Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao!

Chương 10




Thời điểm tập diễn, Sở Mặc luôn bị bọn Phong Hiểu Tàn đùa giỡn các loại, ghê tởm hơn chính là Trầm Dịch cư nhiên cũng huà theo đùa giỡn cậu! Sở Mặc trừng mắt nhìn người không hay biết gì cách đó không xa đang thương lượng và vân vân với một đám người. Khăn giấy (Giẻ rách?) trong tay bị chà xát dữ tợn.

Tiểu Hắc giơ cánh tay định bắt chuyện với cậu nhưng thấy cảnh tượng trước mắt lại buông tay xuống. Gã thật không muốn kích nổ quả bom nóng này.

Bỗng dưng Sở Mặc quay đầu hung hăng liếc Tiểu Hắc, “Tên kia lại đây!”

Tiểu Hắc nơm nớp lo sợ đi tới. Kể từ ngày gã bị tai nạn xe, Sở Mặc bắt đầu ức hiếp gã.

“Vương bát đản ngươi, ngày đó ngươi làm cái quỷ gì mà bị đụng xe chứ?! Nếu ngươi không gặp nạn thì Phong Hiểu Tàn kia sẽ không tìm được tên hỗn đản nào đó làm cứu tràng. Ta đang vui vẻ tự nhiên lại lồi ra tên hỗn đản cứu tràng này khiến ta cực không thích! Ta không thích chính là bởi vì hắn chạy tới làm cứu tràng! Hắn vì cái gì mà phải tới làm cứu tràng chứ ?! Chẳng phải bởi vì tất cả là do ngươi hết sao ?! Tai! Nạn! Xe ! ! ! !”

Sở Mặc một hơi nói xong, mệt đến thở không nổi.

Tiểu Hắc nghe được cũng thở khó khăn.

“Oa. . Oa! Tớ vô tội ! ! !” 〒_〒

Oa, thật sự chỉ vì tiểu công mặt than mà bị chửi rủa như vậy 〒_〒

Tiểu Hắc đáng thương, tác giả thay mặt xin lỗi cậu.

Phong Hiểu Tàn vẻ mặt cười bỉ ổi cầm một xấp giấy A4 bước lại gần, nhét vào tay Sở Mặc: “Đây là kịch bản mới nhất đó, tình yêu ~ Có gì không rõ có thể trao đổi với bạn học Trầm Dịch nha ~”

Trao đổi cái đầu nhà cậu!

Ơ…chờ đã, cái cảnh này sao thấy kì kì. . . . . .

Trầm Dịch cảm giác có chút tội lỗi …, Mặc dù hắn không phải là chủ mưu nhưng mà dùng phương pháp này có thể giúp đẩy quan hệ với mỗ ngạo kiều tiến lên một bước nữa. Cho nên, hắn liền bỏ qua cảm giác tội lỗi tiếp tục quan sát người kia . . . . .

“Phong, Hiểu, Tàn! ! ! Cái này là sao?!” Quả nhiên, vài tờ giấy bị rơi xuống, Sở Mặc lập tức tạc mao.

“Cái…cái…cái…đoạn kiss này là sao chứ ?! Con mẹ nó lại là hôn lưỡi? ! ! Chó má! Tại sao lại có cảnh này? ! Kịch bản cũ làm gì có cái tình tiết máu chó này chứ ! ! !” Thế nhưng bộ dáng của cậu lại lấp vấp giống như đứa trẻ đang phạm sai lầm. . . . . . Phi! Sở Mặc mày không biết rằng hôn môi chỉ làm tên Trầm Dịch kia càng chán ghét mày à?

“Fuck! ! ! Còn đoạn diễn thâm tình này không phải là do tên Trầm Dịch thư sinh diễn sao?! ! ! Thế éo nào lại do lão tử diễn! ! !”

. . . . . .

Cuối cùng, Sở Mặc một đường ném kịch bản xuống đất, “Lão! Tử! Không! Làm! !”

Phong Hiểu Tàn lập tức dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Sở Mặc, “Hầy! Đúng là đáng tiếc mà, không phải lúc nào cũng có thể gần gũi tiếp xúc như thế này với bạn học Trầm Dịch đâu đó. Thôi vậy, chị đây đành kiếm nữ sinh khác diễn~~”

Phong Hiểu Nguyệt đứng kế bên liền nháo nhào: “A a a có thể kiss bạn học Trầm Dịch ~ tớ muốn tham gia tuyển chọn! ! !”

Ta muốn giết người! ! ! ! Sở Mặc đen mặt, hận không thể bóp chết hai người này.

Hồng Đồng Đồng từ đâu xuất hiện thêm mắm thêm muối: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ cũng muốn diễn nữa. Có thể tiếp xúc gần gũi với bạn học trầm Dịch đúng là cơ hợi ngàn năm có một mà.”

Phong Hiểu Tàn gật đầu: “Ừ! Vì tạo phúc cho đại chúng! Vậy thì chúng ta hãy chọn một ngày để cho các nữ sinh khác diễn tập cảnh hôn với bạn học Trầm Dịch nào!”

“. . . . . .” Trầm Dịch đen mặt. Tuy biết bọn họ chỉ cố tình nói như vậy, nhưng mà ngẫm lại cũng thực khủng bố.

Sở Mặc bây giờ người cũng như tên* — vẻ mặt cùng với màu mực nước tựa hồ giống nhau.

*Sở Mặc = Đau khổ, chua cay..

Hồng Đồng Đồng nhào đến bên người Sở Mặc, giọng điệu sở khanh: “Sở Mặc Mặc ~~ Nếu cậu thật sự quyết định không diễn nữa thì nhất định phải nói cho tôi biết nha, tình yêu ~~”

Sở Mặc nghiến răng: “Lão tử nhất định sẽ diễn! ! !”

“Thế thì tốt rồi ~!” Ba người vỗ tay hoan nghênh, Trầm Dịch đáy mắt cũng xẹt qua một tia cười bất đắc dĩ.

Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, xem ra Sở Mặc vẫn còn thích mình đi.