Hồi Sinh 2003

Chương 19: Lần đầu đến gần




Trước bữa tối, Lục Dương lại đăng thêm một chương mới.

Vừa húp bát mì, hắn vừa cầm hai tờ thời khoá biểu lên.

Một tờ là thời khoá biểu của lớp hắn, một tờ là thời khoá biểu lấy từ bạn học của Tào Tuyết.

Cùng lăn lộn với bạn học của Tào Tuyết thời gian dài như vậy, Lục Dương đã sớm lấy được chương trình học của nàng, có thời khoá biểu này, hắn có thể biết được lúc nào thì Tào Tuyết có chương trình học, học gì, học ở đâu, và lúc nào thì không.

Phải biết rằng, trong đại học có rất nhiều chương trình học cần phải dùng tới phòng học lớn, và nhiều lớp khác nhau cùng nhau tham gia nghe giảng.

Ngày hôm nay là thứ tư.

Lục Dương giơ thời khoá biểu của lớp âm nhạc năm nhất lên, hài lòng nhìn thấy hôm nay Tào Tuyết có tiết, hơn nữa cũng không phải học ở phòng học của nàng.

Nhanh chóng ăn xong thức ăn trong bát, tiện tay lấy một tờ khăn giấy lau miệng, Lục Dương tuỳ tiện với lấy một cuốn sách giáo khoa rồi đi thẳng ra khỏi nhà.

...

Lục Dương hào hứng đi tới lớp âm nhạc số một, thấy phia sau Tào Tuyết còn có hai chỗ trống, hắn không chút biến sắc tăng tốc bước tới ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Lục Dương liền một mực chờ đợi cơ hội.

Nhưng mà, chờ đến quá ngọ, cơ hội vẫn không tới, bên cạnh Tào Tuyết luôn luôn có một nữ sinh, cả hai thỉnh thoảng cười nói, thông qua quan sát, hắn biết được cô gái này chính là bạn cùng phòng của Tào Tuyết.

Trước đây còn cảm thấy nữ sinh này ưa nhìn, tính cách cũng không tệ, nhìn thật thoải mái.

Nhưng hiện giờ, khi Lục Dương đang muốn tiếp cận Tào Tuyết, nhưng cô nữ sinh này vẫn ngồi lì ở đó, khiến hắn nhìn nàng càng lúc càng không thuận mắt.

Nhưng cũng không thể đi tới đuổi người.

Thỉnh thoảng cô gái này quay đầu lại, Lục Dương còn ném cho nàng một nụ cười tươi rói, hy vọng có thể để lại cho nàng ấn tượng không tệ, chờ đến khi hắn theo đuổi Tào Tuyết, ít nhất cũng không ở giữa nói xấu hắn.

Nhìn vẻ mặt Lục Dương phiền muộn, Trương Huy ngồi ở cuối phòng học cũng muốn bật cười.

Hôm nay Lục Dương tỏ ra khác thường, khiến Trương Huy cũng đại khái đoán ra hắn đang muốn làm gì.

Đợi đến khi tiếng chuông tan lớp vang lên, nhưng Lục Dương vẫn không tìm được cơ hội nào tiếp xúc với Tào Tuyết.

Bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế, Lục Dương nhìn Tào Tuyết và cô gái kia cùng ôm sách vở rời phòng, ngay khi hai nàng sắp ra khỏi phòng, cô gái kia bỗng nhiên ghé sát vào tai Tào Tuyết nhỏ giọng nói gì đó, sau đó ánh mắt của hai nàng đồng thời nhìn về phía Lục Dương.

Lần này các nàng đột nhiên quay lại, không có chút dấu hiệu nào, nên vẻ mặt của Lục Dương vẫn không kịp biến hoá, vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn lúc này lập tức bị Tào Tuyết và cô bạn cùng phòng kia nhìn thấy.

Cô bạn cùng phòng với Tào Tuyết cười xì một tiếng, thật giống như đoán ra được tâm tư hôm nay của Lục Dương.

