Hỗn Đản, Nói Thích Tôi Thì Chết Sao!

Chương 13




Kỳ thật bây giờ Trầm Dịch cảm giác có chút sốt ruột, bởi vì hắn sẽ đi chọn nhẫn cho thời điểm hai người kết hôn ( ̄_ ̄|||).

Tuy rằng khi bước vào cửa hàng trang sức Trầm Dịch vẫn duy trì biểu tình này ▼_▼ , nhưng mà người bán hàng như trước vẫn lấy biểu tình ^v^ để tiếp đãi.

Đặc biệt sau khi biết được nhẫn mà Trầm Dịch mua chính là một đôi nhẫn dành cho đồng tính, vẻ mặt trong nháy mắt liền biến thành như vậy ╮( 罒 w 罒❀)╭( , bên cạnh còn trồng một cây hoa cúc làm kiểng chắc hẳn là có ý nghĩa!

Người bán hàng này chính là một hủ nữ.

Chẳng lẽ địa cầu đã bị hủ nữ chiếm lĩnh hết rồi sao? 〒_〒

Thực ra ngày hôm nay Sở Mặc ra ngoài là để mua cho bản thân vài bộ quần áo, ừ thì… nhân tiện cũng mua cho Trầm Dịch luôn. Quần áo tên kia hình như chỉ quanh quẩn một màu đen và đen.

Sở Mặc khẽ đảo mắt, nghĩ thầm Trầm Dịch dù thích hợp mặc quần áo màu đen, nhưng mà cậu rất muốn nhìn thấy bộ dáng Trầm Dịch mặc áo sơ mi màu lam nhạt, hẳn sẽ rất hợp đi?

Nửa đường gặp được bạn bè mới về nước – Duẫn Phồn, theo xem xét, Duẫn Phồn chính là công, nhưng lại là loại công đĩnh tra*.

*Đĩnh = xuất sắc, tra=tàn ác.

Tuy rằng là tra công, nhưng mà y rất thật tình xem Sở Mặc là hảo huynh đệ, cho tới bây giờ cũng chưa tính toán dựa vào mối quan hệ huynh đệ này biến Sở Mặc thành bạn tình hoặc là **.

Hai người đã nửa năm chưa gặp nhau, tất nhiên là kéo nhau đi ôn chuyện cũ. Vì thế trong mắt của Trầm Dịch hiện ra cảnh Sở Mặc cùng với “gian phu” kề vai sát cánh đi vào quán cà phê để “yêu đương vụng trộm”.

Trầm Dịch cũng đi vào theo, mắt thấy hai người nói chuyện cực vui vẻ. Trong lòng của hắn cảm giác rất không có tư vị.

Dường như từ trước đến đây, hắn với Sở Mặc chưa bao giờ có không khí hoà hợp như thế này.

Một ngọn lửa dưới đáy mắt Trầm Dịch hừng hực bốc cháy.

Duẫn Phồn đã biết chuyện tình giữa Sở Mặc với Trầm Dịch, trơ mắt nghe Sở Mặc nói Trầm Dịch đã trở lại sau đó kể lể đủ loại biểu hiện của Trầm Dịch. Nhất thời cảm thấy vị Trầm Dịch này so với y còn tra hơn.

Nhưng điều này không phải là trọng điểm!

Cư nhiên dám làm tổn thương hảo huynh đệ của y, hừ hừ, chờ coi.

Duẫn Phồn tất nhiên hiểu được mục đích cùng động cơ trở về của Trầm Dịch, y đã làm tra công nhiều năm như vậy bằng không thì cái danh kia thật uổng phí. Chẳng qua là do người kia có điểm trì độn lại dễ dàng tạc mao nên chẳng hay biết gì.

Được rồi, vậy phải thừa dịp này mà hảo hảo ngược tên Trầm Dịch kia một chút.

Trong lúc nói chuyện ở quán cà phê, Duẫn Phồn có thể cảm giác được ở trong góc tối có một đạo tầm mắt phẫn nộ cứ tập trung về phía y. Kinh nghiệm tung hoành tình trường nhiều năm lão làng tất nhiên nhận ra lý do tại sao Trầm Dịch lại ở đây nhìn chằm chằm y và Sở Mặc. Y cố ý nói thêm một chút chuyện hài ở nước ngoài chọc cười Sở Mặc, biểu hiện ra ngoài một bầu không khí thân mật.

Một lúc sau, Sở Mặc đề nghị đi tới trung tâm mua vài thứ. Là do Sở Mặc nhìn thấy dáng người của Duẫn Phồn cũng không khác mấy so với Trầm Dịch nên mới dẫn theo người này làm người mẫu để thử đồ.

Duẫn Phồn thế mà lại vô cùng mừng rỡ.

Thời điểm tính tiền liền như có như không liếc mắt về chỗ Trầm Dịch khiêu khích, môi khẽ mấp máy.

Đồ thua cuộc ~

Trầm Dịch căm tức theo dõi Sở Mặc cầm quần áo ướm lên người của Duẫn Phồn, khi thì lắc đầu, khi thì gật đầu.

Chết tiệt, Trầm Dịch dưới đáy lòng thầm mắng.

Một bên mang theo một đống quần áo, một bên vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh bước tới.

“A Mặc, sao cậu lại ở đây?” Bàn tay nắm lấy thắt lưng của mỗ thụ.

“. . . . . . À, đi mua quần áo.” Sở Mặc bị hành động cùng với xưng hô của người nào đó dọa sửng sốt nửa ngày. Tiếp theo liền vụng về ném quần áo sang cho Duẫn Phồn, “Tính tiền thôi.”

Duẫn Phồn tựa tiếu phi tiếu* liếc mắt nhìn Trầm Dịch một cái, ôm quần áo đi tính tiền .

*Tựa tiếu phi tiếu : Cười như không cười.

Động tác này lại làm cho mỗ công khó chịu .”Người kia là ai?”

Nhận ra giọng nói bực dọc của Trầm Dịch, Sở Mặc thích chí, “Hừ, vì cái vẹo gì mà phải nói cho cậu biết?”

Sau đó, mặt Trầm Dịch liền đen.