Hơi Ấm Của Anh

Chương 12




Mạc Tư Nguyên phát hiện tâm trạng hôm nay của Tang Noãn hình như trùng xuống.

Khi tan học, anh bước ra khỏi tòa nhà dạy học thì tình cờ gặp cô ở ngã ba trường trung học cơ sở. Cô rõ ràng cũng nhìn thấy anh nhưng giả vờ như không nhìn thấy mà bỏ đi trước.

Không biết cô bé này hôm nay lại định giở trò nghịch ngợm gì. Mạc Tư Nguyên lắc đầu.

Tâm trạng của cô giống như thời tiết vậy, thay đổi thất thường. Nhưng thời tiết tốt xấu như thế nào còn có đài khí tượng để thông báo đúng giờ mỗi ngày, còn tâm trạng của cô đúng là không có cách nào đoán trước được.

Cả hai trên đường về đều không ai nói chuyện với nhau, cứ như vậy đi thẳng một đường về nhà. Tang Noãn đến khi ăn cũng có cảm giác uể oải, ăn cũng không nhiều, xem ra tình trạng có vẻ không được tốt lắm.

“Bị bệnh sao?”

Mạc Tư Nguyên nhìn cô chằm chằm một hồi, thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt, không đơn giản chỉ là tâm trạng không tốt. Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, nhưng lại bị cô đẩy ra.

“Không sao.” Giọng điệu cô có chút không tốt lắm.

Cả nhà đang yên lặng ăn cơm, nghe vậy ba mẹ Tang đều đồng thời ngước mắt lên nhìn cô.

Mẹ Tang nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tang Noãn, nhanh chóng đặt bát đũa xuống: “A Noãn, con làm sao vậy?”

“Không sao đâu ạ.” Tang Noãn ấm ức trả lời, thuận tiện hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Tư Nguyên.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Mạc Tư Nguyên giật mình, không biết mình đã làm gì sai với cô, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Không có gì thì tốt, ăn ngon miệng vào nhé.” Ba Tang trầm giọng nói, gắp một chút rau xanh bỏ vào bát của Tang Noãn.

Tang Noãn vừa muốn nói lời cảm ơn ba, lại thấy ông ấy gắp một miếng sườn đưa cho Mạc Tư Nguyên, trên mặt nở một nụ cười, “Tư Nguyên, ăn nhiều một chút.”

“…”

Bất công!

Đảo mắt nhìn chằm chằm Mạc Tư Nguyên, Tang Noãn nuốt miếng rau xuống.

Ánh mắt như tia laser của cô hoàn toàn không ảnh hưởng đến bầu không khí này. Ba Tang vẫn vui vẻ nhìn Mạc Tư Nguyên với ánh mắt yêu thương.

“Tư Nguyên, kỳ thi lần này thế nào?”

“Cũng tạm được ạ.” Mạc Tư Nguyên lễ phép trả lời.

“Lại đứng hạng nhất sao?”

“Không phải, là hạng thứ hai. Lần này cháu làm không được tốt lắm.”

“Được, hạng thứ hai là quá tốt rồi. Cháu chuẩn bị thi đại học, đừng để mình phải áp lực quá, điểm không quan trọng.”

“Vâng, cháu biết rồi. Cảm ơn chú.”



“Cắt … ”

Cô nằm bò xuống bàn nhưng cái miệng nhỏ vẫn chậm rãi nhai cơm, Tang Noãn tròn mắt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Có cái gì đặc biệt hơn người đâu!”

Cuộc nói chuyện trên bàn lập tức dừng lại.

Ba Tang nhìn thấy Tang Noãn, đặt bát xuống bàn một cái “rầm”, cường độ không mạnh không nhẹ nhưng cũng đủ chỉ ý cảnh cáo.

Tang Noãn hiểu ý mà bĩu môi, uể oải ngồi thẳng dậy.

“Sao đấy? Không phục à?” Ba Tang nhìn bộ dạng lười biếng không có xương của Tang Noãn, trong lòng có chút phiền muộn, thấp giọng nói: “Con thì sao? Điểm thi cuối tháng đã có chưa?”

