Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 31: Nhóc Con Ốm Yếu




Trước cửa là một đầu củ cải mặc trang phục cổ đại.

Cả hai nhìn nhau đều toát lên vẻ hoảng sợ.Nhóc con thân hình ốm yếu hai tay ôm lấy bản thân hoảng sợ hét lên: “Ngươi, ngươi đừng lại đây.”Nhưng có lẽ do nhịn đói nhịn khát đã lâu nên giọng nói cậu nhóc khàn khàn, âm thanh nói chuyện như mèo con.

Cậu tự cho là mình đã nói rất lớn nhưng người khác lại nghe như tiếng mèo kêu.Chân Minh Châu cúi đầu đánh giá cậu nhóc.

Là một nhóc con thân hình nhỏ bé, thoạt nhìn khoảng hai ba tuổi, cả người gầy trơ xương như que củi.Chân Minh Châu chưa từng gặp qua đứa bé nào đáng thương như vậy, trong lòng có chút chua xót.

Cô ngồi xổm xuống song song với cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng nhóc đã gõ cửa nhà chị.”Cậu nhóc rụt hai bả vai cố gắng thu người lại, thân hình bé nhỏ run rẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn Chân Minh Châu, nhỏ giọng nói: “Em trú mưa.”Chân Minh Châu thở dài một tiếng: “Vậy em vào nhà đi, nơi này của chị có thức ăn.”Trời mưa càng nặng hạt, lại thấy quần áo trên người cậu nhóc mỏng manh nên Chân Minh Châu liền nói: “Quần áo của em cũng đã ướt hết rồi không còn mặc được nữa.”Cậu nhóc mê mang nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, cậu tuy nhỏ nhưng vẫn cẩn thận quan sát bên trong, nhìn qua liền cảm thấy hoa mắt vì nơi này trông giống như tiên cảnh.Cậu nhóc lẩm bẩm: “Mình đã chết rồi sao.

Chỉ có như vậy mới có thể đi vào tiên cảnh gặp được tiên nữ tỷ tỷ.”Chân Minh Châu bất đắc dĩ nói: “Không phải, nhóc vẫn còn sống, mau theo chị đi vào nhà.”Cô nhìn ra cậu nhóc vẫn còn sợ hãi nên cũng không dắt tay cậu, ngược lại cô vừa nhìn mình rồi chỉ chỉ cậu nhóc, chủ động nói: “Nếu chị muốn làm gì nhóc thì chỉ cần một tay là có thể xách nhóc lên rồi.”Cậu nhóc mấp máy miệng nhỏ, nhìn thấy sự chênh lệch giữa hai người bọn họ liền hít sâu một hơi, bước đôi chân nhỏ vào cửa.Chân Minh Châu duỗi tay lướt qua cậu nhóc khoá cửa lại rồi lên tiếng: “Nhóc đi theo chị.”Âm thanh khoá cửa dọa cậu nhảy dựng lên nhưng lại không trốn mà run rẩy đi theo phía sau Chân Minh Châu..