Hội Chứng Peter Pan

Chương 6: Hành hung có báo trước (6)




Câu nói này giống như bản thân Túc Hải, lạnh lùng cứng rắn mà lại không hề khách sáo, vô tình toát lên vẻ ra lệnh. Tuy ngày thường Tô Định hay tuỳ tiện buông thả nhưng bây giờ cũng không dám hó hé câu nào. Anh ta chỉ dám trợn mắt tỏ vẻ bất mãn, sau đó nói: “Hôm đó tôi không nhớ rõ lắm, —–Tối hôm trước tôi với mấy người anh em trong ban nhạc đi uống vài chén, ngày hôm sau vẫn còn thấy đau đầu. Dù sao cũng chỉ giống như bình thường thôi, đầu tiên là tôi ra ngoài làm tóc rồi tới địa điểm đúng giờ.

Lúc đầu cũng không xảy ra chuyện gì, tận đến lúc tôi nhận một cuộc phỏng vấn trên sân khấu thì trên đầu bỗng dưng loé sáng, —–Tôi cứ tưởng là phóng viên nào bật đèn flash chói quá, ai mà ngờ cái đèn kia rơi thẳng xuống. May mà tôi phản ứng nhanh lẹ tránh sang bên cạnh, chứ không cái đèn to như thế, trần nhà cũng cao sáu, bảy mét, nếu bị rơi trúng thì sao cứu được nữa?”

“Lúc đèn treo rơi xuống, có ai đứng cạnh anh không?”

Tô Định nhướn mày: “Lúc đó tôi đứng giữa sân khấu giới thiệu sản phẩm, ở bên kia sân khấu có một MC đứng cách tôi khoảng 3m, hình như là đang nói chuyện với người phụ trách thương hiệu.”

“Ngoài việc nó loé sáng lên như anh mới đề cập, thì trước khi đèn rơi xuống anh còn chú ý thấy điều gì khác thường nữa không?”

“Chuyện như này sao mà nhớ rõ được chứ,” Tô Định nói, “Hơn nữa tôi đứng trên sân khấu, không có việc gì tự dưng để ý đến cái đèn treo làm gì? Nhà sản xuất của thương hiệu đó cũng đâu tài trợ. Nếu không phải do nó loé sáng hai lần làm chói mắt tôi thì tôi cũng chẳng để ý tới nữa.”

“Chắc anh có danh sách nhân viên tham gia sự kiện ngày hôm đó, có thể gửi cho tôi một bản được không?”

“…….Tôi đề nghị anh nên trở về lật lại vụ án đi, chỉ là một tờ giấy thôi, tôi thật sự không dám chắc hiện giờ tôi còn giữ nó không nữa.”

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ kiểm tra sau.” Túc Hải gật đầu, hỏi tiếp, “Tôi xem trên hồ sơ thì không thấy nhắc đến lịch trình hoạt động cụ thể của anh trong ngày hôm đó, nhưng chắc là có kịch bản chứ, anh còn giữ kịch bản không?”

“Anh muốn lấy kịch bản làm gì?” Tô Đình lẩm bẩm, “Anh còn biết có kịch bản sân khấu (1) nữa hả? Nhìn anh cũng không giống cảnh sát lắm…… Để tôi về kêu người đại diện của tôi tìm thử xem, vẫn là câu nói kia, tôi không dám chắc đâu.”

(1) Trong quá trình biểu diễn sân khấu phải sử dụng kịch bản để làm rõ các nội dung như trình tự của diễn viên, thời gian, thay đổi ánh sáng, hiệu ứng âm thanh, thay đổi đạo cụ.

“Vậy phiền trợ lý của anh rồi.”

“Người phiền là tôi đây này.” Tô Định sửa lời anh.

“Vậy phiền anh.” Túc Hải rất biết lắng nghe.

“…..”

“Trước và sau khi xảy ra sự việc, anh có nhận được bất cứ thứ gì không, chẳng hạn như mấy thứ thư từ linh tinh khiến anh cảm thấy khác thường không?”

Tô Định suy nghĩ, “Đều là mấy thứ do fans gửi, nào là giỏ hoa quả rồi thuốc và thực phẩm giúp phục hồi đại loại thế, không có gì khác thường cả.” Anh ta bỗng dừng lại, sau đó nheo mắt nhìn Túc Hải: “Khoan đã, theo ý anh nói thì có khả năng là do fans cực đoan làm sao? Vậy người đó là ai, Kha Niên, Lý Tu Hành hay là Tim Wu? Ờm….. Chẳng lẽ là thằng nhóc Tiền Lạc kia?”

