Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn

Chương 8: Thâm ca ca




Editor: Wei_Nhị
"Lộc Lộc, theo họ mẹ, Bạch Tử Lộc không phải so với Triệu Tử Lộc dễ nghe hơn sao?"
"Lộc Lộc, theo họ bố, con gái Triệu gia sao lại có thể họ Bạch?"
"Anh đúng là điên rồi, con gái ông sinh ra chắc? Không có tôi là mang nó 9 tháng 10 ngày, ông có thể có đứa con gái này? Đừng có thấy Bạch gia chúng tôi kém hơn mà so sánh với Triệu gia các người, cho rằng thiên tử dưới chân mình chắc? Bạch gia từ tổ tiên đã làm quan rồi, lúc đấy Triệu gia các người ở cái xó nào?"
"Lưu đày đến nơi man di mà cô còn có thể lôi ra khoe mẽ à? Thời điểm Triệu gia còn đang lăn lộn ngoài thương trường, có danh tiếng hẳn hoi, Bạch gia các người khi đó còn đang sống trong nơi nhỏ bé ở Cảng Đảo mà thôi, chỉ dựa chút may mắn mà lấy được cơ hội? Triệu gia tôi, ở Bắc Kinh cũng là có địa vị hơn nhà mấy người."
"Phi, có bản lĩnh thì chính mình tạo thành tích đi, bố anh không phải mới đưa tiền nhưng anh đầu tư thất bại hay sao ? Không có Triệu gia, anh cũng chẳng là cái gì, anh nhìn tam thiếu gia cạnh cách mà lấy gương......"
"Cái đấy là kinh nghiệm, kinh nghiệm, kinh nghiệm hiểu chưa, nhà cô buôn bán chẳng lẽ không có lúc nào không thuận buồm xuôi gió?"
Cảnh tượng lại chuyển đi...
"Lộc Lộc, tớ sẽ cùng cậu học cấp 3 đó, về sau chúng ta lại là bạn tốt của nhau. Cậu không ở cùng không ai để tớ chia sẻ mấy tiểu thuyết cả! Tớ lần trước ngắm được một quyển siêu cấp hay luôn đó! Hai nam nhân đồng thời theo đuổi một người phụ nữ, người thứ nhất là minh chủ võ lâm, người thứ hai là Ma giới tôn chủ, cùng nhau theo đuổi đệ nhất mỹ nữ giang hồ, cứ nghĩ rằng nam nhất chắn sẽ dành được mỹ nhân, ai ngờ nam hai lại cùng nữ chính lăn giường đó! Tớ cho rằng tớ chọn sai đội, lại chạy sang phe nam hai ôm ấp, thì..nam nhất lại cùng nữ chính lăn giường! Tranh đoạt đến cuối, tớ còn cho rằng rồi cuối cùng nữ chính sẽ chỉ về với một người mà thôi, con mẹ nó cả hai nam chủ không muốn làm nữ chính khổ sở, quyết định ba người cùng ở bên nhau! Phiên ngoại còn có tình tiết 3 người cùng nhau lăn giường. Tớ thật đúng là mở được một thế giới mới đấy!
"Lộc Lộc, cứu mạng! Tớ không theo kịp tiến độ cấp 3 Bắc Kinh! Giáo viên giảng cái gì cũng không hiểu. Cậu giúp tớ phụ đạo được không?"
Cô bất đắc dĩ mà nói: "Vậy cậu đừng đi học xem tiểu thuyết nữa đi."
Hạ Đào ôm cánh tay cô: "Cậu giúp tớ phụ đạo, tớ mới không nghĩ mấy cái học trưởng cao lãnh gì đó, tớ thề nhất định tới khi thi điểm sẽ không thấp kém!
"A a a Lộc Lộc, Lộc Lộc, Lộc Lộc, cứu mạng, lão chủ nhiệm mặt đen lại an bài cho tớ một học trưởng để kèm học, tớ muốn chết muốn chết muốn chết, học trưởng lại còn giao cho một đống bài tập, thật là có bệnh, suốt bốn tiếng liền, sao anh ta lại rảnh đến vậy chứ?"