Kỳ thực, Lục Dương không phải là nam sinh lớp âm nhạc năm nhất, nhưng hầu như mỗi ngày đều đến đây nghe giảng, còn thường thường nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tào Tuyết, người ở đây cũng không phải là kẻ ngu, phần lớn đã sớm đoán ra tâm tư của hắn rồi.

Bạn cùng phòng cười, thêm nữa vẻ mặt của Lục Dương xác thực là rất buồn cười, khiến Tào Tuyết muốn nhịn cũng nhịn không được, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra ý cười nhè nhẹ.

Một ít bạn học nhìn thấy cảnh này, cũng nhịn không được phải bật cười.

Có điều, những tiếng cười này đối với một người từng sống hơn hai mươi chín năm như Lục Dương, tất cả đều như mưa bụi, căn bản không khiến hắn đỏ mặt.

Ngược lại, lại gợi lên sự không cam lòng của Lục Dương, cảm thấy hôm nay như vậy là đã hoàn toàn thất bại rồi, vì thế hắn cắn răng đứng dậy đi theo.

Tào Tuyết và bạn cùng phòng của nàng mang theo hộp cơm đi học, nên khi tan học, các nàng cũng không cần quay về ký túc xá dùng cơm.

Hai người vừa nói vừa cười hướng về phía căn tin.

Lúc sắp tới căng tin, hai nàng vô tình quay đầu lại, bất ngờ phát hiện ra tiểu tử Lục Dương này vẫn theo sau hai người, hai tay đều không có hộp cơm, rõ ràng là muốn đi theo các nàng.

Điều này khiến cho cô gái còn lại ngẩn ra, trong lòng không khỏi bội phục Lục Dương, cũng bắt đầu ước ao được giống như Tào Tuyết.

Biểu hiện của Lục Dương mấy ngày hôm nay nàng đều thấy trong mắt, thậm chí còn rõ ràng hơn cả Tào Tuyết.

Nàng bỗng nhiên sinh ra ý niệm muốn giúp đỡ Lục Dương một tay.

Ý niệm vừa nảy lên, trên mặt nàng liền lộ vẻ mỉm cười, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục cùng Tào Tuyết bước vào căn tin.

...

Lục Dương sau khi theo vào căn tin, mới nhớ ra bản thân mình quên mang theo hộp cơm.

Cũng may trong phòng ăn cũng có cơm hộp xài một lần và thìa đũa.

Chỉ là cơm hộp xài một lần quá nhỏ, không đựng được bao nhiêu cơm, vì thế phần lớn sinh viên đều mang theo cơm và đũa tới đây dùng.

Có điều, hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng tạm cơm hộp ở đây mà thôi.

Lục Dương xuất thân từ nông thôn, lượng ăn cùng rất lớn.

Bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không ăn cơm hộp ở căn tin.

Chờ đến khi Lục Dương lấy được cơm, đang muốn tìm một chỗ không xa Tào Tuyết ngồi xuống, bỗng nhiên thấy cô gái ngồi đối diện Tào Tuyết nháy nháy mắt trái với hắn một cái.

Sau đó nàng liền nói gì đó với Tào Tuyết, rồi đứng dậy bưng cơm rời đi.

Nàng đi rồi?

Nhìn theo bóng lưng của cô rời khỏi căn tin, Lục Dương mới ý thức được đây là nàng muốn tạo cơ hội cho mình.

Nhận ra điều này, trong chớp mắt, ấn tượng của Lục Dương với nàng tăng lên nhanh chóng, nếu không phải muốn quý trọng cơ hội đối phương vừa tạo ra cho mình, hắn đã lập tức đuổi theo nói lời cảm tạ rồi.

Mím mím môi, trong lòng Lục Dương cố bình tĩnh lại, sau đó mỉm cười, bưng hộp cơm của mình đi tới đối diện Tào Tuyết ngồi xuống.

Tào Tuyết thấy nam sinh vẫn luôn đứng xa xa quan tâm đến mình lúc này lại ngồi xuống đối diện, khuôn mặt trắng như tuyết cũng hơi ửng hồng.

