Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 24




- Alô

- Anh hả? Anh khỏe không tibu? Em nhớ anh

- Anh khỏe, em thế nào hả sunny? Dạo này cuộc sống của em thế nào, học có vất vả không? Em còn đau dạ dày không?

- Em vẫn ổn anh à, anh đừng lo quá. Em nghe mấy đứa nói, anh đang quen Phương phải không? Nghe tụi nó nói là em biết tụi nó xạo rồi. Hì

- Anh đang quen Phương đó em. Tụi nó không xạo đâu!

- Anh…anh.. em thật là thất vọng quá mặc dù em biết anh không phải là gì của em.

- Anh..anh xin lỗi em, sunny…

- Thôi anh làm gì làm đi, nhớ phải giữ gìn sức khỏe và học thật tốt nhé

- Sunny… em cũng thế nhé

Sau những tiếng tút.. tút lạnh lẽo của cái điện thoại, tay tibu nắm thật chặt, chặt đến mức mà dường như muốn nổ tung từng mạch máu đang chạy xuyên suốt khắp cơ thể của mình.. miệng tibu đắng ngắt và lạt lẽo…

Chap 24 : Câu chuyện về Phương

Chẳng phải rảnh rỗi, cũng chẳng phải tibu thay đổi suy nghĩ của mình về chuyện tình yêu, càng không phải tibu muốn chơi bời gì cả. Chỉ là cái cách đối xử của Phương khiến tibu cảm thấy vô cùng khó chịu, đặc biệt là Thắng cùng là bạn của Tibu, mặc dù trong suy nghĩ của tibu Thắng không thân như những người anh em của mình nhưng Thắng luôn coi tibu là bạn thân của mình, luôn coi tibu là cái đầu tàu trong lớp học này.

Nhìn thấy người bạn của mình bị coi thường và đối xử không ra gì tibu càng thêm bực bội. Tibu cũng chẳng sợ mọi người nghĩ gì về mình, giờ không còn sunny bên cạnh nữa, cuộc sống cũng chẳng khác nào con số không tròn trĩnh, quan tâm đến suy nghĩ của người khác chỉ thêm mệt sức.

Trong mắt tibu, thế giới này chỉ có hai loại con gái, một là những người luôn biết tôn trọng mọi người xung quanh dù mình có đẹp nhiều đến mức nào. Hai là loại người luôn coi thường người khác, luôn đỏi hỏi bạn bè hay người yêu mình phải thế này thế nọ, phải đẹp trai, nhà giàu hay đơn giản là hoàn mĩ trong mắt mọi người, chính vì thế họ coi những người con trai khác không hợp với cái chuẩn do mình đã đặt ra như là rác rưởi, muốn đối xử như thế nào cũng được và không biết tôn trọng những người đó.

Và Phương là một trong số đó, tính tình như một tiểu thư chính hiệu, luôn tỏ ra khó chịu hay ghê tởm khi bên cạnh mình là những người với vẻ bên ngoài không đẹp, không có nhiều tiền trong túi và coi họ như là một con thú cưng của mình.

Tiếp xúc với biết bao nhiêu người con gái, tốt có xấu có nên tibu rất hiểu tâm lý của con gái. Cho dù đồn có địch hay không tibu vẫn đánh và tự tin với những gì mà mình sẽ làm được. Đối với con gái, trước hết phải tự tin vào chính bản thân mình, đừng sợ mình không làm được mà hãy nghĩ mình sẽ làm gì để có được những điều mình muốn. Bạn rất thích một ai đó nhưng không biết làm sao?

