Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 46




Chap 46: Sài Gòn … tối thứ 7 tình cờ !

Có khi nào bạn đang rảo bước trên một con đường thì tim của bạn chợt xao xuyến khi gặp một người nào đó? Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho trái tim của bạn lệch nhịp…

Bạn chợt nghĩ rằng người đó và bạn hình như có duyeng6 số, hay đơn giản định mệnh đã đưa hai người đến gần nhau…

Có đến hang tỷ người trên thế giới này, thế nên hiển nhiên, khi phát hiện một người mình cảm thấy rất thích, đó cũng chỉ là cuyện bình thường. Mọi chuyện thật ra cũng chỉ là sự trùng hợp. Làm gì có cái gọi là số phận, gọi là định mệnh. Và dĩ nhiên một ngày khác đẹp trời, một người khác tốt hơn cũng sẽ xuất hiện.

Con gái chẳng khác nào mê hương, lúc nào cũng đầy quyến rũ, bí ẩn. Khiến cho tâm trí ta chẳng khác nào bị lu mờ đi. Ta sẵn sàng làm những chuyện ngu ngốc, gồng mình chịu cho cái thứ gọi là đau khổ. Nhưng rồi đến một ngày, cái mùi hương đó không còn sự cám giỗ đối với ta nữa, rồi ta chợt bật cười vì những chuyện ngu ngốc mình đã làm.

Trong tâm trí Tibu bây giờ đầy những mâu thuẫn… Cái tên Sunny luôn mang đến nhiều cảm xúc, Nhưng… Tibu dường như cảm thấy hận cái tên đó nhiều… Chẳng phải thời sinh viên là quãng thời gian đẹp cuối cùng trước khi con người bước vào vòng lẩn quẩn: Làm việc, kiếm tiền rồi lại nhắm mắt sao? Bây giờ mọi thứ đã không còn nữa, Tibu cảm thấy quá mệt mỏi khi phải bước về cái nơi luôn gắn liền với Sunny, để rồi khi những cảm xúc ùa về, nó lại giằng xé trái tim Tibu… Tibu cứ mãi đi tìm điều gì đây? Tính yêu, sự thương hại hay là những thứ không hề tồn tại…

Thật ra, em đã bỏ rơi anh phải không Sunny… Thật ra, dường như chuyện bùa chú là không có thật phải không? Nhưng nếu có thù cũng đã sao. Vì bây giờ anh cũng chẳng thể làm được gì cả… Và như vậy cũng tốt, em có thể quên đi cái quá khứ đau buồn và có một cuộc sống tốt hơn…

Từng giai điệu, lúc nhanh, lúc chậm của bản piano nhơ nội tâm của một con người. Nó quằn quại , giằng xé và dường như đang gào thét từ bên trong. Đôi khi từ bỏ cũng là một lối thoát, khi ta cảm thấy bất lực trước tất cả, dường như trốn tránh là sự lựa chọn duy nhất.

Cái ánh mắt lạnh lung như không quen biết đó, nó còn lợi hại hơn cả một viên đạn xuyên qua trái tim anh Sunny à. Chỉ là anh không chấp nhận được điều đó thôi…

Vậy từ bây giờ, mỗi người một lối đi riêng Sunny nhé, rồi cùng xem liệu con đường chúng ta đi có còn giao nhau nữa không…

Vậy đấy, tưởng chừng đến chết mới xa nhau; nhưng đó là cuộc sống và chẳng một ai biết được điều gì….

Sau tất cả những suy nghĩ mệt mỏi, Tibu muốn gác lại tất cả, đi mộ vòng cho khuây khỏa. Sài Gòn về đêm tuyệt thật, từng luồng gió mát làm con người ta cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản sau một cơn nắng hạn. Mọi người bên nhau thật vui vẻ, Tấp nập ồn ào và luôn nhộn nhịp. Đó chính là Sài Gòn. Đêm thứ 7, đường đông hơn mọi ngày, từng đôi trai gái tay trong tay thật hạnh phúc, già có, trẻ có, sồn sồn có, già đi với tr3 cũng có… Tibu cười nhạt.

Cắm tai phone, thưởng thức bản nhạc yêu thích của mình. Tibu rảo bước quanh khu vực nhà thờ và lắng nghe tiếng hát cũa con tim…

“… So I am breaking my habbit….

…..I am breaking my habbit… tonight…..”

Tibu nghĩ đến rất nhiều thứ, nào là chuyện học hành, nào là phải kiếm việc làm. Mọi thứ cứ lẫn lộn và chưa đâu vào đâu cả. Trong thời gian chờ đợi hoàn tất hồ sơ để nhập học, Tibu phảikiếm một việc gì đó để làm, chứ ở không hoài sớm muộn gì cũng buốn chết mà thôi.

Bất chợt, Tibu nghĩ ra một lời đề nghị từ một người bạn mới quen ở Fesival Hoa. Vẫn còn giữ địa chỉ và số điện thoại. Tibu liền lây từ trong bóp ra, gọi luôn cho người bạn đó và hẹn gặp vào sáng mai. Cũng nhờ đó, Tibu mới nhận ra trong cuộc sống đầy rẫy những cám giỗ đưa con người ta đến những thế giới khác, tiền bạc, danh vọng, địa vị khiến con người tat hay đổi bản than mình…

Hình như trong cuộc sống, luôn có những sự trùng hợp kỳ lạ đưa con người đến với nhau. Đang ngồi nghe nhạc một mình trên ghế đá, thì một người con gái đột ngột ngồi xuống cạnh Tibu, đôi giày cao gót màu đen sang trọng quý phái , người con gái đó mặc một chiếc đầm màu trắng, đeo giỏ xách Gucci màu đen tô điểm bằng một vài hạt cườm màu hồng…

_Trùng hợp quá nhỉ. – Người con gái tươi cười.

Tibu cười mỉm rùi đáp trả

_Có lẽ là ngẫu nhiên, mà nó cũng đâu có gì khác biệt đúng không? Thế giới này quá nhỏ bé thì phải.

_Điện thoại anh đâu rồi, sao em gọi hoài không được? Anh mới đổi số sao.

_À không, anh đập nó rồi.

_Anh khùng quá nha, lỡ em bị ăn hiếp thì biết gọi cho ai.

_Vì anh biết muốn chạm được đến con người em là điều không dễ chút nào. Luôn có người đưa đi và đón về mà, ai có thể bắt cóc em được chứ.

_Đêm nay trời se lạnh Tibu nhỉ…

_Ừ, một buổi tối mùa thu đẹp trời.

_Em nhớ anh Ti à. Anh cứ đột ngột xuất hiện rồi biến mất…

Và rồi cả hai không nói gì thêm cả, họ cùng nhau im lặng và cảm nhận một chút gì đó ý nghĩa, rất giản dị, rất bình thường mà không phải ai cũng thấy được….

Cuộc sống thật nhiều mệt mỏi và buồn phiền, nhưng đôi lúc hãy nhắm mắt lại, im lăng và cảm nhận những điều giản dị mà bình thường ta không thấy được, sẽ có một chút ấm áp và bình yên ở trong đó.

Hoa nào hoa trắng cho mình yêu

Mây nào mây sẽ bay trong chiều

Đồi vàng và cành lá biếc

Tình nào tình chẳng quyến luyến

Mộng đẹp còn dài cớ sao chờ ai…

…………….

Hoa nào hoa thắm nên dở dang

Sông nào song sẽ trôi xa ngàn

Biển rộng và ngọn gió lớn

Ngàn trùng mịt mùng sóng nước

Tình nào là tình còn để mình đợi mong…