Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 60: Sư tỷ của em đi làm gì thế?




Edit: Dương

***

Ở trong một thôn làng nhỏ hoàn toàn thoát ly hiện đại hóa và vòng bạn bè bình thường, và sớm chiều ở chung với một người khác giới, luôn luôn đối lập nhau, nếu như vậy mà còn không chán ghét đối phương, vậy thật sự chứng minh một điểm: Hai người có thể kết hôn rồi.

Vậy người đã kết hôn rồi thì sao?

Mời xem tại đây.

Dưới bầu trời đầy sao, trong rừng cây yên tĩnh, gió lướt nhẹ qua, mùi cỏ tươi thoang thoảng... Trong cảnh tượng đẹp như tranh, một bóng đen cao lớn dắt một đám bóng đen nhỏ đang bận rộn, bọn họ dựng giá nướng kiếm củi đốt, có vận chuyển, có xiên thịt, có nhóm lửa, tất cả trình tự làm việc đều tiến hành đâu vào đấy ở dưới màn đêm.

"Cảnh báo cấp hai!" Một bóng dáng nho nhỏ từ sau dốc núi nhỏ nhảy ra ngoài, chạy tới bên này.

Mọi người liếc nhìn nhau, giống như các con chuột nhỏ sợ hãi quấy rầy đến giấc ngủ của con mèo, đôi mắt trợn tròn, chờ đợi điều phối.

Người đàn ông đứng đầu hơi vung tay, nhóm bạn nhỏ chạy đi bốn phía, trong nháy mắt liền ẩn vào trong rừng.

Bé trai canh gác ra hiệu cho anh, ý bảo "mục tiêu" đang gần tới đây.

Bọn nhỏ ẩn núp ở xung quanh nhẹ nhàng hít thở, chỉ sợ dọa đến "mục tiêu".

Đinh Tam Tam vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc em muốn nói chuyện quan trọng gì với chị? Khăng khăng chạy đến chỗ này..."

Leo lên một dốc núi nhỏ, giày trắng của cô dính vào một ít bùn đất, hơi thở cũng có chút không đều.

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu lên, xung quanh không một bóng người.

"Tiểu Thiên?" Cô gọi một tiếng, có tiếng vọng lại, nhưng không có tiếng trả lời.

"Thiên Nguyên?" Cô đứng tại chỗ, thăm dò nói, "Nếu như em chơi trò trốn tìm với chị thì chị có thể đi rồi?"

Gió đêm thổi tới, vén lên mái tóc của cô, rừng trúc đong đưa, tiếng vang loạt xoạt, đáng tiếc vẫn không có ai trả lời cô.

Đinh Tam Tam biết chắc là cậu ta đang giở trò, dốc núi này ngoại trừ có vài ngôi mộ ngoài ra cũng không có gì đáng sợ, cô bình tĩnh đi đến phía trước, ngược lại muốn nhìn xem tên Thiên Nguyên kia muốn đùa cô như thế nào.

Leo qua một con dốc, dưới chân trượt một cái, cô chật vật ngã xuống đất. Lần này cô hơi tức giận, nói muốn tâm sự với cô kết quả lại đùa giỡn cô, cho rằng cô thật sự sẽ không tức giận với cậu ta?

"Tiểu tử thối, em cút ra đây cho chị!" Đinh Tam Tam tức giận đứng lên, lớn tiếng hét lên.

"Happy birthday to you..." Ánh lửa lay động, bọn nhỏ ẩn núp ở xung quanh ào ào đi ra, có bé trai có bé gái, có củ cải đỏ cũng có thiếu nữ duyên dáng, tay cầm cây đuốc của bọn họ hơi run run, cười cười vây thành vòng tròn xung quanh cô.

Đinh Tam Tam còn chưa thoát khỏi cảm xúc, lập tức đối mặt với nhiều trẻ em quây lại qua đây hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô, cô hơi lúng túng sững sờ đứng tại chỗ.

Bọn trẻ vây quanh cô ở chính giữa, giữ lại một đường nhỏ để cho người đi vào. Cô nhìn theo ánh mắt của bọn trẻ, người bưng bánh sinh nhật đi tới, không phải chồng cô thì còn ai?

