Hơi Ấm

Chương 25




Hạ Miên không dám quay lại nhìn vẻ mặt của Bạc Cận Yến. Cô là người rõ hơn ai hết về lòng tham muốn chiếm hữu của anh. Hơn nữa, cô thật không thể nào giải thích với anh. Chẳng lẽ phải nói cho anh biết ông ta chính là cha ruột của cô sao? Còn những thù hận kia nữa, cô không muốn kéo Bạc Cận Yến vào. Mối thù của mẹ phải do đích thân cô trả mới được.

Tiếng đàn ông trầm ấm không nghe ra được vui giận và hoàn toàn bình thản vang lên bên tai. Bạc Cận Yến chỉ nói bốn chữ ngắn gọn “Anh tin cô ấy.”

Hạ Miên ngây ra. Bàn tay đang nắm lấy bả vai cô siết lại rất chặc. Gương mặt anh không hề có bất kỳ sự dao động nào. Nhưng e rằng trong lòng đã tức giận ngất trời.

Thạch Duy Nhất khó tin nhìn anh, cuối cùng lại bật cười lắc đầu “Anh điên rồi. Cô ta … đáng giá sao?”

Bạc Cận Yến không trả lời, có đáng giá hay không chỉ cần anh hiểu là được.

Bạc Cận Yến ôm Hạ Miên đi ra ngoài. Suốt cả quảng đường họ cũng không nói gì với nhau. Hạ Miên lo sợ trong lòng. Tính tình của anh cô đã biết từ lâu, càng không nói gì càng chứng minh rằng anh không vui.

Khi đến cửa, Hạ Miên cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh rồi khẽ nói “Sau khi em quay xong sẽ về ngay.”

Bạc Cận Yến không nói lời nào, chỉ rũ mắt liếc nhìn cô ảm đạm. Hạ Miên biết anh không vui nhưng không nói là vì muốn đợi cô chủ động giải thích. Cho nên Hạ Miên cố gắng lấy lòng choàng tay ôm cổ anh dỗ giành “Anh đã nói tin em thì đừng suy nghĩ lung tung. Em không có làm việc gì xấu xa cả.”

Tay Bạc Cận Yến nắm lấy eo cô và nheo mắt lại vô cùng nguy hiểm. Anh cắn nhẹ lên môi Hạ Miên “Anh không tự ti đến mức tranh giành tình nhân với một lão già.”

Lúc này Hạ Miên mới cười nhẹ nhõm. Nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì Bạc Cận Yến nói thêm một câu với vẻ mặt hết sức tự nhiên “Anh đi đổi phòng, chuyển em qua đó.”

Nụ cười của Hạ Miên cứng đơ trên mặt. Anh nói là tin tưởng mình, nhưng điều này là có ý gì?

Tiến độ quay hình lúc xế chiều rất nhanh, Hạ Miên chỉ có vài cảnh và lời kịch cũng không nhiều. Quay xong cô phải đi thay đồ diễn ra để chuẩn bị trở về khách sạn. Nhưng bỗng Thạch Duy Nhất đi đến cạnh cô. Hạ Miên đầu đau như búa bổ. Cô nghiêm túc nhìn Thạch Duy Nhất qua gương trang điểm “Cô không thấy chán sao? Cô làm vậy anh ấy chỉ ghét cô thêm thôi.”

Gương mặt Thạch Duy Nhất thể hiện rõ sự khinh thường đối với Hạ Miên. Giống như cô ta đang nhìn một sản phẩm hạ cấp vậy “Cô cho rằng tôi vì Cận Yến mới chỉa mũi nhọn vào cô sao? Tôi chỉ không hiểu được cô đã ở chung với anh ấy thì tại sao vẫn mập mờ không rõ với ba tôi. Tuổi của ông cũng đáng làm ba cô đó.”

Bông tẩy trang trong tay Hạ Miên bị vò thành một cục. Sự hận thù thoáng qua rồi biến mất trong mắt. Cô điềm tĩnh bật cười, dáng vẻ thong dong thư thả “Tôi xin lỗi, từ nhỏ tôi đã không có cha. Từ “ba” này… thật quá xa lạ với tôi.”

Thạch Duy Nhất lạnh lùng lườm cô, càng nhìn vào mặt cô càng cảm thấy chướng mắt “Vậy là cô thừa nhận muốn bắt cá hai tay rồi. Hạ Miên, cuối cùng là cô muốn cái gì?”

Hạ Miên như chống cằm suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng thả tay xuống “Xin lỗi, tôi cũng không biết.”