Biết ngay là muốn nói đến chuyện này, sau đó lại đem hình mẫu con nhà người ta ra so sánh. Tang Noãn bĩu môi bất mãn, vừa ngẩng đầu lên thì vừa hay nhìn thấy Mạc Tư Nguyên trước mặt.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Mạc Tư Nguyên cũng đang yên lặng nhìn cô, ánh mắt có phần lo lắng của anh lúc này đối với cô chính là nhìn có chút hả hê. Vì vậy cô nhân cơ hội trừng mắt, rất buồn bực mà trả lời.

“Chưa có ạ!”

Hừ, không chỉ lười biếng mà thái độ lại không tốt lắm.

Giọng điệu của Ba Tang càng trầm thấp hơn.

“Thật không?”

“Tin hay không tùy ba!”

Một tiếng “rầm” vang lên, ba Tang đặt đôi đũa xuống. Bầu không khí vốn đã không tốt lúc này càng trở nên tồi tệ.

Mạc Tư Nguyên vội vàng ngăn cánh tay của ba Tang, liên tục khuyên can: “Chú Tang, đừng nóng giận, A Noãn nói không sai, điểm của các em thật sự là chưa có.”

Mẹ Tang bất mãn đẩy Tang Noãn một cái: “Đứa nhỏ này, sao có thể nói chuyện như thế với ba con chứ!”

Tang Noãn giả vờ không nghe thấy, lúc này trong mắt cô đều là dáng vẻ Mạc Tư Nguyên dỗ dành cho ba Tang cười, trong lòng nổi lên một tia chán ghét. Hừ, thật đúng là giả vờ giả vịt!

Cuối cùng cũng dập tắt được bầu không khí căng thẳng, Mạc Tư Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Ba Tang trầm xuống trừng mắt nhìn Tang Noãn: “Mà sao lại chưa có?”

“Mấy ngày trước trường chúng cháu bận tổ chức ngày hội câu lạc bộ, chắc là phải hoãn lại, hơn nữa bây giờ đang là giữa kỳ, trường học có nhiều hoạt động cũng là chuyện bình thường.”

Sợ cô lại vô tình châm lửa đốt thùng thuốc, không đợi Tang Noãn mở miệng, Mạc Tư Nguyên đã trả lời trước.

Tang Noãn trong lòng lại hừ một hồi lạnh. Ha ha, ngày hội câu lạc bộ? Anh còn có mặt mũi nào nói chuyện ngày hội câu lạc bộ? Cô còn chưa tìm anh tính sổ! Ngược lại chính anh lại tự nhắc đến!

Cô không ăn cơm nữa, cứ như vậy ngồi nhìn chằm chằm vào Mạc Tư Nguyên như kẻ thù, đũa cắm vào bát cứ khuấy khuấy lung tung. Mạc Tư Nguyên phát hiện tối nay cô không gắp thức ăn mấy lần, nghĩ là cô khó chịu chỉ vì Ba Tang gắp rau nên không vui, liền gắp một miếng sườn không xương bỏ vào chén của cô.

Miếng sườn rơi xuống bát phát ra kêu một tiếng “bụp”.

Tang Noãn dừng lại động tác trên tay, nhìn miếng sườn trong bát rồi lại nhìn Mạc Tư Nguyên. Sau đó cô nhặt miếng sườn ra và để nó lên bàn.

Mạc Tư Nguyên giật mình.

“Tang Noãn!”

Một tiếng động lớn vang lên, ba Tang đặt mạnh bát đĩa xuống và lớn tiếng gầm lên: “Con đang làm gì vậy?”

Thùng thuốc nổ vẫn tiếp tục bị châm ngòi, tim Mạc Tư Nguyên chùng xuống, chỉ biết cầu xin Tang Noãn nhanh nói một vài câu nhẹ nhàng để không làm cho vấn đề tồi tệ hơn. Anh nháy mắt với Tang Noãn nhưng Tang Noãn cũng không thèm nhìn, chỉ trực tiếp đứng dậy rời đi.

“Con ăn no rồi.”