"Vợ yêu, sinh nhật vui vẻ." Anh bưng một cái bánh gato rất lớn, cười đứng thẳng ở trước mặt cô, anh nói, "Biết em không thích ăn sinh nhật, nhưng anh vẫn muốn tổ chức cho em, đây là năm thứ sáu chúng ta nhận thức lẫn nhau, tính ra anh cũng chỉ tổ chức sinh nhật cho em một lần, đây là lần thứ hai..."

Đối mặt với ánh nhìn nóng bỏng của cô, anh có phần không nói nên lời. Đôi mắt còn sáng hơn ánh sao kia, giống như lỗ đen [1] mạnh mẽ hấp dẫn anh, khiến anh quên mất lời mình muốn nói, chỉ cảm thấy yêu nhau nhiều năm như vậy, đôi mắt này thật sự quá lợi hại, lại có thể có ma lực như lúc ban đầu khiến anh tâm huyết dâng trào khó mà đè nén.

[1] Lỗ đen: là một vùng không – thời gian có một trường hấp dẫn mạnh đến nỗi không có vật chất nói chung chiếm khối lượng và không gian nhất định hoặc các bức xạ và ánh sáng nào có thể thoát ra ngoài.

Đợi nửa ngày không thấy đoạn sau, tiểu sư đệ Thiên Nguyên giễu cợt nói: "Anh rể, anh thật sự quá ngốc!"

Một đám bạn nhỏ xung quanh, không hẹn mà cùng yên lặng gật đầu.

Đới Hiến bị ghét bỏ ăn nói vụng về: "..."

"Chúng ta đều biết anh ấy muốn nói gì, có đúng không?" Thiên Nguyên hai tay khoác trên vai hai đứa bé, trêu đùa nói.

"Đúng!" Các bạn nhỏ tham dự toàn bộ hành trình "Hành động bí mật số 1" rất có quyền lên tiếng.

"Đến đây đến đây, chúng ta cùng nhau nói!" Thiên Nguyên vỗ tay, giống như tuyên thệ trong buổi lễ gì đó.

"Đinh Tam Tam...." Thiên Nguyên bắt đầu nói...

"Anh yêu em!" Hai mươi mấy người bạn lớn nhỏ, cùng nhau nói ra, đinh tai nhức óc, kinh động đến chim chóc bay qua hoặc nghỉ lại ở trong rừng.

Lần đầu tiên Đinh Tam Tam nghe được lời tỏ tình oanh oanh liệt liệt như vậy, dỏ khóc dở cười.

Đới Hiến thì sao, bưng một cái bánh gato rất lớn, bị đoạt mất lời thoạt quan trọng, trong lòng hết sức phiền muộn.

Đinh Tam Tam chú ý tới vẻ mặt của anh, chủ động đi lên trước, đem bánh gato trong tay anh giao lại cho Thiên Nguyên, "Em cầm đi."

Thiên Nguyên lùi lại một bước, từ từ nhận lấy.

Đinh Tam Tam gãi gãi sống mũi, lẽ ra muốn hôn anh một cái, nhưng đứng ở dưới rất nhiều ánh mắt đơn thuần lại tò mò, cô xấu hổ dừng lại.

Đới Hiến duỗi tay kéo cô qua, ngoài miệng nói: "Toàn bộ mọi người, đằng sau quay!"

"Các tổ viên" lác đác, lục tục quay về phía sau.

"Bao gồm cả cậu." Đới Hiến nhìn về phía Thiên Nguyên.

Bưng một cái bánh gato rất lớn, Thiên Nguyên chậm chạp quay về phía sau...

Đới Hiến cúi đầu nói: "Bây giờ em muốn làm gì thì làm đi."

Đinh Tam Tam cười một tiếng, "Đột nhiên không muốn nữa."

"Nào có chuyện dễ dàng như vậy." Anh khẽ cười, ôm chặt eo của cô, cúi đầu tìm được môi của cô, nồng nhiệt hôn xuống.

Cô nhắm mắt lại, đặt tay lên vai anh, ý cười nồng đậm.

Thiên Nguyên lặng lẽ quay đầu, vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng nhìn lén. Đột nhiên, cậu ta liếc thấy một củ cải đỏ trước mặt có cùng ý tưởng với cậu ta, trừng mắt một cái, củ cải đỏ lập tức quay đằng sau.

