Hơi Ấm

Chương 29




Trong một đêm đoạn phim Viên Uyển Linh vợ của Thạch cục trưởng vụng trộm xuất hiện ở các trang web lớn và đầu đề của báo chí với tấm hình bắt mắt dâm dục đã thành công trở thành câu chuyện nóng hổi trong lúc uống trà của công chúng. Khiến cho Thạch Duệ Khải trở thành đề tài lớn nhất bị chê cười.

Từ trước đến giờ ông luôn biết giả vờ làm ra dáng vẻ thâm tình, lúc này cũng có thể thản nhiên tiếp nhận phỏng vấn trên tivi: “Xin lỗi, tôi tin tưởng vợ của mình, nhất định là có kẻ ác ý vu oan cho bà ấy.”

“Nhưng clip đã được nhân viên kỹ thuật phân tích không có dấu vết của photoshop. Thạch cục trưởng, xin ông giải thích xem thế nào là đổ oan hãm hại chứ?”

Các ký giả nhao nhao hỏi tới, lúc này tinh thần nhiều chuyện đã thắng hết tất cả. Gần đây có quá nhiều scandal tình ái của quan chức, nên câu chuyện khác biệt này rõ ràng hấp dẫn ánh mắt của công chúng hơn.

Thạch Duệ Khải sầm mặt, nhưng giọng điệu vẫn công thức hóa như cũ “Xin lỗi, trước khi tra ra manh mối tôi không tiện nói ra, cảm phiền nhường đường.”

Các ký giả đi theo bị các nhân viên ngăn lại, Thạch Duệ Khải bước đi, thư ký cũng theo sát phía sau mở cửa xe ra cho ông. Sau khi Thạch Duệ Khải lên xe, trong mắt đã ánh lên vẻ lo lắng, nghiến răng nói “Lập tức đi điều tra xem ai tung clip lên và mua lại bài của mấy tòa soạn báo chí. Còn nữa, lập tức xử lý tên trai bao kia cho tôi.”

Thư ký ngồi phía trước gật đầu và yên lặng lái xe đi.

Hạ Miên xem tin tức trên tivi, khóe miệng cong cong hiện ra nụ cười vui vẻ. Thấy cảnh Thạch Duệ Khải bị ký giả hỏi đến mất hết phong độ khiến lòng cô vui sướng nói không nên lời.

Bạc Cận Yến nhìn thấy được nụ cười còn chưa biến mất trong mắt Hạ Miên. Anh siết cô vào lòng, tiếng nói trầm ấm lướt qua vành tai cô “Vui lắm sao?”

Hạ Miên quay đầu lại chỉ thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, nên khẽ cất giọng hỏi “Anh lo lắng cho Thạch Duy Nhất ư?”

Dường như Bạc Cận Yến không ngờ rằng cô sẽ nghĩ vậy. Đôi mắt anh tối xuống, ngược lại chuyển đề tài khác “Em nói xem là ai tung đoạn phim này lên?”

Hạ Miên khẽ chau mày và yên lặng nhìn nhau với anh. Một lát sau cô lắc đầu, vùi mặt vào ngực anh thư thả “Làm sao em biết? Đây là chuyện của Quan Trì, không liên quan đến em.”

Bạc Cận Yến yên lạng liếc nhìn hình ảnh Thạch Duệ Khải hoảng loạn bỏ đi trên tivi. Anh nắm chắc vòng eo của Hạ Miên, thay đổi phương hướng cô lại đối mặt với mình. Hạ Miên ngồi giạng chân trên người Bạc Cận Yến, ngơ ngác nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của anh.

“Hạ Miên.” Bạc Cận Yến muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng trịnh trọng cất lời “Em đã suy nghĩ xong việc kết hôn anh nói lần trước chưa?”

“Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn?” Hạ Miên vẫn cảm thấy Bạc Cận Yến rất vội vã, cũng giống như lần trước cố chấp muốn có con vậy. Bây giờ sự điên cuồng lại biến thành việc kết hôn.

Cánh tay cô khoác lên bả vai rắn chắc của Bạc Cận Yến, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vặn của anh “Có thể cho em chút thời gian không?”

Màu mắt Bạc Cận Yến sẫm xuống, Hạ Miên cảm giác được bàn tay bên hông mình càng siết chặt làm cô đau. Cô cau mày nhắc nhở anh “Cận Yến, anh làm đau em.”

Lúc này Bạc Cận Yến mới như nhớ ra mình đã không khống chế tốt sức lực nên hoảng hốt bình tĩnh lại, tập trung chi tiết vào gương mặt điềm tĩnh của cô “Tại sao muốn suy nghĩ, ở chung với anh không vui sao?”