Cảnh tượng lại là vừa chuyển.
Trên bài thi, ngón tay tuyệt đẹp đang viết mấy lời bình.
Nét chữ thanh đậm, lực tay vừa đủ, quả thực nghiêm chỉnh, nhìn qua thấy được một con người nghiêm túc thế nào. Ấy thế mà lời bình người kia viết ra lại thực ôn nhu, không hề hòa hợp với nét chữ chút nào.
Cậu không cần đuổi theo ánh sáng, vì cậu chính là ánh sáng rồi...
Lời bình luận cuối cùng là chữ khải ký tên: Lâm Dịch Thâm.
Tên này cũng thật dễ nghe.....
Lâm Dịch Thâm khi thấy Tử Lộc
Lâm Dịch Thâm, Bạch Tử Lộc.
Sộc vào mũi là mùi sát trùng là lạ.
Tử Lộc chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là trần nhà màu trắng, còn có tiếng máy móc phát ra, bên tai có người kinh hỉ mà nói chuyện. Nhưng lời nói lại như là từ ngữ xa lạ truyền đến.
Đại não cô trống rỗng, ánh nhìn cứ như không có hồn, không biết chính mình là ai, đang ở nơi nào.
Bên người tiếng bước chân vội vàng.
Qua hồi lâu, ánh mắt Tử Lộc dừng ở đồng hồ lịch không xa gần đó —— ngày 28.
Nàng bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
...... Mau thi đại học! Bài thi toán học của cô còn không có làm xong!
...... Toán học của cô vẫn luôn có hạng thấp nhất, nếu là thi đại học điểm bởi vì điểm toán mà kéo thấp, cô sẽ không thể cùng Thâm ca ca ôn hòa học chung một trường đại học được!
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng trán đau đến muốn chết, như là bị bánh xe nghiền qua, chân trái cùng tay phải cũng đau.
Có người ấn cô xuống.
Cô thấy một bác sĩ tóc nâu mắt xanh kiểm tra mắt cô, mở miệng là môt tràng dài tiếng Anh Mỹ.
...... Bác sĩ? Bác sĩ ngoại quốc?
...... Cô đang ở bệnh viện?
Không bao lâu, cô gặp được một bóng người quen thuộc.
Là Hạ Đào? Sao trông như không phải?
Hạ Đào hình như cao lên không ít , ngũ quan cũng trở nên tinh xảo.
Hạ Đào không qua thời kỳ thiếu niên, bước ngay sang thời kỳ trưởng thành ư?
Hay là.
Hạ Đào yêu cái đẹp, cậu ấy đã sớm đi phẫu thuật thầm mĩ, khóe mắt còn mở đến xinh đẹp nữa...
Hạ Đào mang theo người phiên dịch tới.
Người phiên dịch nói bác sĩ nói thân thể Tử Lộc trước mắt xem ra là không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể tốt, bất quá đụng vào đại não, không xác định có trở ngại gì hay không, còn phải chờ Tử Lộc hoàn toàn thanh tỉnh lại làm thêm mấy bước xét nghiệm nữa.
Hạ Đào nghe xong, bất mãn mà nói: "Bác sĩ này tin được không?"
Phiên dịch nói: "Có giấy phép hành nghề."
Hạ Đào còn nói thêm: "Sao tôi nhìn thấy không đáng tin cậy vậy? Thật sự, chỉ vì sợ bị tên cẩu Tần phát hiện mà không mang đưa Tử Lộc đi bệnh viện lớn. Cái người tâm thần kia suốt ngày phái người nhìn chằm chằm ta, vẫn là mang Tử Lộc về nước thôi. Nhà tôi có bệnh viện, tôi không tin tên cẩu tử họ Tần lại có thể một tay che trời.
Bác sĩ tạm thời rời đi.