Nếu như lúc này có người đến rừng trúc, nhất định sẽ phát hiện cảnh tượng quỷ dị này. Một đám trẻ con đưa lưng về phía hai người lớn đứng ôm hôn nhau, trong đó còn có một "bé lớn" bưng một cái bánh gato, lặng lẽ quay đầu, cười giống như một "bố già" vui vẻ yên lòng?

Đinh Tam Tam đưa tay đẩy đẩy Đới Hiến, ý bảo bọn nhỏ còn đang ở đây, không nên thái quá.

"Đến đây, cắt bánh kem." Đới Hiến cười lui lại, kéo tay của cô.

"Ăn bánh thôi!" Bọn nhỏ hô to, hiển nhiên đây mới là thời khắc đáng chờ mong nhất.

Thiên Nguyên chỉ huy bọn nhỏ chống cây đuốc ở dưới đất, ngồi vây thành vòng tròn. Đám trẻ tất cả lớn nhỏ quy củ ngồi đúng chỗ, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào bánh gato trước mặt của thọ tinh, nghe nói là mua ở thị trấn, mọi người đều có chút thèm nhỏ dãi.

Đới Hiến cắm một cây nến, đốt lên, "Em cầu nguyện đi."

Đinh Tam Tam liếc nhìn anh, anh cười hỏi: "Nhìn anh làm gì, để anh cầu nguyện giúp em à?"

Đinh Tam Tam đưa tay nắm lấy tay anh, gật đầu: "Ừ, để xem nguyện vọng của chúng ta có giống nhau không."

"Không giống thì sao?"

"Thì mất linh."

Đới Hiến trịnh trọng hít một hơi, nói: "Vậy để anh suy nghĩ kĩ đã."

Đinh Tam Tam dễ dàng véo anh một cái, chút ăn ý này cũng không có? Đến lúc nhìn thấy ý cười trêu ghẹo của anh, cô mới biết, mình bị lừa.

"Cái gì mà bí hiểm thế, anh chị mau cầu nguyện đi, bọn em còn chờ ăn bánh đấy!" Thiên Nguyên thúc giục.

Đinh Tam Tam và Đới Hiến thu hồi ánh mắt, hai người cùng nhau cầu nguyện. Cầu nguyện xong, cô hơi mở mắt nhìn lén anh, phát hiện anh đang nhìn cô cười dịu dàng, hơi hơi nhướng mày, cô khom lưng thổi tắt nến.

Bởi vì bánh gato rất lớn, cho nên mọi người đều có phần, mặc dù không nhiều lắm.

"Mùi vị này sao giống hệt anh làm thế." Đinh Tam Tam ăn một miếng, nhướng mày nhìn Đới Hiến.

"Ăn ngon không?" Đới Hiến hỏi.

"Ăn ngon, là anh làm à?" Đinh Tam Tam sát lại hỏi đến cùng.

"Ừ." Anh cười nhéo một cái trên mặt cô.

Đinh Tam Tam nhìn anh, nói: "Anh tổ chức hai lần sinh nhật cho em, một lần là hai tư tuổi, một lần là hai chín tuổi..."

"Ừ?"

"Lần đầu tiên là năm chúng ta kết hôn, bây giờ lần thứ hai này vẫn là năm chúng ta kết hôn..." Đinh Tam Tam ý vị thâm trường nói, "Nếu như có người nói anh không hiểu tình ý thì em sẽ không đồng ý."

Đới Hiến nói: "Em hoài nghi anh bụng dạ khó lường?"

"Đây là tự anh nói."

Đới Hiến đứng lên, duỗi tay kéo cô đứng lên, "Để bọn nhỏ ăn, chúng ta đi dạo."

"Đêm rồi còn đi đâu?

"Đi chỗ yên tĩnh."

Đới Hiến kéo cô, trực tiếp đi qua rừng trúc, bên kia rừng trúc có một cái ao, bên trong có cá hoang, ở đây dưới ánh trăng sáng tỏ thỉnh thoảng còn có thể thấy bóng dáng chúng nó bơi qua bơi lại.