Anh ta liên tục nói ra vài cái tên, sau đó nhìn Túc Hải với ánh mắt chờ mong, hệt như đang trông chờ đối phương sẽ cho mình một câu trả lời chính xác.

“Còn một câu hỏi nữa, có nhiều người biết lịch trình hôm đó của anh không? Ý tôi là người có thể biết trước khoảng hai, ba ngày đấy.”

“Nhiều chứ,” Tô Định nói, duỗi tay cầm chai nước suối bên cạnh, vặn nắp chai ra rồi tu một hớp, “Thường thì tôi sẽ thông báo cho fandom trước mấy ngày, xem họ muốn lên mạng đánh tiếng trước hay là chuẩn bị mấy thứ linh tinh gì đó.”

Túc Hải nghe anh ta nói như vậy thì không kìm được nhíu mày: “Như vậy sẽ càng làm tăng mức độ nguy hiểm.”

Tô Đình không cho là đúng, hình như anh ta cũng đã quen rồi, vừa nói vừa đứng lên giãn cơ, giọng điệu mỉa mai: “Có chỗ nào không tiềm ẩn nguy hiểm chứ, ngay cả người bình thường nói không chừng cũng gặp phải thiên tai nhân họa gì đó! Huống hồ, nào có ai muốn nổi tiếng mà còn muốn an toàn tuyệt đối nữa, nếu quan tâm đến sự an toàn và riêng tư thì dứt khoát đừng theo con đường này đi.”

Anh ta nói xong thì ném kịch bản lên ghế, sau đó cầm chiếc áo blouse trắng vắt trên tay vịn mặc vào: “Được rồi, đến lượt tôi rồi. Anh để lại số điện thoại đi, khi nào tôi tìm được đồ thì sẽ kêu người liên lạc với anh.”

***

Trên đường quay về, Túc Hải gọi điện thoại cho một cảnh sát lúc đó phụ trách vụ án này. Tuy hai người không quen nhưng cũng may dựa vào mối quan hệ ngoằn ngoèo trong giới cảnh sát nên cũng xem như là nói chuyện được. Anh nói mình muốn mượn hồ sơ vụ án úc đó, đối phương lưỡng lự trong chốc lát, sau đó vẫn đồng ý, hẹn sẽ sao chép một bản cho anh. Túc Hải nói cảm ơn, đồng thời để lại địa chỉ của phim trường, nhờ cậu ấy nhanh chóng gửi sang.

Anh cúp máy đi vào cửa, đúng lúc mọi người đang diễn cảnh cuối cùng. Nam chính Lê Bắc Phương do Lăng Thản thủ vai và nữ chính Biệt Mộng Hàn do Thẩm Đình Huyên thủ vai đang tìm kiếm manh mối hung thủ để lại ở hiện trường gây án. Bởi vì quá tập trung và không để ý tới thế giới bên ngoài, hai người bỗng đâm sầm vào nhau, Lăng Thản lập tức khống chế cô theo bản năng của cảnh sát rồi kéo cô vào trong lòng của anh. Sau đó chợt sực tỉnh, hai người đối mặt với nhau vài giây rồi ngại ngùng buông tay ra.

Cảnh này quay không suôn sẻ lắm, đạo diễn phải ‘cut’ rất nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi nữa mà nói: “Lăng Thản này, cậu suy nghĩ lại xem, bây giờ cậu phản ứng theo bản năng xem Đình Huyên thành tội phạm, vì vậy cậu phải dùng sức, không thể cứ kiềm chế thế được, đừng thương hoa tiếc ngọc quá.”

Lăng Thản thu tay về, nhìn Thẩm Đình Huyên đang xoa cổ tay bên cạnh, xấu hổ nói: “Đạo diễn, tôi không dùng sức mà đã làm Đình Huyên đau rồi, giờ kêu tôi phải dùng sức, haiz, thật sự tôi không làm được!”

Thẩm Đình Huyên nghe vậy thì nhìn anh ta, nhếch miệng cười: “Anh không kiềm chế thì tôi chỉ đau một lần rồi thôi, còn anh cứ kiềm chế như vậy thì tôi phải đau rất nhiều lần đấy.”

Lăng Thản bị nghẹn nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Thật sự xin lỗi cô, lại lần nữa đi, lần này tôi nhất định sẽ chú ý.”

Lúc này có người phụ trách đến báo cáo tình hình cho đạo diễn, giáo viên phụ trách thiết kế hành động cũng tranh thủ thời gian nói về động tác cơ bản với Lăng Thản, đồng thời còn làm mẫu đơn giản với người trợ lý bên cạnh. Biểu cảm của Lăng Thản không đổi, anh ta gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rồi.