- Chào bạn! Tôi tên Lục Dương, khoa lịch sử.

Lục Dương vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng nói, sợ âm thanh lớn qua khiến Tào Tuyết bị ngượng ngùng mà doạ chạy.

Vào lúc này, gò má Tào Tuyết ửng đỏ lên, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, đại khái phương thức tiếp cận của Lục Dương khiến nàng cảm thấy thí vị.

- Tôi tên Tào Tuyết.

Tào Tuyết mở miệng đáp lại.

- Mình biết.

Lục Dương theo bản năng đáp lại, lúc đang muốn nói gì thêm, đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc:
- Ồ? Lục Dương? Cậu có bạn gái rồi?

Nghe thấy giọng nói này, Lục Dương bổng dưng muốn ném luôn hộp cơm trong tay. Đợi cả buổi sáng mới có được cơ hội hiếm hoi này, lại bị phá rối. Đúng là đồ phá hoại mà.

Quay đầu lại, nhìn thấy quả nhiên là Phùng Đình Đình đang bưng theo hộp cơm đi tới, có điểu vẻ mặt của Phùng Đình Đình lúc này khá kỳ quái, tuy răng trên mặt đang duy trì nụ cười, nhưng sắc mặt đã hơi trắng bệch.

- Thật không tiện! Mình đi trước đây.

Tào Tuyết là một cô gái mẫn cảm, nàng cũng nhìn ra được biểu hiện lạ thường của Phùng Đình Đình, trong lòng cho rằng cô gái này cùng Lục Dương có quan hệ gì đó, lập tức lạnh nhạt nói một câu cáo từ, rồi bưng theo hộp cơm, cứ như vậy quay đầu rời đi.

Nhìn nàng cứ vậy liền đỉ, Lục Dương cũng không biết nói gì.

Thật vất vả mới có được một cơ hội, cứ như vậy liền bị phá hỏng rồi, mà người phá hỏng lại là Phùng Đình Đình, cô gái mà hắn cực kỳ không muốn thấy này.

Nhìn nhau không nói gì với Phùng Đình Đình vài giây, Lục Dương bĩu môi, tiện tay ném hộp cơm vào thùng rác bên cạnh, cũng đứng dậy rời đi.

Nguyên bản nếu ở thời điểm khác nhìn thấy Phùng Đình Đình, có lẽ hắn còn thuận miêng qua loa với nàng vài câu, nhưng giờ phút này, hắn chẳng muốn mở miệng với nàng thêm nữa.

Từ sau chuyện trước kia, hắn đã không muốn gặp lại nàng rồi, mấy ngày nay đã tiêu tốn nhiều công sức như vậy mới tìm được cơ hội tiếp cận Tào Tuyết, nhưng lại bị nàng phá hoại.

Vào lúc này, Lục Dương thật sự phi thường không muốn nhìn thấy gương mặt của Phùng Đình Đình, dù sau khi sống lại nàng cũng chưa từng gây tổn thương cho hắn.

...

Nhìn bóng lưng Lục Dương quay đầu rời đi, còn cả lúc Lục Dương ném hộp cơm vào thùng rác, Phùng Đình Đình cắn thật chặt đôi môi phấn hồng của mình, hai viền mắt chảy nước, trên thực tế, thời cấp ba, không chỉ mỗi Lục Dương thích nàng, trong lòng nàng cũng thích hắn, bằng không, cả lớp hơn tám mươi người, sao nàng chỉ cùng Lục Dương thân cận như vậy?

Chỉ là, nàng không hiểu, tại sao vừa mới lên đại học, Lục Dương đã thay đổi.

Không chỉ nhập học lâu như vậy vẫn chưa từng tới gặp nàng một lần, thậm chí vừa rồi nàng còn nhìn thấy, hắn còn cùng một cô gái khác tiếp xúc.

Phùng Đình Đình thật sự không hiểu vì sao.