Thạch Duy Nhất tức giận siết chặt đấm tay lại, hận không thể bay đến xé rách bộ mặt giả dối của Hạ Miên. Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu Hạ Miên cuối cùng muốn làm gì. Vừa không chịu buông Bạc Cận Yến ra, vừa muốn mập mờ với Thạch Duệ Khải, thật là đê tiện.

Hạ Miên khẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Thạch Duy Nhất. Gương mặt cô vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng trong lòng lại trống vắng lạnh lẽo. Cô cũng không ngờ lại gặp phải Thạch Duệ Khải ở đây. Càng bất ngờ hơn là ông ta cố né Thạch Duy Nhất để dùng cơm với cô. Cô chỉ muốn lấy được sự tín nhiệm của ông. Nhưng còn việc khác làm sao cô có thể làm được?

Cho dù Thạch Duệ Khải không nhận ra cô. Nhưng trong lòng cô vẫn rõ như gương. Huyết thống là không cách nào sửa đổi. Dù cô có hận ông ta cũng không thể nào làm việc trái với luân thường để báo thù cho mẹ. Thật ra khi Thạch Duệ Khải thân thiết cô cũng hơi sợ ông ta sẽ nổi hứng. Nhưng rất kỳ lạ, Thạch Duệ Khải chỉ đơn thuần gặp mặt cô, cũng không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng yên lặng nhìn cô chăm chú.

Hạ Miên cũng không kiềm chế được suy nghĩ xem ông đang nhìn gì? Thạch Duệ Khải đã nói cô giống như Diệp Tuần – người mẹ đáng thương đã chết đi của cô. Thế cho nên Thạch Duệ Khải nhớ đến người vợ đã mất thật ư?

Sau khi dùng cơm Thạch Duệ Khải uống hơi nhiều. Ông ta kiên trì muốn đưa Hạ Miên về phòng. Hạ Miên không lay chuyển được nên cuối cùng đành đồng ý với ông.

Cô cũng rất sợ, đàn ông đã uống say sẽ không thể dùng lý trí cân nhắc. Cho nên khi vừa đến cửa phòng cô đã uyển chuyển tạm biệt. Nhưng có lẽ Thạch Duệ Khải uống thật sự quá nhiều. Đứng ở cửa dây dưa với cô rất lâu và nói rất nhiều lời Hạ Miên nghe không hiểu. Nhưng nội dung thì cô rất quen thuộc. Thạch Duệ Khải nói đến Diệp Tuần và nói đến Diệp Tử. Hạ Miên lạnh lùng lắng nghe, cô dường như đã nhanh chóng quên mất mình từng có cái tên đó.

Đương nhiên hành lang cũng sẽ có vài người trong đoàn phim qua lại. Hạ Miên nhắc nhở Thạch Duệ Khải nhiều lần. Nhưng cuối cùng khiến cô kinh ngạc chính là Thạch Duệ Khải đỏ mắt gục vào khung cửa và nói xin lỗi với Hạ Miên.

Sau đó ông lại đi theo Hạ Miên vào phòng và ngồi trên ghế salon nói rất nhiều. Gương mặt anh tuấn của ông có vẻ mệt mỏi tựa như đã say. Ông chống tay lên trán và cứ nói dông dài.

Mặc dù ông say nhưng vẫn còn ý thức phòng bị rất mạnh. Cho nên ông không nói mình đã hại chết vợ con thế nào. Chỉ nói là ban đầu ông ta biết ơn Diệp tướng quân coi trọng ông ta thế nào, rồi làm sao ông ta theo đuổi được Diệp Tuần.

Lúc còn rất nhỏ Hạ Miên cũng từng nhìn thấy cảnh tượng đằm thắm của Thạch Duệ Khải và Diệp Tuần, cho nên trong trí nhớ có hạn của cô luôn cảm thấy rằng Thạch Duệ Khải và Diệp Tuần thật sự yêu thương nhau. Mặc dù cô thường thất mẹ cầm sợi dây chuyền bạch kim kia thất thần. Nhưng cô biết mẹ cô đối với Thạch Duệ Khải rất tốt, chuyện gì cũng suy nghĩ cho ông trước, cũng chưa từng coi thường xuất thân của ông.

Cô nhớ Thạch Duệ Khải cũng tốt với Diệp Tuần. Những chú và dì xung quanh đều nói họ là một đôi vợ chồng mẫu mực. Nhưng vì sao lại đến nông nỗi bi kịch thế này?

Hạ Miên ngồi một mình trên ghế salon cố gắng nghe những lời nói của Thạch Duệ Khải. Nhưng Thạch Duệ Khải rất cảnh giác. Ông ta luôn trầm tĩnh và lặng im rất lâu.