"Kéo em đến đây làm gì? Sao anh không nói?" Đinh Tam Tam cười hỏi anh.

Đới Hiến cười khẽ, bắp đùi duỗi lên trước một bước, áp sát cô vào trên thân cây của một cây đại thụ. Đinh Tam Tam ngửa đầu nhìn thoáng qua, phía trên còn trĩu xuống từng quả từng quả anh đào.

Tay của anh giống như cánh tay sắt siết chặt eo của cô, đợi cô cúi đầu, anh giống như báo săn ẩn núp đã lâu, chuẩn xác nhắm ngay con mồi của mình.

"Ừm..." Kéo cô đến loại địa phương này, quả nhiên không có chuyện tốt...

Dưới ánh trăng sống động, ao nước bên cạnh sóng gợn lăn tăn, bóng cây lắc lư, bóng dáng hai người quấn quít lẫn nhau trốn ở dưới bóng cây đại thụ... cẩn thận lắng nghe, gió nhẹ đưa tới là vị ngọt của tình yêu.

Mặc dù bị Đinh Tam Tam lừa đến chỗ này trải qua tuần trăng mật, nhưng Đới Hiến lại không hề bất mãn, trái lại cảm thấy ở đây giống như một thiên đường, đợi bọn họ từ từ già đi, chọn chỗ như thế này để dưỡng già cũng hết sức an nhàn.

Hôm nay, Thiên Nguyên ở trong sân dạy vẽ, Đinh Tam Tam ở trong phòng dán thuốc cho một bác gái mắc bệnh phong thấp [2], đột nhiên một tiếng bước chân gấp rút vang lên trên đường nhỏ, mọi người nhìn qua, thấy bóng dáng của chú Triệu.

[2] Phong thấp: là chứng bệnh làm đau nhức, sưng đỏ các khớp xương, bắp thịt và một số cơ quan khác trong cơ thể.

"Chú Triệu, có chuyện gì không ạ?" Thiên Nguyên lớn tiếng hỏi.

"Bác sĩ Đinh có ở đây không? Con rể tôi bị ngã từ trên sườn núi xuống, bây giờ đã hôn mê rồi!" Chú Triệu sốt ruột nói ra.

Đinh Tam Tam ở trong nhà nghe được động tĩnh, nhìn sang Đới Hiến, anh lập tức xách hộp cấp cứu của cô lên.

"Chú đừng nóng vội, chú dẫn đường cho bọn cháu." Đinh Tam Tam đi ra ngoài, trấn an chú Triệu.

"Bác sĩ Đinh, con rể tôi ở thôn khác, sợ phiền cô đi thêm vài dặm đường." Chú Triệu lúng túng lại lo lắng nhìn Đinh Tam Tam, sợ cô từ chối. (Cô ở đây là cách xưng hô tôn trọng)

"Xe đạp có thể qua đó được không chú?" Đới Hiến hỏi.

"Không được, đều là đường nhỏ, hai người đi sóng vai còn hơi miễn cưỡng." Chú Triệu nói.

"Cứu người quan trọng, chúng ta đi thôi." Đinh Tam Tam nói.

Thiên Nguyên ở bên cạnh nói: "Em cũng đi!"

"Em đừng đi, thuốc của thím Lý còn chưa dán xong, em vào dán đi." Đinh Tam Tam nói.

"À, vâng." Thiên Nguyên gật đầu.

Ba người đi tới thôn bên cạnh, chú Triệu ở phía trước dẫn đường, ông đi rất nhanh, một mặt là thể lực tốt một mặt là thực sự sốt ruột, Đinh Tam Tam theo ở phía sau có chút thở dốc.

Đới Hiến duỗi tay cầm tay cô, "Đừng vội, cẩn thận ngã."

Đinh Tam Tam thở hồng hộc gật đầu, bước chân lại không hề thả lỏng.

Đường núi đi thực sự rất nguy hiểm, mắt thấy thôn đã gần ngay phía trước, nhưng cong cong vẹo vẹo quá nhiều, đi khoảng nửa tiếng còn chưa đến, Đinh Tam Tam đã mồ hôi đầm đìa.

