Hơi Ấm

Chương 11




Bạc Cận Yến nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng vào hình ảnh nhỏ bé sau khe cửa trong giây lát. Rồi lại liếc qua xác nhận lại số nhà bên cạnh. Xác định mình không đi sai nhà xong, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh quan sát Diệc Nam, tiếp theo thốt ra hai chữ lạnh như băng “Hạ Miên”

Trong thoáng chốc Diệc Nam cũng có ấn tượng không tốt với chú này. Nói chuyện không có lễ phép gì cả!

Cậu nhóc không vui kéo cửa ra một chút. Chiếc miệng nhỏ nhắn chu lên “Vào đi.”

Nhưng Bạc Cận Yến không có đi vào ngay lập tức, mà chỉ dùng ánh mắt phức tạp quan sát cậu bé. Diệc Nam cũng không vui lắm, cảm thấy chú này thật là vừa kỳ lạ vừa phiền phức… Đã mở cửa rồi mà chú ấy vẫn không chịu đi vào! Muốn trêu đùa gì đây?

Hạ Miên nhìn thấy Diệc Nam vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, cô nghi ngờ đi đến sau lưng cậu bé “Sao vậy?”

Khi thấy Bạc Cận Yến đang đứng ngoài cửa, sắc mặt cô khẽ thay đổi. Bàn tay đặt lên bả vai Diệc Nam cũng không ngừng siết lại. Ánh mắt đề phòng tràn ngập sự thù địch “Anh đến đây làm gì?”

Gương mặt anh tuấn của Bạc Cận Yến sa sầm. Anh nhìn Diệc Nam gắt gao, trong giọng nói cũng hơi bất thường “Nó là…” Hai chữ phía sau lại như bị nghẹn trong cổ họng anh, khó khăn không thốt nên lời…

Nhìn theo tuổi của đứa bé này… Anh thật không dám nghĩ thêm nữa…

Song, một giọng nam hồn hậu vang lên đánh tan giả tưởng của anh.

Mạc Bắc đi đến bên cạnh Hạ Miên và con trai. Trong đôi mắt có vài phần khiêu khích “Đây là con trai của tôi, Mạc Diệc Nam. Hình như Bạc tiên sinh rất thích nó.”

Bạc Cận Yến nghe thế chân mày càng chau lại thật sâu. Sự nghi ngờ trong mắt vẫn không bay mất vì câu nói kia. Anh từ từ ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, ánh mắt khó nắm bắt…

Hạ Miên không muốn dây dưa không rõ với anh. Cô xoay vai Diệc Nam ôm vào trong lòng “Chút nữa chúng tôi phải đi ra ngoài, anh không có việc gì”

Lời Hạ Miên còn chưa dứt, Bạc Cận Yến đã bước đến một bước. Hạ Miên không tự chủ lùi lại, khóe môi anh hiện lên nụ cười khó phát giác, cất bước đi thẳng vào.

Hạ Miên không biết cuối cùng anh có ý gì nên chỉ đứng tại chỗ tức tối nhìn anh chằm chằm. Mặc Bắc vỗ vỗ sống lưng của cô khẽ nói “Không sao đâu, có anh ở đây.”

Hạ Miên hơi nhếch môi mỉm cười với anh. Mạc Bắc biết rõ cô đang lo lắng điều gì…

Căn phòng khách có diện tích không lớn trong nháy mắt trở nên hơi chật chội. Có lẽ sự tồn tại của Bạc Cận Yến quá mạnh mẽ. Nên ngay cả cậu bé bình thường hoạt bát ham chơi cũng ngoan ngoãn yên lặng ngồi trên đùi Hạ Miên, tò mò nhìn người đàn ông đối diện.

Bạc Cận Yến ngồi vào chỗ của mình trên ghế salon như đã rất thân quen. Bộ đồ vest tối màu càng tôn lên gương mặt lạnh lùng của anh. Ánh mắt anh nhìn đứa bé trên người Hạ Miên rất lâu, thỉnh thoảng lại nhíu chặt chân mày.

“Không biết Bạc tiên sinh đến đây cò gì không?” Mạc Bắc ngồi đối diện anh, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh.