Hạ Đào đứng ở bên giường bệnh, bắt tay lấy Tử Lộc , quan tâm nói: "Lộc Lộc cậu đừng sợ, không có việc gì đâu, cậu bị xe một xe con đâm phải. Cậu xảy ra tai nạn xe cộ, cùng ngày Giả Du liền cho tớ biết, tớ ngày hôm sau liền chạy tới, tớ biết cậu không muốn để lộ, cho nên không có nói cho bất cứ người nào, Tần Lễ Sơ cũng không biết. Chờ cậu có thể xuống giường đi đường, chúng ta về nước làm kiểm tra cẩn thận, bác sĩ nơi tớ thực là không tin......"
Thấy bạn thân nhà mình mở to hai con mắt ngơ ngác nhìn mình, Hạ Đào đau lòng muốn chết, nói: "Cậu sao lại xui xẻo thế chứ, đi đường lại có thể gặp tai nạn xe cộ, nếu không phải điều người đi theo, tớ còn tưởng ai muốn mưu hại cậu, May mà mạng Lộc Lộc lớn!"
Tử Lộc định nói chuyện, nhưng mấy lời trong miệng phát ra, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
Hạ Đào nói: "Không cần vội, có chuyện chậm rãi nói, đừng sợ, tờ nghe cậu."
Tử Lộc chậm thanh hỏi: "Năm Tam của tớ đâu đâu?"
Hạ Đào: "...... A?"
Tử Lộc: "5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi."
Hạ Đào há miệng ngạc nhiên giống như có thể nhét cả trái trứng vào, có kéo tay người phiên dịch: "Này phiên dịch cho tôi đi."
Phiên dịch nói: "Theo thông tin từ Bách Khoa Baidu, 《5 năm thi đại học 3 năm làm bài thi 》 là quyển sách xuất bản vào năm 2008 năm đại học Sư Phạm thủ đô biên tập, nhà xuất bản sản xuất sách báo giáo dục, tác giả là Khúc Một Đường. Quyển sách chủ yếu cho đối tượng thi đại học, tổng hợp các đề thi, ngoài ra còn tổng hợp các hình thức của các đề, từ đó mà đưa ra dự đoán đề thi."
Hạ Đào lâu lắm chưa từng nghe qua mấy từ này, hiện giờ nghe tới lại cảm nhận được cái cảm giác sâu sắc của năm đó, đó là sự rối bời của một học sinh kém.
Cô hỏi Tử Lộc: " Cậu tìm quyển sách đó làm gì?"
Tử Lộc nói lời đầy thấm thía: " Hạ Đào, cậu không thể sa ngã như thế được, ngày thi đại học sắp tới rồi, cậu vậy mà năm tam là cái gì cũng không biết. Cậu còn như vậy, người chú không cùng huyết thống kia chắc chắc sẽ đến giáo dục cậu"."
Hạ Đào: "...... Hả?"
Tử Lộc lại nói: "Toán học của tớ là môn kém nhất, cho đến ngày cuối cùng tớ cũng không thể thiếu cảnh giác, làm bài nhiều mới có thể tư duy nhanh. Chính vì tớ bị tai nạn xe, tớ như cảm thấy mấy đề hình đã quên đi không ít rồi......"
Hạ Đào: "...... Hả?"
Tử Lộc lại nói: "Hạ Đào, cậu đã giác ngộ chưa đấy?"
Hạ Đào rốt cuộc cũng tìm được tiếng nói của mình, kêu lên: "Không đúng, Từ Lộc!" Cô lo lắng hỏi: "Cậu có biết hiện tại đang là năm bao nhiêu không?"
"Năm 2013?"
Hạ Đào mặt biến sắc , chợt nhìn ra phía cửa ngoài, làm như nghĩ đến cái gì, lại đi vòng vèo trở về, đầu tiên là phân phó hộ tá tốt cho Tử Lộc, lại lôi kéo người phiên dịch đi ra ngoài, nói: "Mau đi nói với bác sĩ, Lộc Lộc mất trí nhớ rồi! Hiện tại biên kịch còn không dám viết! Lộc Lộc như thế nào lại đáng thương như vậy, ký ức lại chỉ tới 3 năm cấp đáng chết, lại phải bị mấy kì thi đếm không xuể chi phối trong não......"