Hạ Miên nhớ đến những lần tiếp xúc ngắn ngủi trước với ông ta. Cô cũng toàn nghe những hoài niệm của ông về Diệp Tuần và vẻ mặt đau lòng khi nói đến Diệp Tử. Hạ Miên cảm thấy như Thạch Duệ Khải đã tự tẩy não mình. Có đôi khi cô cũng hốt hoảng vì tin rằng người đàn ông này thật sự yêu Diệp Tuần và yêu đến cực điểm.

Hạ Miên biết sau khi Thạch Duệ Khải kết hôn với Viên Uyển Linh cũng không có an phận. Ông cực khổ trăm phương ngàn kế mới có thể bạc đầu với người tình đầu tiên của mình nhưng lại không hảo hợp yêu thương với bà ta. Thạch Duệ Khải vẫn có những tình nhân bên ngoài như cũ. Có lẽ chính là do bản tính trăng hoa của ông sao?

Hạ Miên bắt buộc mình không để bị ông ta mê hoặc. Cô tận mắt nhìn thấy mẹ nằm trên mặt đất. Máu từ người bà lênh láng chảy tràn cả phòng khách. Màu máu đỏ chói mắt đáng sợ đến mức cô cảm thấy choáng váng. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn Thạch Duệ Khải đứng trên thang lầu, vẻ mặt ông vô cùng lạnh lùng, ngay cả đôi mắt cũng long đỏ lên dữ tợn đáng sợ. Đó là một mặt xa lạ khác mà cô chưa từng được biết về cha mình.

Sau đó Thạch Duệ Khải không hề đề phòng lại ngủ thiếp đi. Ông ta nằm trên ghế salon, cánh tay gác lên trán như vô cùng mỏi mệt. Hạ Miên đứng trước ghế salon nhìn xuống từ trên cao. Cô chần chừ thật lâu, cuối cùng mới lấy một con dao Thụy Sĩ trong hành lý của mình ra. Con dao sáng lấp lóe lạnh lùng dưới ánh đèn phòng.

Cô để mũi dao nhắm ngay trái tim của Thạch Duệ Khải. Chỉ cần đâm mạnh xuống là có thể báo thù cho mẹ và cũng chấm dứt đi cơn ác mộng hai mươi hai năm qua của mình. Nhưng trong đầu cô lại hiện lên vô vàng tiếc nuối và do dự. Cô nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình mình trước lúc năm tuổi. Lại nhớ đến gương mặt rạng rỡ tươi cười của Diệc Nam. Lại nhớ đến Bạc Cận Yến, nhớ đến Mạc Bắc và mẹ Trình. Cô tự hỏi mình có thật sự muốn dùng cách này hay không?

Cánh tay của Thạch Duệ Khải hơi nhúc nhích. Hạ Miên hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh. Cô chán nản ngồi phịch lên trên mặt đất. Chuôi dao trong tay đã bị cô cầm chặt đến nóng cả lên. Cô muốn Thạch Duệ Khải phải trả giá thật nhiều. Nhưng cô lại không thể làm được việc chính tay giết cha của mình. Tuy Thạch Duệ Khải không nghĩ đến tình thân nhưng cô thì không làm được như ông.

Cuối cùng Hạ Miên mặc nguyên bộ quần áo ngủ trên giường. Sáng sớm khi cô tỉnh lại thì Thạch Duệ Khải đã đi rồi. Nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Thạch Duy Nhất.

Lúc ấy Hạ Miên chỉ muốn dốc lòng moi những tin tức hữu dụng từ miệng của Thạch Duệ Khải. Vì cô nôn nóng muốn nhanh thoát khỏi gánh nặng này nên đã hành động không mấy cẩn thận.

Sáng sớm Thạch Duy Nhất đã tìm đến cửa. Chuyện được lan truyền nóng sốt trong đoàn phim. Thạch Duy Nhất lại quá bốc đồng luôn tự cho mình làm đúng. Còn Hạ Miên bị cô ta tát một bạt tai nhưng lại không muốn chấp nhất với cô ta. Trong bi kịch gia đình này, cô và Thạch Duy Nhất cũng là người bị hại.

Cô biết rõ Thạch Duy Nhất không phải là người xấu. Chỉ là được chiều chuộng đến hư hỏng. Nếu không, cô ta sẽ không kêu trợ lý mang đến cho cô kem thoa chống sưng sau khi đánh mình.