Bạc Cận Yến chỉ khẽ liếc cánh tay của Mạc Bắc đang khoác lên vai Hạ Miên, lại nhìn vào cô đang yên lặng. Giọng nói thản nhiên “Đưa đồ cho Hạ Miên.”

Bỗng dưng trái tim Hạ Miên đập dữ dội, da đầu tê dại. Quả nhiên kế tiếp giọng nói của Bạc Cận Yến càng thản nhiên hơn “Chiếc quần lót tối qua cô ấy để quên ở chỗ tôi.”

Anh nói xong lại xấu xa giơ chiếc túi trong tay lên. Ánh mắt anh tràn đầy hứng thú nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Miên đang trợn trừng hung dữ cảnh cáo mình.

Hạ Miên chỉ nhìn trong chiếc túi kia có màu đen mờ mờ. Trong nháy mắt, vẻ mặt hoàn toàn sa sầm. Cho nên nói Bạc Cận Yến biến thái thật không sai. Làm gì có người đàn ông nào có thể thản nhiên nói ra những lời như thế trước mặt mọi người?

Hạ Miên rát cả mặt.

Mạc Bắc lại không hề tỏ ra vẻ bị chọc giận, thốt ra câu nói càng khiến Hạ Miên trố mắt nghẹn lời “Bạc tiên sinh thật rảnh rỗi. Kiểu màu này Hạ Miên có rất nhiều bộ, thật làm phiền anh đã nhọc lòng mang đến đây.”

Đôi môi mỏng của Bạc Cận Yến mím chặt. Vẻ mặt càng lạnh hơn, ngồi tại chỗ giống như một pho tượng điêu khắc tỏa ra khí lạnh lẻo.

Trong nhất thời bầu không khí vô cùng lúng túng. Lúc này cậu bé yên lặng bỗng lo lắng ngẩng đầu nhìn Hạ Miên, trong đôi mắt có vẻ đáng thương “Mẹ không quan tâm đến con và ba nữa sao? Tại sao tối hôm qua… lại ngủ ở nhà chú xa lạ này?”

Mặt Hạ Miên càng nóng hơn nữa. Cô nhìn vào đôi mắt không hề che giấu sự ưu thương của con trai, đau lòng ôm chặt cậu vào lòng “Diệc Nam, mẹ không có…”

Lời của cô lại bị cắt ngang lần nữa. Giọng nói lạnh lẻo của Bạc Cận Yến bỗng vang lên “Nó gọi em là gì?”

Âm lượng của trong giọng nói đủ để biểu hiện sự khiếp sợ và tức giận của anh.

Trong phút chốc, cơ thể Hạ Miên cứng đờ, chậm rãi nhướng mắt lên. Toàn thân Bạc Cận Yến tỏa ra khí lạnh, trong đôi mắt tràn ngập sự ngờ vực. Giờ phút này, tâm tình không dễ gì lên xuống từ trước đến giờ của anh hoàn toàn không còn được tỉnh táo và tự kiềm chế như thường ngày.

Anh từ từ nhìn đứa nhóc cô đang ôm trong lòng, lại vừa như không xác định, vừa như tìm kiếm lời an ủi “Sao lại vậy được? Nó là con của em và… Mạc Bắc?”

Hạ Miên yên tĩnh trong giây lát, cũng không có phủ nhận.

Bàn tay Bạc Cận Yến đặt trên đầu gối siết lại đến mức nhìn thấy rõ gân tay hiện lên. Trong đôi mắt từ từ rỉ ra màu đỏ tàn nhẫn. Hạ Miên cũng nghi ngờ không biết tiếp theo anh có xông lên bóp chết mình không? Thế nhưng sao trên gương mặt thanh tú của anh lại xuất hiện vẻ thất bại?

Hạ Miên cảm giác nhất định là mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cho nên mới cho rằng nhìn vẻ mặt không cam lòng của anh là hối hận.

Lúc ấy anh chỉ trơ mắt nhìn mình bị mọi người chất vấn, hạ nhục. Thậm chí khi cô không nói một tiếng rời khỏi nhà họ Bạc anh cũng chưa từng lộ ra chút đau lòng nào.

Hạ Miên nghĩ, cô và Bạc Cận Yến luôn luôn không thể nào sóng đôi với nhau được.

