Hôm Nay Chúng Ta Mất Nước Rồi Sao? Không Có

Chương 12: Rượu không say người tự say




Edit: Alice.T

Hoàng Đế đặc biệt muốn kéo Tiểu Trạng Nguyên vào trong lòng vân vê một trận.

Người này, làm cái gì, nói cái gì, vòng vòng về về đều sẽ đâm vào tim hắn.

Sao y có thể hấp dẫn hắn như vậy chứ? 

Hoàng Đế thở dài một hơi, không khống chế được khát vọng nội tâm, kéo Tiểu Trạng Nguyên vào trong lòng, môi nhẹ nhàng cọ xát tóc của Tiểu Trạng Nguyên. 

Tiểu Trạng Nguyên cứng người không dám cử động một chút nào, bị đương kim thiên tử ôm vào trong lòng như vậy, y thấy mình không có cách nào suy nghĩ được nữa.

Y vốn chỉ muốn làm một thần tử tận trung vì nước, ở chức vị của mình, vì thiên hạ, cũng là vì người kia tận hết sức lực.

Lúc lần đầu gặp Hoàng Đế, y mới vừa đoạt thủ khoa, bị một đám bạn bè lôi kéo vào tửu lâu uống rượu chúc mừng.

Hoàng Đế mặc một bộ y phục hết sức mộc mạc ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.

Tiểu Trạng Nguyên không thích uống rượu, nhưng y làm nhân vật chính của trận chúc mừng này nên vẫn bị khuyên uống vài ly.

Uống đến cao hứng, không biết là ai đề nghị muốn chơi một trò chơi để giúp vui, ai thua người đó uống.

Tiểu Trạng Nguyên đã hơi say, cầm lấy bầu rượu nói không uống được nữa, nói xong lại đứng lên muốn đổ rượu đi.

Kết quả lại đứng không vững, lùi về sau hai bước, ngã lên người Hoàng Đế, cả bầu rượu cũng hiến tặng cho quần áo của Hoàng Đế.

Hoàng Đế một tay đỡ lấy Tiểu Trạng Nguyên, một tay khác tiếp được bầu rượu đặt ở trên bàn.

Tiểu Trạng Nguyên ý thức được mình đụng trúng người ta, cũng tỉnh rượu phân nửa, đứng cũng đứng không vững đã bắt đầu xin lỗi.

Hoàng Đế trầm thấp giọng nói không sao, hắn đã từ xa gặp Tiểu Trạng Nguyên một lần, biết y là thủ khoa lần này.

Chỉ là hắn không ngờ thủ khoa lần này lại khác người như vậy, đáng yêu, như thế.

Lúc trong lòng Hoàng Đế nhảy ra một từ này, liền thấy mình tám phần mười xong rồi, trong cung nhiều nữ nhân như vậy, một người hắn cũng chướng mắt, nhưng lại ở chỗ này, Hoàng Đế thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực.

Tiểu Trạng Nguyên thấy người ta không so đo, trong lòng càng áy náy, lia lịa nói phải đền một bộ y phục mới được.

Y bảo đám bạn bè tiếp tục ăn, y dẫn Hoàng Đế đi mua y phục đền cho hắn.

Đám bạn bè uống đến thất điên bát đảo, nhân vật chính đi rồi bọn họ ngồi uống cũng không có ý nghĩa gì nữa, mỗi người liền tự kêu xe ngựa dẹp đường hồi phủ.

Tiểu Trạng Nguyên đi xuống lầu, bị gió thổi một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này mới thấy rõ ràng cái người mình đụng trúng có bộ dáng thế nào.

Hoàng Đế trong mắt chứa ý cười, hỏi y muốn đi đâu mua y phục.

Tiểu Trạng Nguyên đột nhiên đỏ mặt, cà lăm nói đi theo y, y biết một tiệm tốt lắm.

Hai người sánh đôi đi với nhau, trên phố tiếng người huyên náo, nhưng Tiểu Trạng Nguyên vẫn nghe thấy được tiếng tim đập như sấm của mình, liên lụy đến đi đường cũng có chút mất tập trung.

Hoàng Đế nghiêng đầu nhìn mái tóc của Tiểu Trạng Nguyên, cảm thấy đâu đâu cũng lộ ra đáng yêu, ngay cả ngọn tóc hơi nhếch lên độ cong, cũng thấy đáng yêu.

Hắn đưa tay ra bảo vệ Tiểu Trạng Nguyên, giúp y chặn đám người đi qua đi lại.

Đi qua một con đường rồi lại một con đường, cuối cùng cũng đã tới tiệm may y phục mà Tiểu Trạng Nguyên nói.

Y phục là do Tiểu Trạng Nguyên chọn, Hoàng Đế vốn mặc y phục rất mộc mạc, Tiểu Trạng Nguyên thấy bộ y phục đó có chút không xứng với Hoàng Đế, bị hắt rượu cũng tốt.

Lúc Hoàng Đế thay y phục xong đi ra, trong lòng Tiểu Trạng Nguyên chỉ có một suy nghĩ, cha, con muốn cưới vợ, con muốn lấy anh này.