Người phiên dịch nói: "Tiểu thư, Tử Lộc tiểu thư năm cấp ba là một học bá đấy."
Bác sĩ sau đó kiểm tra lại não bộ cho Tử Lộc, xác định não có chấn động, lại cùng người phiên dịch của Hạ Đào nói một hồi, người phiên dịch mới giải thích cho Hạ Đào.
Hạ Đào biết được ảnh hưởng không lớn, cũng không biết khi nào hồi phục, tâm trạng nặng nề mà trở về phòng bệnh.
Tử Lộc tỉnh lại sau, đã tốt hơn rất nhiều, trừ việc đầu vẫn còn đau.
Cô đã có thể ngồi dậy ở trên giường bệnh.
Tử Lộc nhìn về phía Hạ Đào, mỉm cười hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào? Tớ có sao không?"
Mũi Hạ Đào phiếm toan, nói: "Không có trở ngại gì, chính là có điểm não chấn động, tĩnh dưỡng mấy tuần là có thể xuất viện, Lộc Lộc cậu đừng sợ, có tớ bên cạnh cậu mà."
Tử Lộc cười khanh khách mà nói: "Tớ không sợ nha, cũng chỉ là tai nạn giao thông thôi mà, ông trời cũng chưa thu lại mạng tớ, tới liền tính bỏ qua mấy chuyện thi đại học, sức khỏe mới là quan trọng nhất, Hạ Đào, tớ đã hôn mê bao lâu rồi?"
Hạ Đào không biết nên như thế nào để nói việc bây giờ là năm 2020 với Tử Lộc, chẳng lẽ nói thẳng cậu đã không cần tham gia kỳ thi đại học, cậu đại học đều đã hoàn thành xong, còn kết hôn được 3 năm rồi, hơn nữa đầu tháng nay mới ly hôn?
Đây chính là một cuộc sống biến đổi lớn.
Nếu là ngày nào đó cô phát hiện bản thân mất đi bảy năm thanh xuân, trong hộ khẩu còn viết đã ly dị, chỉ sợ sẽ phát điên luôn mất.
Hạ Đào tự hỏi làm cách nào để nhảy qua được cái vấn đề này, bác sĩ công đạo tạm thời không thể kích thích người bệnh.
Tử Lộc bỗng nhiên động đậy.
Hạ Đào vội vàng hỏi: "Lộc Lộc, cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tử Lộc mắt nhìn người phiên dịch bên cạnh Tử Lộc.
Phiên dịch thực thức thời mà nói: " Tiểu thư chắc cũng đói bụng rồi, để tôi đi mua, Lý Thẩm đi cùng tôi đi"
Phiên dịch kéo hộ tá đi theo.
Hạ Đào ôn nhu hỏi: "Lộc Lộc, làm sao vậy?"
Tử Lộc hỏi: "Hạ Đào, cậu thành thật nói cho tớ, tớ hôn mê mấy ngày rồi?"
Hạ Đào nói: "Một ngày."
Tử Lộc bộ dáng nhẹ nhàng thở phào, nói: "Vậy còn tốt, Thâm ca ca có đưa bài thi cho tớ không?"
Hạ Đào đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nội tâm lộp bộp vài chuyện.
Cô thiếu chút nữa đều quên chuyện này.
Lộc Lộc từ đầu năm cấp 3 đã yêu thầm học trưởng trường Nhất Bang, vẫn luôn tưởng Lâm Dịch Thâm, thẳng đến tới tận năm nhất, thời điểm muốn đi tìm Lâm Dịch Thâm thổ lộ mới phát hiện bài thi sau lưng căn bản không phải Lâm Dịch Thâm, mà là Tần Lễ Sơ.
Chuyện này người biết đến chỉ có hai người.
Một người là chính bản thân Tử Lộc, một người khác là cô.