Cái tâm lý của một người con gái trước hết là bạn có điều gì đặc biệt so với những người khác mà khiến người con gái đó phải để ý? Tiền và vẻ bên ngoài cũng khá là có tiền đồ nhưng… nhiều người khác cũng có thứ đó. Hãy tạo ra sự khác biệt và đừng để họ biết họ quá quan trọng với mình, có những lúc tỏ ra thật quan tâm đến họ nhưng thỉnh thoảng hãy pha vào trong đó một chút lạnh lùng, thờ ơ. Đó là một phần trong sự khác biệt

Kể từ buổi sáng nói chuyện với Thắng. Những ngày sau đó, tibu luôn chọn một ví trị thuận lợi trong lớp học để Phương có thể nhìn thấy tibu. Tibu luôn nhìn Phương mỗi khi học trong lớp, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn một cách lạnh lùng và không chớp mắt mỗi khi Phương quay lại. Chỉ biết rằng những lúc như thế Phương cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó chịu. Có ba cách để người khác nhớ tới mình, một là làm người ta thích, hai là làm người ta quá ghét và cách cuối cùng là trở thành một con số bí ẩn trong suy nghĩ của người mình muốn tiếp cận.

Một buổi sáng lạnh lẽo và âm u của Đà Lạt, cái không khí ấm ướt và khó chịu nhưng tibu cảm thấy khoan khoái đến vô cùng, có lẽ vì tibu thích mưa, thích những lúc bên cạnh sunny dưới mưa. Tibu đến lớp và ngồi ngay sao Phương. Tibu chồm về phía trước, ngay sáng bên tai Phương nhưng không nhìn Phương mà chỉ nhìn về phía trước lớp, miệng hơi nhếch và nói:

- Phương, cho tibu mượn vở chép bài được không? Mấy bữa trước tibu ngủ trong lớp nên không chép bài

- Ừ những chữ Phương xấu lắm nha tibu

- Ok không sao, cám ơn Phương.

Rỗi tibu đứng dậy, đi thẳng một mạch ra bàn cuối, không thèm nhìn Phương dù chỉ là một cái liếc mắt, đầy kiêu ngạo và lạnh lùng. Đủ để biết rằng Phương đang nhìn mình từ đằng sau, tibu khẽ cười, một nụ cười chỉ nhếch mép thôi, bí ẩn và đầy toan tính. Rồi tibu quay sang nhìn Nhân và nói chuyện. Sau một hồi nói chuyện thì tibu và Nhân kết thúc…

- Nhớ lời tao dặn nha Nhân và đừng quên giao kèo giữa tao và mày, tibu nói.

- Ok, đừng lo, tao sẽ làm như mày nói

Rồi Nhân tiến về phía trước, Nhân ngồi cạnh nhỏ Phương ( người yêu của Nhân chơi thân với Phương nên Nhân cũng quen Phương) và nói:

- Hôm nay Nhân ngồi đây học nhe, ngồi đầu nghe giảng cho rõ. Hehe

- Sao ông nhiều chuyện dậy, ừ ngồi đi. Phương trả lời

Cạch… cạch …cạch

Tiếng tibu ngồi nhịp chân và chờ thời gian trôi qua…

Tiết học được hơn một tiếng, tibu đột nhiên ho lớn. Phía trên, Nhân quay về phía Phương và thì thầm :

- Phương cho Nhân mượn điện thoại nhắn tin được không, điện thoại hết tiền rồi, Nhân rủ thằng Tibu tí xuống căn tin uống café

- Ừ. Điện thoại nè.

Phương đưa điện thoại cho Nhân, quay lại nhìn xung quanh lớp rồi khẽ dừng ánh mắt lại nơi tibu đang ngồi, chỉ một chút xíu thôi nhưng tibu cũng biết được điều đó. Chỉ có một điều Phương không biết, sau lưng mình tibu đang nhìn Phương với ánh mắt lạ lùng, có một chút coi thường và thất vọng trong đôi mắt đó…



Trời mưa to quá chừng, lớp đã tan nhưng mọi người đều dừng chân lại trú mưa. Tibu mồi lấy điếu thuốc, và đưa cây dù cho Nhân :

- Mày với Hồng ( người yêu Nhân) về trước đi, cầm dù tao nè! Tibu nói

- Ủa, rồi mày lấy dù đâu mà về?

