Hôn Hạnh - Ngải Ngư

Chương 8




Sáng thứ Tư, sau khi học xong hai tiết Tiếng Anh thì Sơ Hạnh trở về ký túc xá, cô bật máy tính lên.

Cô kết nối bảng kỹ thuật số với máy tính, sau đó kéo rèm lại, nhốt mình trong một không gian nhỏ, bắt đầu chậm rãi vẽ.

Vẽ tranh là sở thích mà cô thích từ khi còn nhỏ, đã kiên trì trong nhiều năm nay.

Trước khi vào Đại học, hầu hết thời gian rảnh của cô đều là vẽ tranh.

Từ tối hôm qua tận mắt chứng kiến Khâu Chanh và bạn trai ôm nhau dưới màn mưa, trong đầu Sơ Hạnh đột nhiên xuất hiện cảm hứng, rục rịch muốn vẽ một bức tranh đôi tình nhân ôm nhau che dù trong mưa.

Một khi tập trung, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, Sơ Hạnh lưu lại bức tranh còn đang vẻ dỡ.

Sau đó, cô tắt máy tính, thu dọn dụng cụ máy tính bảng, đi ra ngoài với bạn cùng phòng, bốn người đi ăn trưa tại căn tin của trường.

Có một tiết bắt đầu vào buổi chiều.

Kết thúc giờ học, Sơ Hạnh bị Dụ Thiển kéo ra ngoài dạo phố.

Bởi vì là Tết Trung thu nên trung tâm mua sắm có rất nhiều hộp quà bánh trung thu, cũng có rất nhiều bánh trung thu với nhiều hương vị khác nhau.

Sơ Hạnh thuận tiện mua bốn chiếc bánh trung thu vị hoa sen* khi đi dạo khu ăn vặt.

*Lá sen (莲蓉lianrong / lyen-rong /) bánh trung thu là một món tráng miệng Trung Thu nổi tiếng có nguồn gốc tiếng Quảng Đông, đã trở nên phổ biến khắp Trung Quốc và thậm chí ở nước ngoài. Dán hạt sen được coi là bánh trung thu sang trọng nhất điền.

Dụ Thiển nhìn cô chỉ cầm một loại hương vị, thuận miệng hỏi một câu: “Hạnh Hạnh cậu không lấy vị khác sao?”

Sơ Hạnh cong mắt cười nói: “Không, mình và Kỷ An đều thích ăn vị hoa sen này.”

Dụ Thiển khẽ nhướng mày, cũng cầm lấy hai cái bánh trung thu vị sen bỏ vào giỏ hàng.

Sau khi mua đồ xong, Sơ Hạnh lại cùng Dụ Thiển ăn cơm tối bên ngoài trường.

Khi trở lại trường học, chân trời tối đi.

Hai người vừa tới dưới lầu ký túc xá thì nhìn thấy lớp trưởng Diệp Bắc Hữu xách theo một túi đồ đứng trước lầu, dường như đang đợi người.

Dụ Thiển trước tiên chào hỏi trước, giọng lười biếng hỏi: “Lớp trưởng, cậu ở đây chờ ai vậy?”

Diệp Bắc Hữu nhìn thấy Sơ Hạnh đứng bên cạnh Dụ Thiển, ánh mắt dừng lại trên người Sơ Hạnh một giây, rồi khẽ mỉm cười với Dụ Thiển: “Chờ Tôn Vi.”

Sau đó liền giải thích: “Chẳng phải dùng tiền quỹ lớp mua bánh trung thu cho mọi người sao, tới đưa cho lớp phó, để cậu ấy chia cho mọi người.”

Tôn Vi chính là lớp phó học tập.

Ồ, lớp còn phát bánh trung thu nữa à?

Sơ Hạnh có chút bất ngờ.

Lúc này, phía sau có người gọi cô: “Sơ Hạnh!”

Sơ Hạnh quay đầu, nhìn thấy Kỷ An và Cận Ngôn Châu từ hướng căn tin đi tới.

Sơ Hạnh quay người đi tới chỗ Kỷ An.

“Lớp hai người có phát bánh trung thu không?” Cô hỏi Kỷ An.

Kỷ An ngơ ngác quay sang hỏi Cận Ngôn Châu: “Phát rồi à? Không có?”

Cận Ngôn Châu “Ừ” một tiếng.

Sơ Hạnh từ trong túi lấy ra hai cái bánh trung thu vị sen đưa cho Kỷ An, nhẹ nhàng nói: “Của em nè.”

Sau đó, cô lấy từ trong phần của mình ra một cái khác đưa cho Cận Ngôn Châu, “Cũng cho cậu một cái.”

Cận Ngôn Châu bất ngờ không kịp đề phòng, sững sốt một lúc, mới bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”

“Trung thu vui vẻ!” Cô gái mỉm cười, má lúm đồng tiền rộ lên.

Trước khi Sơ Hạnh trở về ký túc xá có nhắc nhở Kỷ An: “Em đừng quên điện thoại cho ông bà ngoại đấy!”