[align=center]*********[/align]

Hạ Miên nhớ được khi lần đầu Bạc Cận Yến gặp Mạc Bắc. Năm đó cô học lớp mười một, cũng chính là năm thứ hai cô ở nhà họ Bạc. Khi ấy cô mười bảy tuổi.

Mạc Bắc cùng tuổi với Bạc Cận Yến, nhưng hiển nhiên anh không có tốt số như Bạc Cận Yến.

Khi đó Mạc Bắc cũng đã học năm thứ nhất đại học. Nhưng Mạc Bắc đã bắt đầu tự lực cánh sinh, đi theo mấy đàn anh rời khỏi cô nhi viện chạy đi lấy tin lặt vặt.

Tính cách Mạc Bắc rất lanh lợi lại chịu khó. Cho nên nhanh chóng có thể hòa nhập vào giới giải trí, không bao lâu thì tự học thi đậu chứng nhận ký giả.

Khi anh cầm chứng nhận ký giả khoe với Hạ Miên, anh đã kiên định nói với cô “Bây giờ anh đã bắt đầu kiếm ra tiền. Sau này có thể mua quần áo đẹp cho em, có thể tặng cho em những món đồ em thích.”

Thật ra có nhiều thứ từ khi cô vào nhà họ Bạc đã trở nên không còn là xa vời nữa. Nhưng sự thuần khiết của Mạc Bắc vẫn khiến cô rất cảm động.

Khi đó cô đã có điện thoại riêng của mình, thỉnh thoảng sẽ liên lạc với Mạc Bắc, cuối tuần còn hẹn gặp nhau tụ họp.

Việc bạn bè gặp nhau vốn rất bình thường. Nhưng trong mắt của Bạc Cận Yến không biết Hạ Miên đã vuốt nhầm chiếc vảy ngược nào của anh.

Chủ nhật Hạ Miên về nha sau khi đi ăn với Mạc Bắc xong. Cô lại thấy Bạc Cận Yến yên lặng không nói một lời ngồi trên giường trong phòng ngủ của mình.

Từ trước đến giờ anh vẫn quen ảm đạm nên Hạ Miên cũng không cảm giác được anh có gì khác thường.

Cô đi thẳng đến đặt con thú nhồi bông lên đầu giường. Đó là một con gấu nhồi bông rất đáng yêu. Từ sau khi năm tuổi đến nay… đây là lần đầu tiên Hạ Miên nhận được món quà tặng giành cho bé gái thế này.

Cô cẩn thận ngắm nghía tỉ mỉ xem phải đặt ở đâu cho đẹp. Sau đó lại đứng yên nhìn ngắm trong giây lát rồi mới xoay người hỏi Bạc Cận Yến “Anh về nhà khi nào?”

Bạc Cận Yến không trả lời. Chỉ có ánh mắt của anh nhìn cô không giống với lúc trước.

Hạ Miên thấy anh không đáp cũng không để bụng. Việc anh không nói lời nào cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Cho nên cô xoay người chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh rửa tay thì cổ tay lại bị nắm lại rất chặt, rất đau.

Cô kinh ngạc mới vừa quay đầu lại đã bị anh nắm lấy cằm. Ngay tiếp theo là một trận trời đất đảo lộn. Sau đó Môi của anh đã đặt lên bờ môi cô.

Hạ Miên hoàn toàn sững sờ, mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đang chăm chú kia.

Nụ hôn của anh không thành thạo. Chỉ biết dùng đôi môi đặt trên môi cô rồi nhẹ nhàng mút lấy và ma sát.

Hai người cứ thế ngơ ngẩn dính lấy nhau bất ngờ như thế. Hạ Miên cảm giác được cơ thể nặng nề, nhiệt độ nóng bỏng, mùi hương quen thuộc dễ chịu của anh.

Cô hơi khẩn trương, trái tim đập hoàn toàn không theo tiết tấu.

Anh cứ ép sát cô khiến cô khó thở. Cô hé miệng muốn gọi anh, nhưng khi đôi môi vừa hé ra khe hở thì chiếc lưỡi mềm mại ướt rượt đã len vào miệng cô.

Trong nháy mắt, Hạ Miên như hóa đá không còn suy nghĩ được gì nữa.

