Nếu như những năm 90 đã xảy ra án mạng như đã nói. Thế thì tòa nhà này đã ko ai ở rồi. Vậy thì mấy người mà 06 năm sau chúng ta tận mắt chứng kiến chính là thứ gì?

Lại xem tiếp: “Năm nay nhuần hai tháng 7. Giờ đang là tháng cô hồn đó. Nghe nói tụi quỷ thích ra đây dạo chơi lắm. Nói ko chừng còn….diễn lại quá trình tử vong của nó nữa kìa.”

Cùng tổng hợp lại chút nào. Kết luận chỉ có 1: Câu chuyện 06 năm sau chúng ta chứng kiến thực tế chỉ là quỷ hồn trong tháng cô hồn diễn lại quá trình tử vong của mình mà thôi. Cho nên, bắt đầu chương 1 đã chẳng có câu chuyện 06 năm trước nào cả. Vốn dĩ mọi người xem các nhân vật đều là quỷ. Nên chúng ta có thể lý giải được, tại sao trời luôn lúc nào cũng u ám. Và chẳng có ai đề cập đến thảm án những năm 90 cả. Bởi vì đây là toàn bộ câu chuyện được xảy ra vào lúc đó mà.

Thật ra, toàn bộ câu chuyện này đã có những chi tiết ám dụ rồi. Mọi người hãy chú ý đến sinh hoạt của các nhân vật thử xem. Thời mà học sinh trung học còn mê viết thư tay kết bạn. Chẳng ai có lấy 1 chiếc diện thoại di động, ko có máy vi tính. Bà Phùng tại sao cứ mãi mặc sườn xám, lại còn chuyên làm móc câu để kiếm sống nữa. Thậm chí là mì gói mà Lữ Thiên đã ăn liên tục cũng chỉ có 3 vị mà thôi. Kia chẳng phải là 3 mùi vị duy nhất của mì gói vào những 90 ở Bắc Kinh hay sao. Cho nên nếu ngẫm lại kỹ một chút thì mấy chuyện xưa cũ này ko có nhiều kinh dị cho lắm, phải gọi là kỳ dị mới đúng nha.

Cuối cùng, xin dâng tặng[2] cho mọi người 1 phiên ngoại. Phiền quý vị bằng hữu gần xa nhận lấy coi như là một lời giải thích vậy. Mấy chuyện ngoài lề xin hãy bỏ qua cho đi ạh. Cảm ơn rất nhiều ^.^



[1] Là một mạng xã hội của TQ gần giống như facebook của chúng ta ấy.

[2] Là chữ dùng của tác giả.