Kỷ An trả lời: “Biết rồi, tối nay em học xong thể dục rồi điện thoại cho ông bà ngoại ngay.”

Nghe được lời Kỷ An nói, Cận Ngôn Châu hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sơ Hạnh bĩu môi, không nhịn được nói: “Vậy em cũng nên xem thời gian, ông bà phải đi ngủ sớm một chút, đừng nói chuyện quá lâu mà làm trễ giờ giấc bọn họ nghỉ ngơi.”

Kỷ An xé gói bánh trung thu bắt đầu ăn, mơ hồ nói: “Biết rồi biết rồi.”

“Vậy bây giờ chị về ký túc xá gọi điện thoại cho bà ngoại!” Sơ Hạnh vui vẻ nói xong, liền quay người chạy về phía Dụ Thiển vẫn đang đợi cô trước cửa ký túc xá.

Cô gái có thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn, chạy nhảy vô cùng nhẹ nhàng.

Mái tóc xõa tung mềm mại nâng lên theo làn gió khi cô đang chạy.

Cô nhanh chóng đến bên cạnh Dụ Thiển.

Dụ Thiển nhìn Kỷ An, phát hiện cậu đang nhìn bên này, liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt đối với cậu.

Kỷ An nhìn Dụ Thiển, lại nghiêng đầu nhìn Cận Ngôn Châu, sau đó nói: “Anh Châu, bạn cùng phòng của Sơ Hạnh vừa mới cười với cậu.”

Cận Ngôn Châu: “…”

Cậu liếc nhìn Kỷ An, miệng không tha cho người ta: “Mắt cậu thấy cô ấy đang cười với tôi à?”

Kỷ An chớp chớp mắt, nghiêm túc trả lời: “Hai mắt đều thấy.”

Cận Ngôn Châu: “…”

Hết nói nổi.

“Cô ấy đang cười với cậu.” Cận Ngôn Châu lười nói chuyện với Kỷ An không biết gì, trực tiếp chỉ rõ.

Kỷ An đang định đưa miếng bánh trung thu cuối cùng vào miệng thì nhất thời sững sờ.

“Tôi?!” Cậu kinh ngạc nhìn sang, Dụ Thiển và Sơ Hạnh đã vào ký túc xá.

Cô ấy nhìn cậu?

Chẳng biết vì sao, trong đầu Kỷ An đột nhiên hiện lên một chuyện.

Buổi trưa hôm Sơ Hạnh ngất xĩu, cậu đến dưới ký túc xá nữ chờ Dụ Thiển lấy phần cơm cho Sơ Hạnh, nhưng Dụ Thiển nhất quyết muốn đi cùng cậu tới phòng y tế của trường.

Dường như có gì đó kỳ lạ.

Cận Ngôn Châu đã nhấc chân đi về phía trước, Kỷ An không nghĩ ngợi nữa, đút miếng bánh trung thu cuối cùng vào miệng, bước theo sau.

———-

Sau khi Sơ Hạnh trở về ký túc xá, cô bắt đầu nói chuyện điện thoại với bà ngoại Dư Sênh.

Mãi cho tới lúc cô và Dụ Thiển đến phòng học võ thuật, Sơ Hạnh vẫn chưa cúp điện thoại.

Còn chưa vào lớp, trong phòng học có chút ồn ào, Sơ Hạnh chỉ đứng ở hành lang không có đi vào.

Dư Sênh ở đầu dây bên kia đều nhắc lại những gì bà đã nói với cô, lặp đi lặp lại vài từ chỉ là mấy câu nói kia, nhưng Sơ Hạnh vẫn kiên nhẫn đáp lại.

Dư Sênh hỏi Sơ Hạnh: “Tiểu An có đi cùng con không?”

Sơ Hạnh cười đáp: “Dạ không bà ngoại, chúng con không học cùng chuyên ngành, cũng sẽ không thường xuyên ở bên nhau như trước.”

Dư Sênh cũng cười, sau đó quan tâm hỏi: “Hạnh Hạnh có thích anh chàng nào không?”

“Không có ạ,” Sơ Hạnh nói xong, sau đó trịnh trọng nói: “Bố con nói rồi, con còn chưa đủ mười tám, không được yêu sớm.”

Dư Sênh bất đắc dĩ, trách mắng: “Bố con là nô lệ của con gái, giống hệt như ông ngoại con!”

Sơ Hạnh nghe thấy tiếng ông ngoại Sơ Chí Dương từ đầu dây bên kia chui vào lỗ tai cô: “Tôi thì sao!”

“Bà mau lên, đã nói chuyện lâu rồi, đừng lãng phí thời gian của Hạnh Hạnh nữa, làm gì có đứa trẻ nào có thời gian nghe một bà lão lải nhảm không ngừng…”

Sơ Hạnh vội vàng nói: “Không sao ạ, còn thời gian nữa mới vào tiết, bà ngoại, chúng ta nói chuyện thêm một chút đi.”

