Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 9: Gia quy nhà họ Giang




Kiều Dư An từ trong nhà đi ra, rẽ trái vào con đường nhỏ thông với bờ biển, đúng lúc cũng nhàm chán nên đi lại cho quen thuộc với hoàn cảnh.

Cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, làn váy chạm tới mắt cá chân của cô. Gió trên bờ biển rất to, thổi làn váy cô bay phấp phới, vô cùng thoải mái, cô vươn vai một cái, cảm giác như xương cốt trong cơ thể đều đồng loạt vang lên tiếng rắc rắc rắc.

Đêm qua là lần đầu tiên cô làm chuyện ấy, nhưng Giang Mộ Trì lại không biết "thương hoa tiếc ngọc" là gì, hơn nữa động tác cũng rất thành thạo, không giống như lần đầu tiên lắm, chẳng lẽ đàn ông trời sinh đã biết những việc này rồi à?

Kiều Dư An ngồi vào cái ghế dưới chiếc ô che nắng, gió phớt qua phớt lại khiến cô cảm thấy từng lỗ chân lông đều đang kêu gào thoải mái. Nếu ở đây có một chiếc xích đu nữa thì tốt biết mấy, lúc chạng vạng tối mà ngồi đây đưa qua đưa lại thì tâm trạng tốt biết bao.

Ngồi dựa lên ghế mà thoải mái tới mức xém chút là ngủ luôn, ở đây rất yên tĩnh, không có người khác mà trời cũng không nóng, rất dễ buồn ngủ. Nhưng mà lúc cô buồn ngủ thì luôn có người quấy rầy, Kiều Dư An nhìn thoáng qua điện thoại, Lâm Tự Cẩm, thở dài cam chịu số phận rồi bắt máy.

"Lúc nãy mày chạy nhanh lắm cơ mà?" Khi cô chưa phản ứng kịp thì Lâm Tự Cẩm đã cúp máy ngang rồi, tốc độ này không thể không bội phục được, không biết còn tưởng là đang mở video đấy, vèo một cái là thấy ngay.

"Ha ha, chị Kiều, không phải là tao vội đi ăn cơm sao. Sao nào, hai giờ rồi, chắc là mày ăn cơm rồi chứ nhỉ, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên mày không nói chuyện thế?" Lâm Tự Cẩm nhìn đồng hồ thấy hai giờ rồi, nếu người nào đó về ăn cơm thì chắc cũng đi làm rồi chứ.

"Mày không biết gì hết mà sao chạy nhanh vậy? Còn là anh em của tao không?" Kiều Dư An trợn trắng mắt, cái con này bỏ trốn còn nhanh hơn cô.

"Tụi mình là chị em mà, anh em cái gì chứ, thế nào, cảm giác ngày tân hôn đầu tiên như thế nào hả?"

"Cũng được thôi, mày muốn cảm nhận một chút không?" Kiều Dư An đứng dậy, đi bộ dọc theo bãi cát trên bờ biển.

"Không thèm. Sao gió bên mày lớn thế, mày nói có lúc tao nghe không rõ luôn ấy."

"Tao đang tản bộ trên bờ biển."

"Chắc là ở nhà mới của mày hả, bữa nào dẫn tụi tao qua đó xem đi. Ở đó đúng là tấc đất tấc vàng, hưởng phúc cũng đừng quên chị em nhen...."

"Tụi mày muốn tới lúc nào cũng được, hỏi thử Tuyền Tuyền với Thanh Thanh có rảnh không rồi cùng đi." Kiều Dư An đang thấy nhàm chán cực kì, chỗ lớn như vậy cũng chỉ có mấy người ở, kiếm một người nói chuyện cùng cũng không ra.

"Oke, tao không nói chuyện với mày nữa, tao phải làm việc đây, một người phụ nữ mới cưới chồng lại không đi làm như mày cứ từ từ hưởng thụ đi."

Kiều Dư An nhìn cuộc gọi bị cúp ngang, bỗng nhiên trong lòng thấy trống trải, sao đột nhiên mình pgair kết hôn làm chi để bây giờ phải xa rời bè bạn, lỡ sau này không có bạn thì làm sao bây giờ?

Con người cô sợ nhất là cô đơn, cũng không muốn không có bạn bè, xem ra cô cũng giữ gìn được tính tình của tuổi trẻ, kết hôn rồi nhưng vẫn là một chị gái nhỏ.

