Hối Hận Muộn Màng

Chương 8: 8: Xin Lỗi Em





Anh nhẹ nhàng đỡ cô ta tránh xa cửa sổ, đưa cô ta đến giường ngồi xuống, nhẹ vỗ lưng cô ta an ủi.
Tô Uyên Linh nép vào lồng ngực anh, sụt sịt nói:
- Anh không cần mẹ con em nữa sao? Anh thật sự muốn bỏ mẹ con em sao?
Cô ta ôm anh thật chặt, bày ra khuôn mặt đáng thương để khiến anh mủi lòng và cô ta đã thành công.
Nước mắt của cô ta trước giờ luôn là điểm yếu của anh, trước đây chỉ cần cô ta rơi nước mắt anh liền mủi lòng, bây giờ cũng vậy.
Tạm gác việc trở về bệnh viện thăm cô, anh ở lại với cô ta, dỗ cô ta ngủ rồi tính tiếp.
Sau một lúc dỗ dành cô ta cuối cùng cũng chịu ngủ, nhưng tay cô ta vẫn ôm chặt tay anh không chịu buông.
Đợi đến khi cô ta ngủ say để có thể gỡ tay ra đã là hai tiếng sau.

Anh nhanh chóng rời khỏi Tô gia lái xe một mạch đến bệnh viện Trung tâm.
Lên đến phòng bệnh của cô, qua ô kính trọng suốt ở trên cửa anh nhìn thấy cô đang ngồi thẫn thờ nhìn ra phía ngoài của sổ, tay đặt trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, cô nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn, thấy người đến là anh cô chỉ nhìn lướt một cái rồi quay đi, không nói gì.
Anh đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, đưa tay nắm tay cô.
Do không chú ý, nên khi anh nắm tay mình cô theo phản xạ rút mạng tay ra, đến khi ý thức được không khí giữa hai người đã sớm trở nên ngượng ngùng, khó xử.

Nhìn bàn tay trống không của mình, anh cười khổ một tiếng, nói với cô:
- Em thấy trong người sao rồi??
- Em không sao, đã ổn rồi_ cô đáp lại, tuy lời nói vẫn như bình thường nhưng anh nghe ra được trong đó có chút xa lạ.

- Em...!biết mình có thai?_ anh hỏi cô.
- Ừm_ cô dùng giọng mũi trả lời anh.
- Tại sao không nói cho anh biết??_ anh chất vấn cô, nếu cô nói anh biết sớm hơn, mọi chuyện đã không tệ như vậy.
- Anh cho em cơ hội nói sao, ngay từ đầu anh đã muốn cứu Tô Uyên Linh, em cũng muốn được cứu, cũng muốn nói em có thai rồi, em mang thai con của chúng ta, nhưng anh biết không, em không thể nói, bởi lời đến cửa miệng rồi em lại nghe thấy chồng mình nói muốn cứu người con gái khác, em...!em lúc đó thật sự rất tuyệt vọng, rồi...!rồi chúng...!chúng còn muốn làm nhục em, lúc đó em rất sợ, dù em có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì em vẫn chỉ là một cô gái, em cũng cần được che chở, được bảo vệ, lúc đó em rất muốn gọi tên anh, muốn anh đến cứu em, cứu con nhưng em gọi, anh sẽ đến sao...!em...!em...
Nói đến đây cô không kìm được mà khóc nấc lên, bao tủi nhục, sợ hãi, tuyệt vọng được kìm nén bấy lâu lúc này đây như được giải phóng, cô khóc như muốn trút hết đi cho nhẹ lòng.
- Xin lỗi....!thật sự xin lỗi em
Nhìn cô khóc tim anh như có bàn tay ai bóp chặt, đau đớn vô cùng, anh không nói gì, chỉ tiến đến ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô an ủi.

Giờ đây anh không biết nói gì ngoài xin lỗi bởi anh biết cô phải chịu đựng rất nhiều, đã rất tủi thân, có người phụ nữ nào vui khi mình gặp nguy hiểm nhưng chồng mình lại cứu người khác, dù anh thật sự đã quay lại cứu cô nhưng suy cho cùng anh đã không chọn cô.
Sau một hồi khóc, tiếng nức nở nhỏ dần, cô không còn khóc nữa, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn xót lại, cô đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh, gương mặt đầy sự nghiêm túc như sắp nói một chuyện rất quan trọng..