Dư Sênh vốn dĩ không để ý tời lời của Sơ Chí Dương, chỉ nói với Sơ Hạnh: “Đừng nghe bố con nói nhảm, con đã học Đại học rồi, không tính là yêu sớm, nếu con cảm thấy cậu nào tốt thì tiếp xúc nhiều một chút, tình cảm thời sinh viên là thuần túy nhất, không có quá nhiều sự cân nhắc hợp và không hợp, thích chính là chính.”

Sơ Hạnh khéo léo cười đáp: “Con biết rồi ngoại, ngoại đừng lo lắng.”

“Nếu con có bạn trai thì con sẽ đưa anh ấy trở về gặp bà!”

Dư Sênh cười tủm tỉm nói: “Được, bà đợi.”

Hai bà cháu nói chuyện rất lâu, ai không muốn cúp điện thoại

Kết thúc cuộc gọi, chỉ còn ba phút trước khi lớp học bắt đầu.

Sơ Hạnh bước vào lớp, mọi người đứng theo vị trí xếp hàng, bên trái cô vẫn còn trống.

Sơ Hạnh cho rằng Cận Ngôn Châu sẽ xuất hiện như trong bữa ăn tối hôm qua, nhưng lại không có.

Đến giờ học, giáo viên thể dục vào lớp, Cận Ngôn Châu vẫn chưa đến.

Trước khi thu điện thoại bỏ vào túi, Sơ Hạnh nhanh chóng nhắn tin Q.Q cho Cận Ngôn Châu.

【CC: Sao cậu không đến học thể dục? 】

Lúc này Cận Ngôn Châu một mình ở ký túc xá vừa nói chuyện điện thoại với mẹ xong, đang ăn bánh trung thu Sơ Hạnh tặng cậu.

Sau khi cậu nhìn thấy tin nhắn của Sơ Hạnh, môi mím lại vài giây.

Chốc lát, cậu đặt bánh trung thu chưa ăn bỏ vào lại trong hộp, cầm điện thoại di động từ trên ghế đứng dậy.

Cậu khóa kỹ cửa ký túc xá, nhanh chóng chạy về phía lớp học thể dục.

Đến nửa đường, Cận Ngôn Châu chợt nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn Sơ Hạnh, nên lập tức gửi cho cô một tin nhắn ngắn gọn có ba chữ.

Giáo viên thể dục có thói quen kiểm tra số lượng người trước giờ học nhưng không cần phải kiểm tra tên, biết người không đến là Cận Ngôn Châu.

Thầy hỏi: “Có bạn học nào biết tại sao Cận Ngôn Châu không đến lớp không?”

Không có ai trả lời.

“Không xin nghỉ vô duyên vô cớ vắng mặt.” Giáo viên thể dục nói, sẽ ghi Cận Ngôn Châu nghỉ không phép.

Gần như đồng thời, Sơ Hạnh rốt cục nhận được tin nhắn trả lời của Cận Ngôn Châu: 【 Sắp đến rồi. 】

Cô giơ tay, giọng nói hơi vội vàng: “Dạ thầy.”

Động tác cầm bút của giáo viên thể dục dừng lại, nhấc mắt lên nhìn cô.

Lời nói của Sơ Hạnh khôi phục lại sự dịu dàng như bình thường, “Cậu ấy nói sắp đến rồi.”

Giáo viên thể dục hỏi, “Em biết trò ấy đang làm gì?”

Sơ Hạnh chớp chớp đôi mắt trong suốt, lắc đầu thành thật trả lời: “Không biết ạ.”

“Thế sao cậu biết cậu ấy đang đến đây?” Có một cô gái tò mò hỏi.

Ngay khi Sơ Hạnh định nói rằng Cận Ngôn Châu đã nói với cô như vậy, cửa phòng học đột nhiên từ người bên đẩy ra.

Cận Ngôn Châu thở hổn hển xuất hiện ở cửa, giọng điệu lãnh đạm mang theo chút áy náy, thành khẩn nhận lỗi với giáo viên thể dục: “Xin lỗi thầy, em đến muộn.”

Sơ Hạnh lúc này vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Thầy thể dục là người giản dị, nhẹ nhàng chứ không cứng nhắc, nghiêm khắc.

Thầy khẽ nhướng mày, hỏi Cận Ngôn Châu: “Em bận gì à?”

Đến muộn cũng không sao, chỉ cần cho thầy một lý do hợp lý thì thầy sẽ không níu kéo đâu.

Cận Ngôn Châu vừa đi vào lớp học vừa trả lời: “Gọi điện quên mất thời gian ạ.”

Giáo viên thể dục nửa đùa nửa thật trêu cậu: “Đây là nói chuyện điện thoại với bạn gái sao? Đến giờ lên lớp mà cũng quên.”

Cận Ngôn Châu nhìn thoáng qua Sơ Hạnh, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác

Cậu phủ nhận nói: “Dạ không phải, em không có bạn gái, em gọi điện cho mẹ em.”

HẾT CHƯƠNG 8.