Đung đưa ở bờ biển một hồi, lúc chạng vạng tối Kiều Dư An lấy chiếc SLR* ra chụp lại cảnh hoàng hôn, chơi đến khi trời sắp tối mới trở về. Lúc về tới nhà thì chị Triệu đã chuẩn bị bữa tối xong.

*SLR (single-lens reflex camera; máy ảnh phản xạ ống kính đơn) khác với DSLR (digital single-lens reflex camera; máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số).

"Phu nhân, cô có muốn ăn cơm trước không ạ. Bình thường hơn tám giờ tối tiên sinh mới về đến nhà." Chị Triệu tương đối quen thuộc với tình hình làm việc và nghỉ ngơi của Giang Mộ Trì.

"Muộn như vậy sao? Đúng là ma cuồng công việc mà." Làm việc tới tận tám giờ tối, sáng hôm sau lại đi làm vào tám giờ sáng, một ngày công tác mười hai giờ thì đến trâu cũng mệt chết chứ nói chi là người.

"Tiên sinh làm việc rất nỗ lực ạ."

"Vậy em ăn trước, mặc kệ anh ấy." Kiều Dư An vô cùng thông suốt. Mới kết hôn, tình cảm của hai người cũng không sâu đậm, quản nhiều như vậy cũng không tốt lắm.

Bên này Kiều Dư An ăn cơm tối, Giang Mộ Trì vẫn còn xem tài liệu, Thiệu Tiêu làm hết công việc chuẩn bị ra về thì trông thấy văn phòng tổng giám đốc còn sáng đèn, bèn cầm đồ trên bàn tới gõ cửa.

"Tổng giám đốc Giang, đây là đồ mà sếp muốn tôi in ạ." Thiệu Tiêu để tập tài liệu này lên trên bàn của Giang Mộ Trì, "Sếp còn có chuyện gì không ạ? Nếu không có thì tôi tan làm trước ạ." Bởi vì ma cuồng công việc Giang Mộ Trì này mà kéo theo Thiệu Tiêu cũng pgair tăng ca, nhưng mà tiền lương rất cao nên anh ta cũng không oán trách câu nào.

"Không có gì nữa, cậu về trước đi." Giang Mộ Trì ngẩng đầu nhìn xấp đồ kia rồi cầm lấy.

"Dạ tổng giám đốc. Sếp à, đã 6h30 rồi, sếp mới kết hôn thì nên về nhà sớm chút đi, đừng để phu nhân đợi lâu." Cuối cùng Thiệu Tiêu vẫn lắm mồm một câu, nếu chiếu vào tiết tấu làm việc trước giờ của sếp thì có lẽ tới chín giờ phu nhân cũng không chắc là thấy được mặt sếp đâu.

Đã cưới vợ rồi mà còn chú tâm quá vào công việc thì sợ phu ngân sẽ giận đấy.

"Biết rồi."

Thiệu Tiêu ra ngoài đóng cửa lại, lúc tiếng đóng cửa vang lên, Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua đồng hồ, 6h30, lúc trước giờ này là quá sớm rồi, nhưng mà hôm nay hình như anh quên mất trong nhà có người.

Giang Mộ Trì dụi dụi khóe mắt, vừa bề bộn cong việc một cái là quên luôn mình đã kết hôn. Sắc trời bên ngoài đã dần dần tối xuống, anh nhìn thoáng qua điện thoại, không có một cuộc gọi nào mà cũng không có một tin nhắn WeChat nào, xem ra cũng không phải chỉ mình anh mới quên chuyện đã kết hôn, ngay cả Kiều Dư an cũng quên mất là mình có một anh chồng chưa về nhà.

Theo lý mà nói, Kiều Dư An mặc kệ anh thì anh phải vui vẻ mới đúng, dù sao thì anh cũng không thích nhất là việc người khác nhúng tay vào chuyện của mình, ngay cả người đó là ba mẹ anh thì anh cũng bất mãn. Nhưng bây giờ đợi đến giờ aen cơm tối rồi mà vẫn không có tin nhắn, không có ai thúc giục thì lại cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Giang Mộ Trì nhíu mày, đầu lưỡi chà chà sau răng cấm, anh bắt đầu có ý nghĩ nguy hiểm như vậy từ lúc nào vậy nhỉ?

