Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 64: Huấn luyện




Đeo giỏ tre trên lưng, Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hai người hăng hái chạy như ngựa điên, còn Cậu, đã có lần trước chạy quanh thôn kinh nghiệm nên chạy sau bọn hắn, cùng Tiểu Vũ đám nữ hài tử chạy song song.

Sau một lúc, những người khác mới ý thức được lần huấn luyện này quả nhiên rất có ý tứ. Nếu có thể sử dụng hồn lực, thời gian chạy với khoảng cách sáu bảy mươi dặm đối với bọn họ cũng không thành vấn đề, thậm chí có thể hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, nếu không được sử dụng hồn lực, dưới tình huống lại có thêm phụ trọng, việc này không thể dễ dàng hoàn thành được.

Qua khoảng hai dặm nữa, Cậu nhìn thấy lộ vẻ mệt mỏi tam nữ cùng nhễ nhại mồ hôi Áo Tư Tạp đều gọi mọi người dừng lại.

"Hạo Thiên, làm sao vậy?" Đái Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Cậu."Mười vòng cũng không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi."

Đường Miên Phong liếc hắn, trả lời.

"Mộc Bạch, có nhớ rõ hay không? Lão sư vừa rồi có nói qua, chúng ta là một cá thể, người yêu cầu chúng ta hoàn thành tập thể lần tập luyện này. Đối với Lão sư, ta hiểu rất rõ, lần này người không chỉ muốn giúp chúng ta rèn luyện thân thể càng quan trọng hơn chính là, lần trừng phạt này chỉ sợ là một khảo nghiệm của sư phụ đối với chúng ta. Người muốn khảo nghiệm tính tập thể của chúng ta. Tính riêng lẻ, bàn về thể lực, ta, Tam ca và ngươi có thể cầm cự được, nhưng Mập mạp bọn thì chưa chắc. Ta xem, chúng ta phải tìm một vài biện pháp, giúp cho mọi người cùng hoàn thành khảo nghiệm lần này."

Nghe Cậu nói vậy, luôn bình tĩnh Đường Tam cũng bừng tỉnh, nhìn mồ hôi nhễ nhại những người khác, hai mày không khỏi nhíu lại.

Mập mạp Mã Hồng Tuấn lẫm liệt nói thật to "Không bằng chúng ta gian lận đi. Chúng ta len lén dùng một chút Khôi phục hương tràng của Tiểu Áo, còn sợ thiếu thể lực sao?"

"Gian lận?" Áo Tư Tạp tức giận trừng mắt nhìn mập mạp. Hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ.

"Mập mạp, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể khẳng định được đại sư không nhờ sư phụ khác giám sát chúng ta hay không? Nếu vạn nhất việc gian lận bị phát hiện, e rằng huấn luyện cũng không đơn giản như vậy đâu. Bây giờ chúng ta nếu muốn có biện pháp, nhất thiết phải biết tiết kiệm thể lực."

Đường Tam đột nhiên mở miệng nói "Sư phụ mặc dù bắt chúng ta mang phụ trọng chạy, không thể sử dụng hồn lực, tám người chúng ta tổng phụ trọng lớn như vậy, nhưng chỉ cần có thể mang theo hết chỗ phụ trọng này là tự nhiên hoàn thành trừng phạt. Áo Tư Tạp, đem tảng đá của ngươi đưa cho ta đi."

Áo Tư Tạp sửng sốt một chút, cười hắc hắc.

"Hảo huynh đệ, bất quá, bây giờ không cần. Ta xem không bằng như vầy, chúng ta bảy người từ bây giờ bắt đầu, dựa theo tốc độ người nào chậm nhất mà chạy, như vậy mọi người sẽ chạy cũng một chỗ, mà cách này còn có thể tiết kiệm thể lực. Đợi đến khi kẻ nào không thể kiên trì nổi nữa, thì chúng ta sẽ hỗ trợ điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy sao?".

Tiểu Vũ ở một bên, cười đùa "Tiểu Áo, ngươi trông không có vẻ thông minh đến như vậy a"

Áo Tư Tạp trên mặt hiện lên vẻ đương nhiên, "Không biết khi còn bé ta được gọi là Tiểu vương tử thông tuệ sao? Việc này thì ăn nhằm gì."