“Con quay lại đây cho ba!” Ba Tang cũng đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Xin lỗi Mạc Tư Nguyên đi.”

Tang Noãn từ tốn liếc nhìn Mạc Tư Nguyên: “Dựa vào cái gì? Con không cần anh ấy làm như vậy, là tự bản thân anh ấy xen vào chuyện của người khác.”

Lời này của cô có hai ý nghĩa, Mạc Tư Nguyên nghe xong lông mày hơi nhíu lại.

“Thái độ con như này là sao!”

Ba Tang khó thở, trong lòng lập tức nổi cơn thịnh nộ. Tang Noãn lại làm như không thấy, cầm lấy cặp sách treo trên lưng ghế đi lên lầu. Ba Tang thấy vậy liền xông lên túm lấy cặp sách của cô để ngăn cô lại: “Con dám đi! Ba thật đúng là chiều con hư rồi!”

Ba Tang sức lực không hề yếu, khóa kéo của cặp chỉ kéo được một nửa, khi ông ấy kéo mạnh về phía sau, khóa kéo thoáng cái toàn bộ đều mở ra, tất cả sách, vở, dây buộc tóc, tiểu thuyết … của Tang Noãn, đống đồ lộn xộn ngay lập tức đều rơi ra, văng tung tóe khắp sàn nhà.

“Ba làm cái gì vậy!”

Mắt nhìn cái đống lộn xộn trên mặt đất, Tang Noãn cũng tức giận nhìn về phía ba Tang hét to một tiếng. Cô ngồi xổm xuống và nhét loạn xạ đồ đạc vào cặp sách.

Lúc này, một thứ gì đó đập vào mắt ba Tang: “Đây là cái gì?”

Một bảng danh sách mỏng trước mặt Tang Noãn bị ba Tang giật lấy.

Tang Noãn nhìn mảnh giấy có phần quen thuộc, trong lòng chợt giật mình.

Nguy rồi!

Nhìn thấy bảng điểm bị ba Tang từ từ mở ra, nhìn thấy những con số được đánh dấu màu đỏ trên đó, ba Tang lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc: “Con … Tang Noãn! Không phải con nói là chưa có điểm hay sao? Đây là cái gì?

“Con…” Tang Noãn lập tức không nói nên lời.

“Được đấy Tang Noãn! Ba thực sự nuông chiều con quá rồi, giờ bắt đầu học nói dối rồi! Con nhìn xem… cái điểm này của con! Toán 38, Tiếng Anh 57, Sinh Học thì giỏi hơn nữa, 32! Không có môn nào đạt yêu cầu! Con cả ngày cứ học tập học tập, đây mà học tập cái gì! Nhìn Tư Nguyên người ta, có khi nào thằng bé rớt xuống hạng ba không!”

Ba Tang đập mạnh bảng điểm xuống bàn. Mạc Tư Nguyên và mẹ Tang liếc nhìn bảng điểm, mới nhìn thoáng qua cả hai người đều sửng sốt.

Phải nói là bình thường thành tích Tang Noãn tuy không cao nhưng vẫn có thể đạt điểm đậu, dù có kém thì thường chỉ trượt một hai môn. Mà trước mắt cái phần ‘Mãn Giang Hồng’ này của cô so với trình độ bình thường quả thật cũng không kém là bao.

*满江红: Mãn Giang Hồng: Là tên một bài thơ, tác giả tức giận khi đồng bằng miền Trung rơi vào tay giặc nên viết để bày tỏ mong muốn tiếp tục làm việc chăm chỉ phấn đấu.

Ba Tang tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ tay về phía Tang Noãn, giọng đầy tức giận: “Con không chăm chỉ học hành thì đã đành, đằng này còn không học cách làm người! Đi học cách nói dối… Con nhìn Tư Nguyên xem, thằng bé nói dối ba khi nào chưa! Một tấm gương tốt ở nhà đang đứng trước mặt con. Con không học, lại học ở đâu ra mấy cái thói hư tật xấu này! Thật là không có giáo dục!”

Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên…

Tang Noãn vốn tâm trạng phiền muộn, giờ lại bị chỉ vào mũi, bị mắng to một trận, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Cô nhất thời không nghe thấy gì, chỉ có cái tên cứ luôn luôn văng vẳng bên tai cô, Mạc Tư Nguyên, Mạc Tư Nguyên …

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Tất cả những sự uất ức và căm phẫn của cô đều do cái tên khó ưa này mà ra.

Đôi mắt của Tang Noãn bắt đầu trợn lên. Cô cố gắng hết sức để thở, cứng rắn đem hết nước mắt kìm vào trong, lớn tiếng nói: “Đúng vậy!”

Cô dùng sức hét lên: “Mạc Tư Nguyên học giỏi, Mạc Tư Nguyên lễ phép, Mạc Tư Nguyên chỗ nào cũng đều tốt, cái gì so với con cũng đều tốt hơn! Vậy sao ba không mắng anh ấy? Ai nói anh ấy không nói dối? Anh ấy không phải vừa mới nói điểm của bọn con vẫn chưa có, cái này không phải là nói dối sao? Dựa vào cái gì mà anh ấy nói dối thì được, con nói dối thì lại bị mắng! Ba có phải là ba ruột của con không vậy, thật là quá thiên vị!”

“Con…” Ba Tang bị cô làm cho nghẹn lời: “Con lại còn dám mạnh miệng! Ba… Ba…”

Nói đến đây bắt đầu xoay người tìm cái gì đấy, điệu bộ muốn lấy cái cái roi ở nhà trên.

Thấy tình hình có vẻ không tốt, Mạc Tư Nguyên và mẹ Tang không thể ngồi yên được nữa, lập tức chạy đến để ngăn cản. Mẹ Tang một tay đẩy Tang Noãn ra xa, sau đó quay lại thuyết phục ba Tang: “Được rồi! Anh làm cái gì vậy! Con bé làm sai thì cứ nói mấy câu là xong, động tay động chân làm cái gì!”

Ba Tang tức giận nhảy dựng lên: “Nói mấy câu? Em nhìn con bé xem, anh nói nó có nghe sao? Con cái như nó bây giờ, quy tắc lễ phép tối thiểu cũng không có! Không dạy dỗ nó thì không biết sẽ trở thành bộ dạng như thế nào!”

“Em lên phòng trước đi.”

Mạc Tư Nguyên ở bên này chắn lấy Tang Noãn, trầm mặt nói với cô.

Tang Noãn ngẩng đầu nhìn Mạc Tư Nguyên, chỉ cảm thấy tất cả những điều này đều bị anh nhìn thấy, thật khiến cô cảm thấy nhục nhã. Cô cong miệng không nhịn được nữa, nước mắt như những hạt ngọc bắt đầu rơi xuống: “Không cần anh quan tâm!”

Sau đó cô thẳng lưng đối mặt với Ba Tang: “Được rồi! Nếu ba thích Mạc Tư Nguyên như vậy thì hãy để cho anh ấy làm con của ba đi! Dù sao chỉ cần so sánh với anh ấy, ba cảm thấy cái gì con cũng sai! Nếu như vậy thì con cũng mau chóng cuốn xéo, tránh ở chỗ này chỉ gây chướng mắt cho ba!”

Sau đó cô lau nước mắt, quay người chạy ra khỏi nhà.

“Tang Noãn!”

Mạc Tư Nguyên lập tức đuổi theo.

“Rầm” một tiếng, cửa nhà đóng chặt, Mạc Tư Nguyên bị chặn ở bên trong cửa. Ba Tang nhất thời không kịp phản ứng, cơ thể thoáng chọc yếu ớt, hai tay bắt đầu không tự chủ mà run rẩy: “Em… Em nhìn nó xem…”

“Chú, dì, hai người đừng vội, để con đi tìm.”

Mạc Tư Nguyên lập tức quay lại thay giày, vừa lấy chìa khóa mặc quần áo, vừa quay người lại nói với ba mẹ Tang. Nói xong, anh tùy tiện cầm lấy chiếc áo khoác khác và chạy ra cửa đuổi theo cô.