Chỉ biết ngây ngô cảm thụ chiếc lưỡi của anh trêu đùa với lưỡi mình, cứ mút rồi lại liếm. Cô có thể cảm nhận được mùi vị tươi mát của anh, còn anh lại như ăn quen bén mùi không ngừng gặm nhấm lấy cô.

Tay của anh cẩn thận tỉ mỉ nắm lấy eo cô. Sau đó từ từ dời lên trên, dịu dàng đặt lên nụ hoa non nớt của cô qua lớp áo mỏng manh.

Lúc này cô đã qua thời kỳ phát triển, không còn cảm giác đau nhức khi bị chạm vào nữa. Nhưng lại xuất hiện cảm giác khác thường, giống như có một dòng điện nho nhỏ chạy khắp cơ thể cô.

Hạ Miên muốn ngăn anh lại, nhưng cô hoàn toàn không có cơ hội lên tiếng. Chiếc lưỡi của anh quá lanh lẹ đã mút môi cô đến sưng đỏ và đầu lưỡi cô tê rần.

Cho đến khi anh buông cô ra, Hạ Miên đã không ngừng thở hổn hển. Cô cũng cảm giác được bên khóe môi mình hơi ẩm ướt lạnh lẻo. Khuôn mặt cô đỏ bừng nhìn anh chằm chằm. Mặc dù thậm chí lúc trước hai người đã từng ngủ chung với nhau vô số lần. Nhưng hành động thân mật…

“Nhất Nhất” Bạc Cận Yến trầm ấm khẽ kêu tên cô. Anh cúi người kề trán vào trán cô thì thầm nho nhỏ “Để cho anh sờ em có được không?”

Hạ Miên muốn nói “không” nhưng Bạc Cận Yến không hề cho cô cơ hội cự tuyệt. Anh lại cúi người ngậm chặt cánh môi cô lần nữa, hai tay ôm trọn đường cong nhấp nhô của cô không ngừng ve vuốt.

Quần áo của cô đã xốc xếch nhăn nhúm lại từ lâu. Anh dễ dàng cuốn lên vạt áo sơ mi của cô, chạm vào làn da lán mịnh của cô.

Thật giống như tơ lụa láng bóng, sờ rất thích.

Anh muốn cảm thụ được nhịp tim cô nên đã đẩy áo ngực của cô lên. Hạ Miên run lên, giơ tay ngăn cánh tay anh lại, móng tay bấu chặt vào da thịt anh.

Bạc Cận Yến rời khỏi chiếc miệng ấm áp và ẩm ướt của cô. Đôi mắt sâu thẳm cúi nhìn cô, giọng nói khàn khàn cám dỗ “Nhất Nhất, anh muốn nhìn nó một chút.”

Gương mặt Hạ Miên ửng đỏ, cô cắn môi lắc đầu “Không được.”

Trong đôi mắt Bạc Cận Yến chứa nụ cười sáng lấp lánh, cúi đầu hôn lên môi cô một cái “Nói được.”

“Không được” Hạ Miên vẫn cố chấp.

Bạc Cận Yến lại hôn cô “Nói được.”

Cuối cùng môi của Hạ Miên bị anh hôn đến sưng lên, đành phải nhắm mắt không lên tiếng để mặc cho anh mở hàng nút áo sơ mi của cô; Để mặc cho bản thân cô hoàn toàn lõa lồ trong ánh mắt nóng bỏng của anh.

Hạ Miên cũng không hiểu tại sao cuối cùng mình lại không kháng cự. Thật ra cho đến bây giờ cô cũng không phải là người mềm lòng.

Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn nơi đó. Hạ Miên chỉ hơi hé mắt lặng lẽ liếc anh lại phát hiện anh đang chú tâm giống như đang nghiên cứu thứ mới lạ vậy. Cô ngượng ngùng giơ tay lên che đi bộ ngực mềm mại của mình, khẽ nói “Xem xong rồi, không được nhìn tiếp.”

Bạc Cận Yến bắt lấy tay cô kéo ra, rồi lại hôn nhẹ nhàng lên khóe môi cô “Nhất Nhất, anh muốn hôn lên nó.”

Giọng nói của anh vẫn trong lành lạnh trầm trầm như ngày thường. Nhưng Hạ Miên nghe được trong câu nói của anh có phần che giấu đè nén. Một cánh tay khác của cô cố che lại bộ ngực của mình, kiên quyết lắc đầu.