Cuối cùng nhìn cô thực sự mệt mỏi, Đới Hiến dứt khoát cõng cô lên, bước chân của anh trầm ổn, cõng cô cùng xách hòm thuốc vẫn có thể dễ dàng bắt kịp chú Triệu, không thể không nói được huấn luyện chuyên nghiệp chính là không giống nhau.

Đinh Tam Tam ở trên lưng Đới Hiến nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc hơi thở ổn định lại. Vòng qua một sườn núi nhỏ, chú Triệu dừng bước, nói đến rồi.

Đinh Tam Tam mau chóng đi xuống, chạy vào bên trong.

Các thôn dân đã vây kín giường bệnh, có người là thuần túy xem náo nhiệt, có người là an ủi con gái cả Triệu gia, để cô ấy đừng lo lắng quá.

"Bác sĩ đến rồi, nhường đường!" Có người hô lớn.

Đinh Tam Tam thuận lợi chen vào, mở hòm thuốc lấy ra dụng cụ kiểm tra, đầu tiên là nhìn tình trạng vết thương sau đầu và con ngươi của bệnh nhân, sau đó nghe nhịp tim, cô tiếc nuối lắc đầu, cho chú Triệu một ánh mắt bất lực.

"Bác sĩ, chồng tôi không cứu chữa được sao?" Con gái cả Triệu gia khóc không thở nổi.

"Mất máu quá nhiều, không cách nào xoay chuyển." Đinh Tam Tam tiếc nuối nói.

Vừa dứt lời, người trên giường đột nhiên trợn to hai mắt, cơ thể rung rung, sau đó con ngươi dần dần giãn ra, cuối cùng không còn sức sống.

"Anh Cường! Anh Cường!" Con gái cả Triệu gia lớn tiếng gào lên, ngã nhào lên giường bệnh.

Người xung quanh đều thổn thức không thôi, có người an ủi cô ấy, có người hỗ trợ chuẩn bị hậu sự, còn có người giống như chú Triệu còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Đinh Tam Tam từ trong đám người đi ra, lắc đầu với Đới Hiến, có chút tiếc nuối.

Hai người cùng đi ra ngoài, cô nói: "Trường hợp này của anh ta, nếu như ở địa phương y tế thuận lợi là có thể cứu sống được."

Từ khi nhận được tin tức, bọn họ đi trên đường núi khoảng bốn mươi phút, nếu như trong thành phố giao thông phát triển điều kiện y tế tốt, không quá hai mươi phút xe cấp cứu 120 có thể chạy đến nơi, anh ta không đến mức bỏ mạng.

"Không còn cách nào, từ đây đến thị trấn cũng phải hơn một tiếng, số trời như vậy." Đới Hiến an ủi cô.

Đinh Tam Tam nói: "Cho nên mỗi lần em xuống nông thôn làm tình nguyện viên đều là vừa khó chịu vừa vui vẻ, nhưng sợ nhất vẫn là đụng phải loại tình huống bất lực này."

Đới Hiến sờ sờ đầu cô, hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi hay là ở lại?"

"Ở lại đây đi, nhìn xem có cái gì cần hỗ trợ không."

"Được."

Sức lao động khỏe mạnh như Đới Hiến ở chỗ nào cũng được hoan nghênh, chỉ chốc lát sau đã tự động gia nhập vào đội ngũ bố trí linh đường.

Đinh Tam Tam đứng ở chỗ đó có chút xấu hổ, mọi người nhìn cô là phụ nữ sai khiến cô làm việc cũng không tốt lắm, hơn nữa cô thực sự là hạc giữa bầy gà, không ai dám tùy tiện tiến lên nhờ cô giúp đỡ. Mấu chốt là Đinh Tam Tam không đủ tinh thần tự giác chỗ nào cần tôi thì tôi liền đến đó như Đới Hiến, cho dù trong lòng muốn giúp đỡ, thế nhưng sững sờ không phát hiện có chỗ nào cần mình.

Cho đến khi một củ cải đỏ hai tuổi đến "đụng vào"...

"Nha Nha..." Một người phụ nữ nhìn thấy cô bé đụng vào đầu gối của Đinh Tam Tam, lập tức chạy tới.

Đinh Tam Tam khom lưng, bế "người gây ra họa" đứng lên, "Cháu tên là Nha Nha sao?"