Để điện thoại xuống, Giang Mộ Trì định xem hết tập tài liệu này nữa. Nhưng mới nhìn một hàng chữ thì điện thoại vang lên. Lúc bắt máy, mặt mũi Giang Mộ Trì giãn ra, anh cứ tưởng Kiều Dư An, ai dè nhìn kĩ lại thì là mẹ Giang.

"Alo mẹ ạ."

"A Trì, con ở đâu đấy?" Giọng của mẹ Giang ở đầu dây bên kia vô cùng ung dung nên không nhận ra được tâm trạng bây giờ của bà.

"Ở công ty."

"Sao bây giờ mà con vẫn còn ở công ty chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi hả, có phải con quên là mình đã lấy vợ rồi không, sao mà con nỡ để An An ở nhà một mình như vậy?" Mẹ Giang đoán ngay được là trong đầu thằng con nhà mình chỉ có công việc, bà nên gọi điện thúc giục nó sớm hơn mới phải.

"Mẹ à, trong nhà còn có chị Triệu và chị Trần."

"An An mới kết hôn với con, không quen thuộc với chị Trần và chị Triệu, bây giờ là giờ ăn cơm tối rồi, không phải là con bỏ An An ở nhà một mình đấy chứ, có phải con thiếu đòn không hả?" Giọng nói của mẹ Giang vô cùng nghiêm túc, thằng con bà sao giống đầu gỗ vậy trời. Trong kinh doanh thì đầu óc xoay tới xoay lui nhanh như chớp, nhưng mà trong chuyện tình cảm thì không đẩy một cái là đến chết cũng không nhúc nhích.

"Con biết rồi, bây giờ con về ngay." Giang Mộ Trì không tranh luận với mẹ Giang, chẳng qua là anh nghĩ rằng chắc phụ nữ cũng mong ngóng chồng mình về nhà sớm một chút. Trước kia nếu như đã chạng vạng tối mà ba Giang chưa về là mẹ Giang sẽ gọi điện thoại tìm, mà Kiều Dư An còn mới kết hôn, cô không gọi điện giục anh thì anh cũng phải nên về nhà sớm một chút, phải hoàn thành trách nhiệm của một người chồng.

"Được, về nhanh đi, mẹ cúp máy đây, ngày nào cũng phải khiến cho mẹ lo lắng thôi."

Giang Mộ Trì để điện thoại xuống, thở dài, gấp tài liệu đang xem dở lại, tắt máy tính rồi cầm theo túi đồ kia đi về.

Anh đã quen với việc ngày nào cũng chỉ có công việc, vẫn chưa thích nghi được, nhưng đã kết hôn rồi thì không thích nghi cũng phải thích nghi, đây là trách nhiệm.

Đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới lầu, trong bãi đỗ xe chả còn mấy chiếc xe cả. Giang Mộ Trì có thói quen tự mình lái xe, anh tan làm không theo quy luật, cảm thấy có người chờ mình thì không thoải mái chút nào, ngoài ra tự mình lái xe cũng thuận tiện hơn.

Lúc chiếc Maybach màu đen chạy ra kgoir bãi đỗ xe, bảo vệ cổng sửng sốt một hồi, tổng giám đốc Giang tám chín giờ tối mới tan làm sao hôm nay lại tan làm sớm vậy nhỉ? À, nhớ rồi, nghe nói tổng giám đốc Giang mới kết hôn. Ôi, kết hôn, ngay cả đến người cuồng việc như vậy cũng đổi tính đổi nết.

Giang Mộ Trì chạy xe vào nhà để xe, lúc xuống xe thì phát hiện một chiếc xe điện màu xanh da trời. Chắc đây là của Kiều Dư An rồi, nhưng mà cô chưa dạy anh phải cưỡi như thế nào, anh cũng chả biết cưỡi ra sao. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi khóa cửa nhà để xe lại, từ gara về nhà cũng mất khoảng hai phút.

Đẩy cửa vào nhà thì phát hiện nhà vẫn còn sáng đèn, trong lòng Giang Mộ Trì một luồng cảm xúc khan khác, không phải là Kiều Dư An vẫn đang chờ anh về ăn tối đấy chứ, nếu như còn đợi thì sao lại không gọi điện giục anh về?

