Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

Chương 5




Đứng trước cánh cửa quen thuộc, trong mắt tôi chợt đầy nước, nhà yêu quý a! Hyun Hyun (Người giúp việc nhà tôi) lại vứt rác ngay trước cửa! Ruồi bọ bâu đầy rồi! Tức chết tôi mất! Chẳng lẽ Jung Yunho không có biện pháp sửa cái này sao?!

Hyun Hyun đứng trước cửa chờ, mỉm cười nhìn chúng tôi, chân phía sau đẩy đẩy rác ra góc khuất, cô nghĩ tôi là người mù sao! Cho dù tôi là người mù, mùi thối như vậy cũng có thể ngửi thấy a!! Bất quá hương vị quen thuộc này lại làm cho tôi rơi nước mắt, tôi nghĩ hẳn đây là tức cảnh sinh tình đi, aizzz! Chỉ có người trí thông minh thật cao mới có thể giác ngộ ra điều này! Thôi! Thôi! Tôi hấp hấp mũi đi theo Hyun Hyun, thật nực cười! Nhà của tôi, tôi có thể không quen sao?... Thật là có điểm không quen…

Đi vào trong, tôi lập tức đơ người, đây là nhà của tôi sao? Đại sảnh dán đầy poster mấy cô gái có bộ ngực vĩ đại…. Cái gì vậy! Tôi dán Bọt biển bảo bảo mà! Xem ra nhà Kim thật sự thay đổi triều đại rồi…

Yoochun kéo kéo góc áo của tôi, tôi nghiêng tai qua. Tôi biết cậu ta cũng không nhìn được mấy cái này!

“Jaejoong, thẩm mĩ của Jung Yunho rất cao a, nhìn rất đẹp!” Làm ơn! Nói chuyện thì nói bình thường đi, nhỏ nước bọt xuống tai tôi là sao!

Không để ý tới cậu ta, Jung Yunho tao nhã đi xuống. A? Phía sau cậu ta là cái gì vậy? Nhìn có điểm quen quen…

“Đến rồi à? Tự đi lên lấy đi, đưa bánh bao cho tôi.”

Đưa bánh bao cho cậu ta, hừ! Tên đáng ghét.

“Tôi rất ngạc nhiên a, không ngờ cậu lại nuôi con kia ở nhà tôi, còn có, Vik bảo bối của tôi đâu?” Tôi chỉ chỉ sinh vật không rõ là cái gì ở phía sau cậu ta.

“A ~” Cậu ta mất tự nhiên sờ sờ mũi. “Đây là Vik nhà cậu a…”

“……….”

Dùng sức dụi mắt! Để trẫm nhìn cẩn thận một cái… Thân hình trụi lủi, khắp người nổi da gà, tám phần là vì đông lạnh. Ánh mắt đẫm nước mắt kia! Trời ơi! Thật là Vikkkkk!!!

“Tôi lấy sữa tắm rụng lông cao cấp tắm cho nó vài lần thành như vậy…. Bất quá thế cũng tốt a, rất mát mẻ, vậy nên tôi đồng ý để nó tắm cùng!”

“………” Nhìn ánh mắt Vik vừa xấu hổ vừa phẫn hận [Tôi nghĩ nó nhất định thực xấu hổ, lớn tuổi vậy mà lúc nào cũng trần truồng, mất hết cả mặt cẩu] tôi lại đau lòng! Cha kiểu gì cũng sẽ cứu con khỏi tên đại ác ma này!

“Kim Jaejoong!” Đối mặt với Hyun Hyun bên cạnh đang kinh ngạc, tôi đành phải hung hăng gọi tên chính mình: “Sao cậu lại đối xử với nó như vậy! Cha mẹ nó ở trên trời nhất định sẽ đến trả thù cậu! Khuyển Dạ Xoa cũng sẽ không bỏ qua cậu đâu!”

“╮(╯_╰)╭, tôi lười nói chuyện với cậu, lấy các thứ xong thì đi đi!”

Dám đối xử với tôi như vậy! Hừ: “Yoochun! Lấy vũ khí!”

“Được!” Yoochun đáp rất nhanh, tôi cứ nghĩ cậu ta đã chìm trong biển mấy cô gái ngực to rồi, mọi người nhìn Yoochun đưa tay vào trong túi áo trên, tôi thấy Jung Yunho hơi nhíu mày một chút, lấy ra rồi! Kỳ thật chỉ là một cái túi ni-long mà thôi ~ Tôi muốn đựng mấy thứ, mọi người đừng lo lắng ~

Nhận túi Yoochun đưa: “Đi! Chúng ta lên gác!” Cuối cùng quay đầu lại nhìn Vik, con cứ tạm thời ở đây a, chẳng may con chết thì ba nhất định sẽ lập bia mộ đầy đủ, nhé…

Đẩy cửa phòng ra, hết thảy vẫn quen thuộc như cũ ~ Cậu ta không ở phòng của tôi! Vậy mà tôi cứ phải chịu đựng ở phòng của cậu ta.

“Jaejoong a, nhanh đi lấy các thứ đi, không chừng còn có thể ăn cơm tối ở đây luôn…” Yoochun vuốt bụng, ủy khuất nhìn tôi.

“Không có tiền đồ a!”

“Cô cô cô…” Thực không đúng lúc, bụng tôi cũng không chịu thua kém réo lên…

“Vậy nhanh đi lấy đi, lát nữa xuống xin cơm…” Tự động lờ đi ánh mắt khinh bỉ của Yoochun, thân phận tôn quý của tôi không thể quăng đi như vậy được ~

Mở ngăn kéo ra, may quá, giấy khen đầu tiên của tôi vẫn còn, cũng là cái duy nhất… Cẩn thận ôm trước ngực nhẽ nhàng vuốt ve, đến giờ vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay bên dưới sân khấu lúc ấy a…

“Cậu vẫn còn giữ bằng công nhận ‘Giải nhất vẽ tranh trừu tượng” lúc mẫu giáo à?” Yoochun gảy mũi, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi. Tên này thật là giỏi trong việc phá hoại khung cảnh, lườm cậu ta một cái, đưa tờ giấy lên bên miệng ~(╯3╰)

“Jaejoong, tớ nhớ tháng trước cậu làm rơi nó xuống bồn cầu mà??”

“Đúng vậy, cậu cảm thấy tớ là người đáng ghê tởm như vậy sao?! Đương nhiên là tớ vớt nó lên rồi phơi nắng khô hết rồi!”

“……..”