Cậu thấy mọi người đều thống nhất, liền đứng ra nói.

“Đừng nhiều lời nữa, nói chuyện cũng sẽ lãng phí thể lực, chúng ta chạy tiếp thôi, cứ dựa theo cách của Tiểu Áo mà làm."

Lập tức tám người bắt đầu có một khởi đầu mới trong cuộc hành trình dài.

Không thể nghi ngờ, trong đám người, Phụ Trợ hệ hồn sư Áo Tư Tạp và Ninh Dung Dung tự nhiên có thể lực kém cỏi nhất, mọi người cứ dựa theo tốc độ của hai người mà chạy, đồng hành thẳng hướng Tác Thác thành, với tốc độ trung bình của cả nhóm chạy hết vòng đầu.

Trong lúc chạy, mọi người từ từ cảm giác được áp lực do phụ trọng mang lại. Nếu chỉ là chạy bình thường, cho dù không sử dụng hồn lực, một vòng sáu dặm lộ trình đối với bọn chúng không là vấn đề gì. Hồn lực đã cải tạo thân thể giúp bọn chúng có khả năng chịu đựng tốt hơn nhiều lần so với người bình thường, ngay cả Áo Tư Tạp cùng Ninh Dung Dung là Phụ Trợ hệ hồn sư cũng vậy. Nhưng có phụ trọng, thân thể rõ ràng trở nên không thích ứng, sau vòng đầu tiên, Ninh Dung Dung và Áo Tư Tạp hai người mồ hôi chảy đầm đìa, những người khác cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi.

Ninh Dung Dung không nghi ngờ là người có thể lực kém nhất. Áo Tư Tạp mặc dù cũng là Phụ Trợ hệ hồn sư, nhưng dù sao hắn cũng đã đột phá 30 cấp, thân thể có 3 hồn hoàn gia trì thuộc tính, thể trạng so với Ninh Dung Dung tốt hơn không ít.

Phụ trọng trên lưng Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch là một khối đá mười lăm cân. Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn trên người mang phụ trọng mười cân. Ninh Dung Dung cùng Áo Tư Tạp mặc dù chỉ mang năm cân, nhưng cảm giác của bọn họ lúc này như vác một toà núi lớn trên lưng, thân thể ngày càng trầm xuống, chỉ có thể cắn răng duy trì tốc độ đồng hành.

Về phần Cậu, đãi ngộ của Cậu tốt nhất, tảng đá khổng lồ chừng sáu, bảy mươi cân đè ép Cậu mồ hôi nhễ nhại, nhưng trên mặt thủy chung hiện lên vẻ mỉm cười thản nhiên.

Nhìn thấy đại môn học viện trước mặt, làm mọi người có chút ngạc nhiên, đó là Ngọc Tiểu Cương đang đứng nhìn họ hoàn thành vòng đầu tiên chạy ngược về học viện. Bên người hắn là ra một cái bàn, trên mặt bàn là một cái thùng to.

"Từng người uống nước, sau đó lại tiếp tục." Lời nói của Đại sư luôn luôn đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

Bên trong thùng là nước ấm, mùi vị tựa hồ có cho muối vào. Dưới sự giám sát của Đại sư, mỗi người được phép uống một cốc nước, sau đó lập tức bị đốc thúc tiếp tục huấn luyện.

Theo thời gian trôi qua, mặt trời cũng dần dần hướng chính giữa đỉnh đầu, mang đến sức nóng ngày một gia tăng.

Mọi người sau khi uống nước muối, thể lực được bổ sung không ít, đều cảm giác rõ ràng được khí lực bản thân được khôi phục vài phần.

Nhìn bóng lưng chúng đệ tử dần dần đi xa, Đại sư đứng tại chỗ khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng khi chứng kiến tám người bọn họ đồng thời quay lại, sâu trong ánh mắt hắn rõ ràng toát ra vài phần hài lòng. Vác theo thùng nước bước vào phía trong học viện, lúc này, hắn không chỉ là sư phụ dạy đệ tử, mà còn là trưởng giả quan tâm đến bọn họ. Hắn cũng không phải muốn ngược đãi đệ tử, mà là để cho bọn chúng trải qua chánh thức rèn luyện.