"Đây là con gái nhà này..." Người phụ nữ giải thích, "Mới không còn cha, rất đáng thương..."

Đinh Tam Tam từng gặp rất nhiều em bé xinh xắn, ví dụ con trai của Phương Trí Viễn, ví dụ như Tiểu Bảo nhà Tiểu Chung... Đứa bé trước mắt này hiển nhiên là dinh dưỡng không đầy đủ, tóc cô bé vừa thưa vừa vàng, hai má cũng không đầy đặn, chỉ có một đôi mắt to, trợn mắt nhìn Đinh Tam Tam, không hề nhát gan.

"Để tôi trông cô bé." Đinh Tam Tam cười tiến lên nói với người phụ nữ.

"Vậy thì làm phiền cô, bây giờ chúng tôi không rảnh tay chiếu cố con bé." Người phụ nữ cảm kích nói. (Cô ở đây là cách xưng hô tôn trọng)

"Không sao." Đinh Tam Tam mỉm cười, bế Nha Nha ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh.

Có lẽ trời sinh cô tương đối hấp dẫn trẻ con, có Tiểu Bảo nhiều lần đụng vào cô, cũng có Nha Nha lần đầu tiên gặp mặt liền cắn đầu gối cô. Nha Nha khá ngoan, cô bé ngồi ở trên đùi Đinh Tam Tam liền yên tĩnh lại, mắt to nhìn chăm chú mọi người bận tới bận lui, không hề biết chuyện đã mất đi người cha.

Màn đêm buông xuống, linh đường đã dựng xong, người cũng đặt vào trong quan tài rồi, nhạc đám ma vang lên, bầu không khí bi thương lập tức nổi lên.

Âm nhạc quả nhiên là thứ rất thần kỳ, trước đó mọi người bận tới bận lui không cảm thấy có gì, vừa nghe thấy nhạc đám ma vừa quen thuộc vừa xa lạ, cảm giác bi thương lập tức hiện ra, thậm chí Đinh Tam Tam nhìn thấy có hai người già ôm quan tài khóc, có lẽ là cha mẹ của người mất.

"Không xong rồi, con gái cả Triệu gia tự tử rồi!" Một người phụ nữ vội vàng chạy ra, hoảng hốt kinh sợ.

Lại tới?

Đây là phản ứng đầu tiên của Đinh Tam Tam và Đới Hiến, phía trước là con gái nhỏ Triệu gia tự sát, bây giờ là chị của cô ấy, nhà các cô ấy rốt cuộc là không may đến mức nào?

Nhưng xuất phát từ bản năng của bác sĩ, Đinh Tam Tam vẫn lập tức xông tới.

Chỉ là kết cục giống như chồng cô ấy, đầu đâm vào góc tủ, máu chảy đầy đất, đã không còn hô hấp...

Chú Triệu đứng ở cửa, còn chưa ra khỏi đau buồn từ con rể, con gái lại không còn nữa... Cả người ông đều ngây ngốc, hoàn toàn không dám tin những gì nhìn thấy ở trước mắt.

Người thím thông báo cho mọi người, vỗ đầu gối vừa khóc vừa ân hận, "Tôi không nên để con bé ở một mình trong phòng, nó nói muốn ngủ một lát, làm sao mà tôi biết nó lại làm chuyện ngu ngốc như thế!"

Nhạc đám ma ở bên ngoài vang lên, lần này thật sự là họa vô đơn chí.

Dưới tầng, Nha Nha ngồi ở băng ghế dài vẫn quay đầu nhìn tới nhìn lui, cô bé không hề biết thời gian ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, cô bé đã trở thành trẻ mồ cô.

Đinh Tam Tam cắn môi, chảy máu mà không biết.

Mọi người lần lượt bận việc, chỉ là lần này lại chuẩn bị thêm một bộ quan tài.

Đới Hiến một tay kéo cô qua, đưa cô rời khỏi căn phòng. Cảnh tượng kia quá máu me, anh không muốn cô đắm chìm ở trong bầu không khí đó.

"Chảy máu rồi, đừng cắn nữa." Đới Hiến đưa tay xoa nhẹ trên môi cô, đau lòng nhìn chỗ bị rách da.