Lần này quay suôn sẻ hơn nhiều, nhưng khi Túc Hải nhìn thấy cả người Thẩm Đình Huyên bị Lăng Thản kéo vào trong lòng, sau đó cô ngước mắt nhìn anh ta, như thể một con thiên nga đang cố vùng vẫy thoát khỏi số phận bi thảm, vừa xinh đẹp vừa yếu đuối, rồi tiếp đó hai người họ nhìn nhau, thời gian bỗng chốc ngừng trôi.

Chậc. Túc Hải đè nén cảm xúc vi diệu đang cuồng quay trong lòng, bực bội dời mắt khỏi hai người họ. Sau đó anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao màu xanh lam đứng bên cạnh máy quay phim, đang giơ điện thoại lên chụp cái gì đấy.

Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy đạo diễn hài lòng hô cắt, ngay sau đó Thẩm Đình Huyên lập tức đến bên cạnh anh.

“Anh hỏi sao rồi?” Có lẽ trong nhà kho hơi nóng khiến mặt cô đỏ ửng, cô vừa nói chuyện vừa quạt. 

“Lát nữa nói.” Túc Hải trả lời ngắn gọn, lại chỉ người vừa giơ điện thoại lên và hỏi: “Em có quen người đó không?”

Thẩm Đình Huyên thoáng nhìn sang, gật đầu: “Là trợ lý của Lăng Thản, sao vậy ạ?”

“Không sao hết.” Túc Hải lại liếc mắt nhìn người đó, phát hiện Lăng Thản đang cùng anh ta đi tới đây.

“Đình Huyên, đi ăn chung không?”

“Hả?” Thẩm Đình Huyên bất ngờ, không ngờ anh ta sẽ hỏi thế.

Lăng Thản nói tiếp: “Cùng đi ăn đi, ăn xong còn có thể tập khớp thoại cho cảnh buổi chiều. Vốn là cảnh quay ba ngày sau nhưng bỗng thông báo phải quay trước nên tôi chưa thuộc lời thoại lắm.”

Thẩm Đình Huyên nghe hiểu nhưng cô từ chối viết hoa (2), hễ có thời gian là cô chỉ muốn ở bên Túc Hải thôi, đi ăn cơm gì đó với mấy bóng đèn khác á, bộ cô nuốt trôi sao? Vì thế cô vội nói: “Không được, hôm khác đi. Trưa hôm nay tôi có chút việc, xin lỗi nhé.” Cô nói xong thì cười rời đi.

(2) “Từ chối viết hoa” kiểu không hề muốn, hết sức muốn từ chối đại loại vậy. Meme miêu tả ở bên dưới.

**

Tranh thủ giờ nghỉ, Thẩm Đình Huyên dẫn Túc Hải về khách sạn trong phim trường, vừa vào cửa thì cô lập tức nhét thẻ phòng vào trong tay anh: “Anh cầm đi, để tiện ra vào.”

Túc Hải nhìn chằm chằm tấm thẻ nho nhỏ trong lòng bàn tay, sau hồi lâu anh mới cất nó vào.

Vì để tiện quay phim, rất nhiều đoàn phim đều sẽ đóng quân ở gần phim trường, tất nhiên đoàn phim 《Hội chứng tự kỷ》 cũng không phải ngoại lệ. Từ hôm bấm máy thì đoàn phim đã bao hết sáu tầng của khách sạn, gần như là cả đoàn phim đều ở khách sạn. Bởi vì Thẩm Đình Huyên là nữ chính nên được xếp vào một trong những phòng suite (3) trên tầng này. 

(3) Phòng suite còn gọi là phòng thượng hạng. Một phòng Suite sẽ bao gồm 1 phòng khách, 1 phòng ngủ riêng biệt. Ngoài ra, các khách sạn cao cấp, có quy mô lớn thì còn có thêm khu vực bếp, phòng ăn, thư viện và không gian ban công rộng rãi.

Nói là phòng suite nhưng thật ra cũng không lớn lắm, gồm một phòng ngủ, một phòng để đồ, một phòng cho trợ lý, một phòng cho vệ sĩ, còn phòng khách thông với ban công. Chỉ cần cúi xuống là có thể thấy được hồ bơi ngoài trời, nhưng bây giờ họ đã rút hết nước nên trong hồ bơi hoàn toàn trống rỗng, dưới đáy hồ có vài chiếc lá rụng, trông có vẻ hiu quạnh.

Túc Hải đánh giá căn phòng theo thói quen, lúc hoàn hồn lại thì thấy Thẩm Đình Huyên đang xem thực đơn: “Thăn bò Sơn Trân, rau theo mùa, Tôm bạc hà tỏi, bắp, rồi thêm một món canh…… Anh muốn ăn canh gì?”

