Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 37




“Tiểu Miêu ~ Ra đánh thức cậu ta dậy ~”

“Đợi một chút!!....” Lập tức trợn mắt tỉnh lại: “Ha ha…. Tôi ổn rồi! Ổn rồi!....” Nhìn vẻ mặt cao ngạo của Kim Hee Chul, hừ! Chờ tôi ra khỏi cái cửa kia, nhất định sẽ lột da anh!!!

“Hừ ~ Trò của cậu tôi thấy nhiều lắm rồi ~ Sao nào? Suy nghĩ kĩ chưa?” Lười biếng giũa móng tay, ánh mắt lại quét qua con hổ ban nãy. Hừ! Anh đây không phải là đang uy hiếp tôi sao?! Không được! Tôi không thể thiếu nghĩa khí như vậy!

“Tôi muốn Jung Yunho đi vào cùng tôi!” Ít nhất còn có một cái đệm lưng…

Quay lại tươi cười nhìn Jung Yunho.

“Đừng ah… Tự cậu đi vào là được rồi, tôi cam đoan! Nếu như cậu có thể bình an đi ra! Tôi sẽ….”

Nháy mắt máy cái ý bảo cậu ta tiếp tục nói.

“Tôi sẽ lấy cậu!!!”

Ah…. Cái này có thật không vậy?! Hừ! Cái gì gọi là cậu lấy tôi! Là đại gia tôi lấy cậu mới đúng! Phân biệt rõ ràng một chút!!

Lòng tràn đầy vui mừng nhìn cậu ta.

“Đừng hiểu lầm ah, chỉ là thỏa mãn di nguyện của cậu mà thôi….” Jung Yunho sờ sờ cái mũi, nhìn về phía khác.

Hừ…. Nói thật sẽ chết người sao!

“Đừng có bàn chuyện yêu đương nữa. Suy nghĩ kĩ càng chưa? Tiểu Miêu còn chưa ăn cơm đâu.” Kim Hee Chul sờ sờ đầu Tiểu Miêu, lại nhìn nhìn tôi.

Chỉ về hướng cái cửa: “Cái đó, thứ bên trong rất đáng sợ sao?.....” Nói nhảm! Ngay cả anh ta còn không thuần phục được thì nhất định rất đáng sợ rồi! Tôi chỉ là kéo dài thời gian mà thôi….

Kim Hee Chul nhíu mày: “Sẽ ăn cậu ngay cả xương cốt đều không chừa!” Ngay cả xương cốt đều không chừa? Anh tốt xấu gì cũng nên lưu lại cho tôi một ít tro ah…

“Nếu, nếu khủng bố như vậy, sao anh không tự mình vào thu phục nó, rất có tính khiêu chiến mà…” Không dám mở mắt vì cái đuôi của Tiểu Miêu đã nhấc lên, như có như không cọ vào bắp chân tôi.

“Tôi nghĩ, nó ưa thích loại người có hương vị như cậu a….”

Tôi nâng cánh tay lên ngửi ngửi: “Dường như không có vị kỳ quái gì ah…”

“Đã thành! Lãng phí không ít thời gian rồi! Nhanh đi vào đi!” Kim Hee Chul mất kiên nhẫn phất phất tay, Tiểu Miêu cũng hung ác cong người lên trừng mắt nhìn tôi.

“Tôi…” Bất an lui về phía sau một bước: “Có thể ghi di thư không?”

“Không được! Mấy thứ đó đợi cậu ra ngoài rồi ghi!”

Hừ…. Tôi có thể đi ra hay không là cả vấn đề đấy…

Khẩn trương nhìn Jung Yunho, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi còn muốn giữ lại mạng cưới cậu về nhà đấy!!

“Mở cửa!” Kim Hee Chul vô tình mở miệng, tôi nhìn anh ta, thật không biết xấu hổ…

Đang muốn đứng mắng một trận, thân thể chợt nhẹ, thì ra đã bị Jung Yunho ôm lấy chậm rãi đi tới cửa mở, cậu ta không phải là muốn ném tôi vào trong chứ!!! Jung Yunho!!! Tôi hận cậu!!!!!

Ôm chặt cổ Jung Yunho, cậu đừng mơ tưởng buông tôi ra!!

“Ôm như vậy làm gì, tôi không vứt bỏ cậu đâu.” Là ảo giác hay sao? Vì cái gì tôi cảm thấy ngữ khí của cậu ta rất ôn nhu. Nhất định là ảo giác a…

Tuy vậy, thân thể vẫn bất giác buông lỏng, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy cổ cậu ta, nhận mệnh theo cậu ta từng bước vào trong căn phòng tối om. Lúc bước vào trong phòng, cửa phía sau liền bị đóng. Kim Hee Chul, tôi và anh không thù không oán, sao anh lại hại tôi như vậy!

Buông tay khẽ vuốt mặt Jung Yunho, hiện tại tôi có thể gọi tên của cậu thì tốt biết bao.

Gian phòng trống trải truyền đến tiếng bước chân, mỗi bước đều như nện vào tim tôi, xong đời….

“Jaejoong, đừng sợ.” Yunho ôm chặt tay tôi.

Tiếng bước chân phảng phất đình chỉ. Tôi nhìn chằm chằm vào gian phòng tối đen như mực, chẳng lẽ thứ kia đã đến trước mặt tôi rồi sao? Tối om khắp nơi, tôi cái gì cũng không thấy rõ, cảm giác này thật kinh khủng….

Gian nan nuốt nước bọt, đẩy đẩy Jung Yunho, cậu ta cẩn thận buông tôi ra, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận ngoài hơi thở của chúng tôi, cách đó không xa còn có một hơi thở hơi dồn dập? Là đói đến điên rồi sao?

“Jaejoong?!”

“Huh?” Tôi ôm lấy cánh tay Jung Yunho. Không đúng! Không phải là thanh âm Yunho. Như vậy…

“Jaejoong!!” Gian phòng đột nhiên sáng lên, mắt bị chói liền nheo lại, mơ hồ trông thấy một thân ảnh đang đi tới.

“Ai?....” Dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn, là người đó! Chính là người đó!

“Han Kyung hyung!”