Khóe môi Bạc Cận Yến cong lên. Anh cúi người mút lấy một ngón tay nhỏ nhắn đang che trước ngực cô. Đầu ngón tay Hạ Miên truyền đến sự tê dại ngứa ngáy khiến cả người nhũn ra. Cuối cùng cô không ức chế được nhịp tim đang đập rối loạn, đột nhiên rút tay về.

Anh liền nở nụ cười thành công, cúi đầu ngậm lấy ngực cô mút lấy từng chút.

Hạ Miên thở hổn hển, giơ cánh tay lên che mắt lại. Anh không ngừng xoa nắn mút liếm lên đỉnh nhọn của cô. Một cảm giác khó nói nên lời khiến lòng cô sinh ra một cảm giác trống trải kỳ lạ.

Thân thể xinh đẹp ngây thơ của thiếu nữ cứ thế bị anh vuốt ve liếm qua từng chút một. Giống như anh đang để lại dấu ấn của mình lên người cô.

Đến cuối cùng anh vòng tay ra phía sau nghiêm túc giúp cô cài lại móc áo lót, mới vùi vào nơi chiếc cổ ấm áp của cô khẽ cất giọng nói thì thầm “Nhất Nhất, em là của anh, đừng gặp mặt với người khác.”

Hạ Miên ngạc nhiên trợn to mắt. Lúc này cô mới biết được hóa ra Bạc Cận Yến đang ghen với việc gần đây cô nhiều lần liên lạc với Mạc Bắc. Khi đó Hạ Miên không cảm thấy sự tham muốn chiếm hữu méo mó này đáng sợ, thậm chí cô còn cảm thấy chút ngọt ngào âm ỷ.

Sau đó Bạc Cận yến luôn dùng đủ thứ lý do để tham gia mỗi khi cô hẹn gặp Mạc Bắc. Chỉ có cô không biết hai người đàn ông trước mặt cô thì khiêm tốn lễ độ nhưng sau lưng cô lại đối chọi căng thẳng

Giờ phút này, Hạ Miên nhìn thấy đôi mắt Bạc Cận Yến xuất hiện vẻ tức giận đầy thù hằn khiến cô nhớ lại chàng thiếu niên khi xưa. Chỉ có điều cô không thể nào hiểu được, khi đó cô là Nhất Nhất của anh nên việc ghen tuông đều hợp tình hợp lý. Nhưng, bây giờ tức giận là tại sao?

Càng ngày Hạ Miên càng không hiểu được Bạc Cận Yến.

“Anh còn việc gì không? Nếu không có gì nữa thì gia đình của tôi phải ra ngoài ăn sáng rồi.” Hạ Miên khắc chế những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ lên của anh.

Bỗng Bạc Cận Yến chợt đừng lên khỏi ghế salon. Hạ Miên bị anh dọa sợ hết hồn.

“Đi theo anh.” Anh chỉ nói ngắn gọn ba chữ, rồi kéo lấy cổ tay cô lôi ra khỏi phòng khách không cho ai xen vào.

Mạc Bắc liền biến sắc chuẩn bị đuổi theo. Nhưng gương mặt lạnh lùng của Bạc Cận Yến quay lại “Trông coi con trai của chính anh đi.”

Cánh tay của Hạ Miên bị sức lực không biết nặng nhẹ nắm lấy như muốn gãy lìa, đau đến tái cả mặt “Bạc Cận Yến, anh đang lên cơn điên gì đây!”

Bạc Cận Yến không nói lời nào, chỉ siết chặt lấy cô vào trong lòng, mạnh mẽ ôm hông cô kéo vào thang máy.

Diệc Nam ngây thơ trợn to mắt, vẫn còn sợ hãi với tất cả những chuyện xảy ra trước mắt. Cậu lo lắng quay đầu nhìn Mạc Bắc “Ba ơi, sao chú lại tức giận như vậy? Còn nữa, tại sao ba mẹ phải nói láo? Mẹ nuôi đâu phải là mẹ ruột của Diệc Nam. Tại sao không nói thật với chú ấy?”

Mạc Bắc phức tạp nhìn cậu. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo như nước suối của con trai, anh chỉ có thể giữ im không lên tiếng.