- Mày khỏi lo, hồi nữa khắc sẽ có người đưa tao ra bãi gởi xe

- Ừ, tối rảnh café ha

- Ok men, bye

Lách tách… lách tách.. từng giọt mưa cứ rơi đều đặn và nhịp nhàng. Tibu thì đang chậm rãi hút thuốc, trong đầu đang suy nghĩ “ Trong vòng nửa điếu thuốc là em sẽ phải mở cái miệng đó ra nói chuyện với anh thôi ”. Trong tay Phương đang cầm một cây dù, đứng cách tibu khoảng 2m. Tibu thừa hiểu rằng Phương đang chờ đợi một điều gì đó nên chưa về, và tibu biết rõ điều đó là gì. Rồi Phương cũng lên tiếng nói chuyện với tibu:

- Tibu có ai về chung không? Phương có dù nè, Phương cũng chuẩn bị ra bãi gởi xe. Đi chung cho vui

Tibu dồn hơi ráng hút hết điếu thuốc, miệng chậm rãi thở ra và nói :

- Ừ cám ơn Phương trước nha

Rồi cả hai lặng lẽ cùng đi ra bãi gởi xe, trên đường đi Tibu không nói một câu nào chỉ lặng lẽ bước đi chậm rãi và nhìn từng hạt mưa nặng trĩu đằng trước. Trong lòng tibu khó chịu lắm, trước mặt tibu chỉ có hình ảnh hai người đang đi cùng nhau trong mưa, dưới một cái dù màu xanh da trời… tibu và sunny.. mọi chuyện đã từng như thế.. tibu thấy tim mình đập hơi chậm lại, hơi quặn một chút có lẽ vì tibu đang nhớ sunny.

- Tibu!!! Tibu.. Tibu làm gì vậy?

Chẳng biết tại sao tibu đi ra ngoài cái dù từ lúc nào không biết, từng hạt mưa đã làm ướt tibu phần nào. Chẳng hiểu sao tibu không cảm nhận được điều đó, có lẽ tibu đang mải mê suy nghĩ về một người con gái..

- Ừ không có gì đâu Phương, chắc tại tibu đang mải suy nghĩ

- Suy nghĩ gì mà ghê vậy trời, không biết mình đang làm gì luôn? Phương đáp lại

- Không biết nữa, có khi do đi với Phương nên hồi hộp thôi. Tibu nói

- Tibu xạo quá, đừng chọc Phương nữa.

- Tới bãi xe rồi, Tibu về đây. Bye Phương. Buổi tối vui vẻ ha

- Ừ Tibu cũng thế nhe, tạm biệt

9h Tối… Tibu ngồi một mình trên ghế sofa, lắng nghe bài hát “When you tell me that you love me” Bài hát mà ngày xưa Sunny vẫn thường hay múa cho tibu xem, khi đó sunny chẳng khác nào một thiên thần, một thiên thần mà tibu không bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim và tâm trí mình.

Tik tok, thời gian cứ trôi, tibu vẫn cứ ngồi bất động như chờ đợi một điều gì đó. Dân đà lạt ngủ rất sớm vì buổi tối trời lúc nào cũng buồn và lạnh. Tibu biết chắc được rằng điều mình chờ đợi đang đến…

Rè….rè… điện thoại tibu chợt rung lên, báo tin nhắn từ Phương

“ Tibu đang làm gì đó, tibu chép bài xong chưa? Nếu chưa xong thì khi nào trả Phương cũng được”

Tibu khẽ cười, nhếch mép thôi, nham hiểm và có chút tàn nhẫn. Rồi.. tibu bước vào phòng đi ngủ. Trong đầu suy nghĩ

“ Chầu rượu này, mày thua tao rồi Nhân. Mày đợi xem trong 6 ngày tao sẽ làm gì để con Phương bỏ thằng bồ giàu có của nó theo tao, rồi tao sẽ làm nó mất hết tất cả, bạn bè, tình yêu và cả lòng tự trọng ”

“Cuộc đời không phải là một chuỗi của các sự kiện ngẫu nhiên đâu Phương à, không phải tự nhiên mà thằng Nhân mượn điện thoại của anh để nhắn tin cho em, không phải tự nhiên anh mượn vở của em, càng không phải tự nhiên mà anh lại đi chung với một người như em dưới mưa, mà.. tất cả đều do sự sắp đặt…”