Giang Mộ Trì tháo cà vạt ra rồi đi vào, nhưng sự thật lại hơi sai lệch một xíu với tưởng tượng của anh, Kiều Dư An đang ngồi ở vị trí của mình trên bàn ăn, ăn cũng được kha khá rồi, món ăn nào cũng đã bị bị tiêu diệt khoảng hơn nửa đĩa.

"A, anh về rồi à? Em cứ nghĩ tới khuya anh mới về nhà chứ, em ăn trước mất rồi, anh không để ý chứ?" Kiều Dư An để đũa xuống, đúng lúc cô ăn no rồi.

Giang Mộ Trì nhíu mày nhìn cái chén không của cô, rõ ràng là đã ăn uống no nê rồi. Xem ra là do anh suy diễn quá nhiều, cô gái này chả có chút gì là khó chịu cả, ung dung tự tại còn hơn cả anh nữa mà.

"Tiên sinh về rồi ạ, đồ ăn đã nguội hết rồi, để tôi đi hâm lại nhé?" Chị Triệu kinh ngạc nhìn Giang Mộ Trì, trước kia chị chưa bao giờ thấy Giang Mộ Trì ở nhà vào giờ này, ngoại trừ vào ngày lễ tết, sao hôm nay lại về sớm thế nhỉ.

Chị Triệu lại nhìn qua Kiều Dư An, trong lòng nở nụ cười, đúng là kết hôn rồi thì thay đổi tính cách, nhớ trong nhà còn có vợ đang đợi, đúng là biết thương vợ.

"Không cần, để vậy ăn cũng được." Giang Mộ Trì ngồi xuống.

Kiều Dư An nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Giang Mộ Trì thay đổi, hình như đang không vui thì phải. Cô nghĩ thầm, không phải là do cô không đợi anh ăn cơm đấy chứ? Giống như cũng phải, người vợ như cô lại một mình ăn tối mà không đợi chồng, đúng là không thể nào nói nổi..

Cho nên Kiều Dư An nịnh nọt tự tay cầm chén bới cơm cho Giang Mộ Trì, "Ờ, anh ăn nhanh đi, sau này em sẽ chờ anh về ăn cơm."

Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua chén cơm, rồi lại liếc nhìn cô, tay cô đang đặt trên bàn, cằm thì tựa trên mu bàn tay, mở to mắt nhìn anh, giống như một bé mèo nhỏ làm sai chuyện vậy.

"Không sao đâu, em đói bụng thì có thể ăn trước." Giang Mộ Trì gắp thức ăn ăn cơm, cơm cô bới hình như thơm hơn thì phải.

"Em không đói bụng, em tưởng tới tám chín giờ anh mới về, đến lúc đó thì em đói xỉu rồi. À đúng rồi, em muốn lắp đặt một cái khung xích đu ở chỗ cái ô che nắng trên bãi biển được không anh?" Mẹ nói hai người sống chung thì phải biết thương lượng với nhau, thế thì cô cũng phải hỏi ý kiến anh thử xem.

"Ở đây là nhà em, em muốn làm gì cũng được cả."

"Em phá cái nhà này cũng được luôn à?" Kiều Dư An hào hứng vô cùng.

Đôi mắt đen của Giang Mộ Trì lườm cô một cái, "Muốn phá thì cứ phá đi."

"Đúng là hào phóng mà, anh yên tâm, em không phải loại người phá gia như vậy, anh cứ từ từ ăn, em đi ra ngoài trước." Kiều Dư An đi ra ngoài tìm điện thoại đặt khung xích đu trước.

Tìm được một mớ kiểu dáng, Giang Mộ Trì vừa ra tới nơi là cô gọi anh sang xem ngay lập tức, "Anh xem giúp em thử cái xích đu nào mới đẹp."

Giang Mộ Trì không đi tới mà tới trước cửa cầm một bản giấy in ném cho cô.

"Đây là cái gì vậy?" Kiều Dư An cứ tưởng là bộ sưu tập các kiểu dáng thiết kế xích đu, vừa mở ra xem thì mấy chữ "Gia quy nhà họ Giang" đập vào mắt, xém chút nữa là mù mắt cô rồi.

~hết chương 9~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kiều Dư An: Tôi không biết có nên chửi ĐMM hay không:)

Giang Mộ Trì: Điều thứ nhất của gia quy, cấm nói tục.

Kiều Dư An: @&@#&#...... (nói tục)