Hạ Miên cũng không biết phải trả lời thế nào. Cô chỉ muốn chờ sau khi Thạch Duệ Khải bị báo ứng mới nhận lời anh. Đến lúc đó cũng sẽ nói cho anh biết chuyện Diệc Nam…

Từ nhỏ cô đã quen tự lập, cô không muốn dựa vào khả năng của người khác để hoàn thành tâm nguyện của mình. Cho dù là người yêu thân thiết nhất đi nữa. Thù của mẹ cô, cô phải đích thân báo.

Bạc Cận Yến luôn bảo vệ cho cô, sau khi biết được nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này. Huống chi còn liên quan đến Thạch Duy Nhất, Hạ Miên biết Bạc Cận Yến vẫn áy náy với Thạch Duy Nhất, nên không muốn mình lại chen ngang họ.

Sự yên lặng của Hạ Miên như càng khiến Bạc Cận Yến thêm bất an. Gương mặt điển trai như bị phủ lên một lớp băng lạnh, sức mạnh của bàn tay cũng không tự chủ tăng thêm. Hạ Miên cũng nghi ngờ người mình có bị tay anh nắm đến đỏ cả lên không.

“Cận Yến?” Hạ Miên nói giọng mũi, cô muốn làm nũng với anh để hòa hoãn không khí, nhưng không ngờ lại bị anh giữ lấy sau ót hôn thật cuồng nhiệt.

Hai tay anh không hề do dự sờ lên vùng căng tròn xinh đẹp của cơ thể cô. Lúc sáng sớm Hạ Miên mới vừa tiếp nhận anh xong. Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, ngày hôm qua mới vừa về nhà đã bị anh giày vò nhiều lần. Lúc này bộ phận riêng tư kia cũng còn hơi sưng đau. Cô bắt lấy bàn tay anh đang thăm dò vào bên trong, run run lên tiếng “Đừng mà.”

Bạc Cận Yến bướng bỉnh nhìn cô. Hạ Miên bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn đến ngượng ngùng, cô nũng nịu choàng qua cổ anh “Không phải là em do dự, đời này trừ anh ra, em còn có thể gả cho ai được nữa chứ?”

Nào biết nói vậy cũng không thể trấn an được Bạc Cận Yến. Hạ Miên không biết anh không hề có cảm giác an toàn. Lời còn chưa nói xong thì đã bị anh đè xuống ghế salon và hai chân bị mở ra.

Quần áo cũng bị anh bất chấp cởi ra từng cái, thân thể láng mịn của cô lạnh rung phơi bày bên dưới người anh.

Anh cúi đầu ngậm lấy hai bên thịt non khẽ tách ra của cô. Hạ Miên không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Cô ngửa đầu thở gấp, những ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc đen nhánh của anh “Đừng vào mà!”

Anh hoàn toàn không nghe thấy lời cầu khẩn của cô, đầu lưỡi không ngừng qua lại trêu đùa trong khe rãnh nhỏ kia, khiến nó nhạy cảm hơn. Cơ thể xinh đẹp của Hạ Miên càng run lên bần bật, bắp đùi cô cũng đã căng cứng.

Cô cảm giác được mình cũng tiết ra từng dòng nóng chảy, nhưng lại bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh thấm đi. Khắp nơi đều là chứng cớ mình động tình khiến cô xấu hổ.

Thế nhưng anh lại không buông tha cho cô đang liên tục run sợ, anh cầm mắt cá chân của cô đặt lên cao. Hạ Miên hoàn toàn phơi bày trước mặt anh. Nơi da thịt trắng nõn kia đang bóng loáng ánh nước. Hơi thở nóng bỏng của anh như muốn hòa tan cô, gương mặt anh gợi cảm đến bức người.

Hạ Miên bị anh đùa bỡn đến sắp điên lên, chiếc lưỡi trơn trượt kia suýt làm cô mất hết thể diện. Nước mắt cô trào ra theo cơn sóng sảng khoái nóng bỏng, từng đợt đều phủ úp lấy cô.

Nhiều lúc cô có ảo giác như minh sắp chết rồi. Cô đưa tay mơn trớn ve vuốt trên cơ thể tráng kiện của anh. Cô chống tay lên giật mình nhìn thấy được dục vọng của anh đã bùng phát từ lâu. Thế nhưng trước sau anh lại không hề tiến thêm một bước, tựa như chỉ muốn đánh chiếm cô, khiến cô không ngừng khao khát anh phá vỡ ranh giới.

Đúng là lòng tham không đáy.

Cũng may là điện thoại bên cạnh vang lên, Hạ Miên hỗn hển gọi anh “Có điện thoại, anh buông em ra trước đi.”

Bạc Cận Yến buông cô ra, nhưng lại nắm chặt lấy hông cô đổi lại tư thế để cô quỳ sấp trên ghế. Hạ Miên chống lên tay vịn ghế salon nhìn màn hình điện thoại di động, là Thạch Duệ Khải gọi đến.