Thạch Duy Nhất căm giận nhìn phản ứng khinh thường của Hạ Miên “Hạ Miên, tôi không cần biết cô đang tính toán gì. Tôi chỉ hi vọng cô cách xa ba tôi ra. Mẹ tôi đã yêu ba tôi mấy chục năm rồi. Và bà cũng không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ gì. Nếu một ngày bà đến tìm cô gây phiền phức thì lúc đó cô sẽ xong đời.”

Thạch Duy Nhất nói xong cũng đẩy cửa bỏ đi. Hạ Miên ngồi trong phòng hóa trang trống vắng nhìn vào gương đến xuất thần. Đến khi cô về đến khách sạn thì được người khác báo cho biết căn phòng mới đổi của cô. Bạc Cận Yến không chỉ có sự chiếm hữu cực mạnh còn có việc yêu thích sạch sẽ rất nặng. Hạ Miên có thể nghĩ ra hiện tại anh cảm thấy gớm ghiếc với chiếc giường ở căn phòng cũ như thế nào.

Hạ Miên bấm chuông ngay cửa phòng. Bạc Cận Yến mở cửa ra ôm cô vào. Hạ Miên rất mảnh mai, chỉ cần một cánh tay của anh cũng có thể siết cô lại. Sau khi vào phòng cô bị ném lên giường xây xẩm choáng váng. Bạc Cận Yến cũng không cho cô có thời gian hít thở, anh án đôi chân thon dài lên và cúi người mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Hạ Miên chỉ mặc một chiếc quần short và chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh. Anh dễ dàng giật tung hàng cúc áo của cô văng vào góc tường. Hạ Miên lấy tay chặn lại chiếc áo ngực ren, đôi mắt tha thiết nhìn vào anh “Anh giận à?”

Bạc Cận Yến liếc nhìn cô rồi luồn tay vào chiếc quần short cô đang mặc, anh vuốt ve nơi bí ẩn kia cách lớp quần lót “Không có.”

Hạ Miên biết anh nói cứng nên nhấc đầu hôn lên môi anh “Cận Yến…” Đôi mắt sâu thăm thẳm của Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô. Khóe miệng Hạ Miên nhẹ cong lên mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh “Em yêu anh.”

Đôi mắt Cận Yến nheo lại, hai cánh tay quấn chặt lấy eo cô xoay chuyển tư thế. Hạ Miên lập tức bị anh ôm giạng chân ngồi lên người anh. Gương mặt anh tuấn của anh vẫn lạnh lùng như cũ nhìn cô “Anh dễ dụ lắm sao?”

Hạ Miên mỉm cười quan sát anh rồi cúi đầu hôn lên yết hầu của Bạc Cận Yến “Vậy anh muốn sao? Ông ta chỉ thấy em giống vợ trước của mình cho nên nhớ đến mấy chuyện cũ thôi.”

Bạc Cận Yến nghe thế liền chau đôi mày rậm lại nhìn Hạ Miên như có điều suy nghĩ. Hạ Miên không muốn anh suy nghĩ lung tung nữa nên chiếc mông bắt đầu khẽ ma sát ở bụng dưới của anh. Gương mặt biểu lộ sự quyến rũ cám dỗ chết người “Không làm tiếp nữa sao? Mai anh phải đi rồi.”

Bạc Cận Yến lại luồn tay vào đáy quần của cô, đầu ngón tay chạm vào vách hoa ấm áp. Anh cảm giác được sự ướt át nóng bỏng của cô đã thấm ra ngoài. Anh kéo lấy tay cô đặt lên vật cứng rắn của mình. “Cởi ra giúp anh.”

Hạ Miên nghe lời cởi dây nịt của anh ra, cuối cùng bị anh ôm lấy eo từ từ ngồi xuống. Bạc Cận Yến vẫn còn giận dữ nên cả quá trình Hạ Miên bị anh thúc vào đều cảm thấy đau đớn. Hạ Miên biết anh không được vui. Người đàn ông như anh rất khó chịu. Lúc không vui cũng không tỏ vẻ rõ ràng, nhưng lên giường sẽ hung hăng hành hạ cô.

Đến khi dòng chảy nóng bỏng phun vào nơi sâu nhất thì anh mới vuốt ve mái tóc dài của cô và khẽ thì thầm “Đừng đến gần ông ta quá. Anh không thích và cũng không muốn nói lần thứ hai.”

Hạ Miên nhìn vào đôi mắt sâu như biển cả và lắng nghe giọng nói lạnh lùng của anh. Cô cảm giác rằng anh không giống như đang ghen. Nhưng lại không nghĩ ra lý do nào khác khiến anh không thích mình thân với Thạch Duệ Khải. Hạ Miên cũng không suy nghĩ sâu xa chỉ gật đầu nghe lời “Em có chừng mực.”