Đinh Tam Tam nghĩ tới điều gì, cô quay đầu đi xuống dưới tầng.

"Tam Tam..." Đới Hiến ở phía sau đuổi theo.

Đinh Tam Tam tìm được Nha Nha lẻ loi ngồi trên băng ghế, ôm cô bé vào trong ngực.

"Tam Tam." Đới Hiến nhìn hành động của cô, có chút chua xót, có chút bất đắc dĩ.

"Cục cưng ngoan..." Cô thấp giọng nói ở bên tai Nha Nha. Cho dù cô bé không hiểu đau đớn của người xung quanh, sau này cũng sẽ không nhớ vào thời khắc này có một dì xa lạ từng an ủi cô bé, nhưng cô vẫn không nhịn được ôm lấy cô bé đáng thương này.

"Mẹ..." Nha Nha nằm sấp ở trên vai Tam Tam, nói lẩm bẩm.

Tối hôm đó, biến cố phát sinh của Triệu gia khiến Đinh Tam Tam trằn trọc không yên giấc.

"Em đang lo cái gì?" Đới Hiến từ phía sau ôm lấy cô.

"Không có gì, trong lòng khó chịu mà thôi."

"Em đang lo cho cô bé kia sao?" Đới Hiến hỏi.

Đinh Tam Tam trở mình, nói với anh: "Ở nông thôn, đứa bé mất đi cha mẹ rất khó được chăm sóc đầy đủ, hơn nữa đứa bé còn là bé gái."

"Cô bé còn có ông bà nội ông bà ngoại, máu mủ ruột rà, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho cô bé."

"Anh không hiểu..." Đinh Tam Tam có chút phiền muộn.

Đới Hiến duỗi tay ôm lấy cô, "Anh không biết cảnh ngộ sau này của cô bé, nhưng anh hiểu em. Em là người mềm lòng, tại sao lại có người cảm thấy em là người hời hợt lạnh lùng nhỉ?" (Từ hiểu và biết trong câu này đều là 懂, chỗ này là lặp từ, nhưng dịch ra TV thì không viết giống nhau)

"Đừng nịnh hót, em muốn yên tĩnh một lát." Đinh Tam Tam vùi đầu vào trong ngực anh, buồn bực khó tiêu tan.

Đới Hiến nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, không lên tiếng nữa, nhưng vẫn luôn an ủi cô, làm dịu đi phiền muộn và khó chịu trong lòng cô.

Sáng hôm sau, Đinh Tam Tam chuẩn bị đi thăm Nha Nha, nhưng Thiên Nguyên đột nhiên xông vào.

"Sư tỷ, bây giờ chị đi không thích hợp, hai phe đánh nhau."

"Hai phe gì?"

"Triệu gia và Tôn gia, vì cô bé mồ côi đó nên bọn họ đánh nhau!" Thiên Nguyên nói.

Đinh Tam Tam nhướng mày, siết chặt nắm đấm, "Chị biết ngay mà."

"Chị biết cái gì?"

Một đứa bé hai tuổi, phải ăn cơm phải mặc quần áo, nói không chừng sau này còn phải đi học, ngoại trừ cha mẹ ruột nào có ai muốn gánh vác trọng trách này? Nha Nha bây giờ đối với bọn họ không khác gì một gánh nặng.

Đinh Tam Tam quay đầu nhìn Đới Hiến, anh bình tĩnh nhìn cô, "Trong lòng em nghĩ sao thì làm vậy, anh không có ý kiến."

"Sư tỷ, chị đang nghĩ cái gì?" Thiên Nguyên không hiểu, hỏi cô.

Đinh Tam Tam nhấc chân đi ra khỏi phòng, giống như hạ một quyết định quan trọng nào đó.

"Sư tỷ chị ấy đi làm gì?" Thiên Nguyên vẻ mặt mờ mịt.

Đới Hiến theo sau, nói: "Có lẽ cô ấy muốn mang về cho cậu một cháu gái nhỏ."

"Gì cơ??" Thiên Nguyên vẻ mặt mộng bức [3].

[3] Vẻ mặt mộng bức: chỉ biểu cảm khuôn mặt trợn mắt há mồm, hoặc cũng chỉ tồn tại nghi ngờ đối với một chuyện nào đó.