Tay cô sờ lên màn hình nhưng từ đầu đến cuối không dám bắt máy. Bởi vì người đàn ông phía sau đang cọ sát vào nơi ẩm ướt của cô và đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hạ Miên quay đầu lại, bên gò má cũng đã ửng hồng, lườm anh “Anh cố ý.”

Bạc Cận Yến không trả lời chỉ đưa tay giúp cô lướt qua nút nhận. Lúc này Hạ Miên không nghe cũng không được. Bạc Cận Yến không thích cô gần gũi với Thạch Duệ Khải, vẻ mặt vừa rồi lướt trên màn hình điện thoại cũng sa sầm.

Hạ Miên nén hơi điều chỉnh giọng nói, nắm chặt lấy điện thoại “Thạch tiên sinh.”

“Có rãnh không? Muốn gặp mặt cô một chút.”

Hạ Miên nắm chặt tay vịn ghế salon, đáy lòng không khỏi hơi căng thẳng. Tại sao Thạch Duệ Khải lại muốn gặp cô vào thời khắc mấu chốt này? Chẳng lẽ tra ra được gì sao?

Hạ Miên nghĩ ngợi trong giây lát rồi nói “Khi nào?”

Cô vừa nói xong thì bị Bạc Cận Yến thúc vào, mặc dù không đau nhưng cảm giác đột ngột bị lấp đầy khiến cô suýt nữa kêu ra tiếng. Cô vội che miệng lại. Bạc Cận Yến lại bắt đầu trêu chọc liếm lấy vành tai cô, bàn tay nóng bỏng lại bắt lấy bộ ngực trắng nõn đang đè ép dưới ghế salon.

Thạch Duệ Khải không nghe được điều khác thường, chỉ nói địa chỉ xong rồi cúp điện thoại.

Hạ Miên quay đầu lạnh lùng đập chiếc máy điện thoại lạnh lẽo vào lồng ngực của anh, đôi mắt oán giận nói “Người khác nghe thấy thì làm sao đây? Có muốn em còn làm người nữa không?”

Bạc Cận Yến cầm lấy điện thoại di động của cô, chiếc lưng rộng lớn của anh không ngừng cử động. Hạ Miên nhìn chiếc điện thoại đang lắc lư, rồi nghi ngờ nhìn anh “Anh làm gì thế?”

Bạc Cận Yến giữ chặt thân thể của cô, đưa điện thoại trước mặt cô, nói khe khẽ mập mờ bên tai cô “Chơi trò chấn động…”

Hạ Miên còn chưa suy nghĩ cẩn thận anh có ý gì, thì đã nghe thấy tiếng điện thoại rung lên khe khẽ. Chiếc điện thoại bị anh đặt lên chỗ mẫn cảm nhất, hai chân cô càng bủn rủn dữ dội hơn. May là cô nằm sấp trên ghế, nên chỉ cắn môi khẽ thở dốc: “Bạc Cận Yến, anh thật biến thái.”

***

Cuối cùng Hạ Miên cũng không thể đến nơi Thạch Duệ Khải hẹn. Cô bị Bạc Cận Yến hành hạ đến không còn sức lực. Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ đến trưa.

Kỳ lạ là Thạch Duệ Khải cũng không gọi đến nữa. Đầu óc Hạ Miên đã trĩu nặng vô cùng, rơi vào chăn êm nệm ấm thì không còn ý thức gì nữa.

Bạc Cận Yến nhìn gương mặt cô ngủ say. Anh giơ tay vén những sợi tóc đang ẩm ướt trước trán cô. Anh thừa nhận mình rất sợ mất cô, sợ đến mức mỗi lần thấy tên Thạch Duệ Khải cũng kinh hãi. Thấy cô đến gần Thạch Duệ Khải lại càng khó thể khắc chế sự hoảng loạn trong lòng. Sớm muộn gì Hạ Miên cũng biết được sự thật, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn không dám suy nghĩ đến kết quả kia.

Anh nên làm sao đây? Chuyện video clip làm sao anh lại không biết là cô làm. Cô gái này quá gấp báo thù nên để lại biết bao nhiêu dấu vết. Tất cả anh đều xử lý sạch sẽ thay cô và che giấu kín cho cô.

Dù cho Thạch Duệ Khải thật sự tra ra cũng sẽ không tìm được gì liên quan đến cô. Cho nên lúc này Thạch Duệ Khải tìm cô lẽ nào muốn nói cho cô biết ư?

Hạ Miên chỉ làm một giấc ngủ say ngọt ngào thôi, nhưng khi tỉnh lại thì toàn bộ thế giới đều như đã xảy ra biến đổi rất lớn. Tin tức phát hiện ra người tung vụ tai tiếng của Viên Uyển Linh lan tràn khắp nơi khiến cô ngạc nhiên.