“Tuỳ em.” Túc Hải nói xong thì ngồi xuống sô pha, “Đừng gọi tôm.”

“Hả? Tại sao vậy? Nhưng em muốn ăn.” Thẩm Đình Huyên nói, “Hơn nữa chiều nay em cũng đâu có cảnh hôn đâu, em bảo đảm ăn xong sẽ đánh răng ngay.”

“……”

Cuối cùng hai người vẫn gọi món theo ý của cô, còn gọi thêm hai phần canh bổ dưỡng. Trong lúc hai người đang đợi cơm đưa đến, Thẩm Đình Huyên nhắc lại chuyện khi nãy: “Bên Tô Định có nói gì không ạ?”

“Không có manh mối nào mới cả. Trước sự kiện anh ta có lên mạng đánh tiếng trước, vì vậy rất nhiều người biết nên không có cách nào xác định vị trí của nghi phạm được. Vào thời điểm xảy ra vụ việc, trên sân khấu chỉ có MC và Tô Định, nhưng MC lại đứng bên phía kia của sân khấu, cách khá xa nên không có khả năng dính dáng tới.

Từ đó có thể nói lên rằng nghi phạm biết rõ lịch trình hoạt động của hôm đó, vì vậy đã động tay động chân với đèn chùm trước rồi, sau đó tính đúng thời gian làm nó rơi xuống, mục tiêu của hắn rất rõ ràng là Tô Định. Tôi đã hỏi mượn một bản kịch bản của hôm đó, nhưng anh ta bảo còn phải về tìm thử xem, còn nữa, tôi cũng đã nhờ người bạn sao chép hồ sơ vụ án lúc đó, kêu cậu ấy gửi chuyển phát nhanh tới, có thể đến chiều sẽ nhận được.”

“Vậy anh ta có chú ý tới……”

“Hoàn toàn không. Bởi vì lúc đèn treo đung đưa làm chói đôi mắt nên anh ta mới để ý tới, sau đó mới tránh thoát được, có điều cũng bị thương nhẹ.”

“Trước hay sau vụ việc cũng không nhận được tấm bưu thiếp nào hết sao ạ?”

“Không.”

Thẩm Đình Huyên một tay chống cằm, một tay nhàm chán vẽ hình tròn trên bàn, “Thế là không có tiến triển gì cả sao?”

“Ừm,” Túc Hải gật đầu, “Chiều nay tôi sẽ gọi điện nhờ người kiểm tra lại camera giám sát hôm đó.”

“Tiểu Hải anh không đích thân đi sao?”

Túc Hải nghe vậy thì nhìn cô, sâu xa nói: “Tôi nghĩ vẫn nên đi theo em sẽ tốt hơn.”

Ăn cơm xong, Túc Hải ra ngoài ban công gọi điện thoại, lúc quay lại thì thấy Thẩm Đình Huyên cắn môi, mặt ủ mày chau nhìn anh đăm đăm.

“……. Lại sao nữa vậy?”

“Thì em nghĩ vất vả lắm anh mới có được một kỳ nghỉ, ai ngờ cũng chẳng thể nghỉ ngơi mà còn phải đi theo em, chắc anh chán lắm đúng không?” Thẩm Đình Huyên nói, cô vốn đang dựa nửa người trên ghế sô pha, bỗng vô thức ngồi thẳng người lên: “Tiểu Hải, anh có thấy phiền không?”

Túc Hải nhìn đôi mắt sáng rực của cô, trong lòng chợt rung động nhưng lại bị đè xuống, thay vào đó là sự buồn bực không thể nói thành lời. “Ừm.” Anh thốt ra một âm tiết từ cổ họng, sau đó hắng giọng, “Vì vậy em đừng gây thêm phiền phức nữa.”

“Ồ…..” Thẩm Đình Huyên vùi mặt vào gối, cả người co lại, hệt như quả bóng bị xì hơi, hồi lâu sau mới nghe thấy một giọng nói rầu rĩ từ quả bóng bị chọc thủng này, “Có điều em không thấy có lỗi tí nào hết.”

“Gì cơ?” Túc Hải nhíu mày.

“Em nói em không thấy có lỗi tí nào hết.” Thẩm Đình Huyên nói, “Bởi vì bình thường anh đều tránh không chịu gặp em, nên tuy là như thế nhưng chỉ cần có thể ở bên anh thì mấy ngày hay mấy tiếng cũng được…….. Không được, mấy tiếng thì ngắn quá, xem như em chưa nói gì hết! Dù sao chỉ cần có thể ở bên anh vài ngày là em rất vui rồi, thế nên em chả thấy có lỗi tí nào cả!”

Lúc nói chuyện cô ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười rất rạng rỡ.